“Nếu tôi không nói gì thì cô không muốn diệt trừ cô ta sao?” Triệu Giai Ca cười lạnh: “Lam Nhan, cô đừng lừa mình dối người, Thịnh Hoàn Hoàn chính là chướng ngại lớn nhất chắn giữa cô và Lăng Tiêu, anh ta vì Thịnh Hoàn Hoàn mà đưa Ôn Bích vào tù, tối hôm qua còn đăng Weibo, đích thân làm sáng tỏ lời đồn ngoại tình cho cô ta, hơn nữa còn đóng băng cô.”
“Tôi nói đủ rồi.” Giọng Lam Nhan bỗng cao lên.
Triệu Giai Ca cong cong khóe miệng, ánh mắt lại nhìn thẳng phía trước. Xe của Thịnh Hoàn Hoàn đã tiến vào đường đua, tốc độ càng lúc càng nhanh.
“Muốn cắt đuôi tôi, không dễ như vậy.” Triệu Giai Ca cười cười, đột nhiên nhấn ga đuổi theo.
Lăng Kha uống xong ngụm sữa bò cuối cùng rồi vội nắng chắc tay vịn, hưng phấn hô to: “Xông lên, chúng ta là những cô gái như cơn gió.”
“Ngồi ổn.” Nam Tầm nhìn ra kính chiếu hậu, lại gia tốc, xe như rồng bay mà chạy như điên trong đêm đen, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Triệu Giai Ca theo sát phía sau, cô ta căn bản không để Nam Tầm vào mắt, nếu Thịnh Hoàn Hoàn cho rằng tùy tiện tìm một người là có thể cắt đuôi thì không khỏi quá coi thường cô ta.
Nhưng vẻ mặt cô ta dần dần trở nên nặng nề, từ thành thạo lúc bắt đầu rồi dần dần nghiêm túc đối đãi, cuối cùng trở nên thận trọng khẩn trương, lập tức tập trung tinh thần.
Lúc này cuộc đua quốc tế đã được quảng cáo khắp cả nước, trên đường đua còn có những tay đua khác đang luyện tập, những chiếc xe dần dần đều bị họ bỏ lại phía sau.
“Vèo” một tiếng đã lao qua.
“Cmn, đại thần nào đêm hôm khuya khoắt còn ra luyện xe?”
Hai chiếc đua xe chạy như điên trên đường băng, cô chạy tôi đuổi không ai nhường ai, trên trán Triệu Giai Ca bắt đầu đổ mồ hôi.
Lam Nhan bắt lấy tay vịn, khó tin mà nhìn Triệu Giai Ca: “Sao lại như vậy, có phải họ đổi vị trí giữa chừng không?”
Triệu Giai Ca cười lạnh: “Rốt cuộc cô ta cũng chịu dùng hết toàn lực.”
Dứt lời, Triệu Giai Ca lại gia tốc, trong lòng vừa khẩn trương lại kích động, nếu thực lực của Thịnh Hoàn Hoàn chỉ như thế thì cô ta có tự tin giành chiến thắng.
Trong lòng Triệu Giai Ca đã xác định người lái xe lúc này là Thịnh Hoàn Hoàn. Nhưng từ đầu tới đuôi Thịnh Hoàn Hoàn vẫn ngồi ở ghế sau.
Lăng Kha khẩn trương kêu lên: “Chị Nam Tầm, cô ta lại đuổi theo.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Xem ra Triệu Giai Ca thật sự làm người ta lau mắt mà nhìn, không ngờ cô ta ẩn giấu nhiều như thế, chị Nam Tầm cũng nên cẩn thận.”
Nam Tầm bình tĩnh vững vàng: “Chị sẽ không cho cô ta cơ hội vượt qua, nhưng muốn cắt đuôi ở khoảng cách gần như thế cũng không dễ.”
Nam Tầm không thể không thừa nhận kỹ thuật của mình không bằng năm đó.
Thịnh Hoàn Hoàn im lặng, sau đó trầm ngâm nói với Nam Tầm: “Chị Nam Tầm thử thực lực của cô ta đi, sau đó làm bộ thua.”
Lăng Kha lập tức không chịu: “Vì sao chúng ta phải thua cô ta?”
“Tớ cảm thấy Triệu Giai Ca quá hăng, cứ bám lấy tớ không buông, tớ sợ cô ta giở thủ đoạn gì thôi.”
Nam Tầm đồng ý với cách nói của Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn nói rất đúng, Lam Nhan bị Lăng Tiêu đóng băng, Triệu Giai Ca lại thua khi so múa, thời điểm này hai người này đi chung một chỗ nhất định không phải chuyện tốt, cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
“Lam Nhan bị Lăng Tiêu đóng băng?” Tin tức này làm Thịnh Hoàn Hoàn rất kinh ngạc.
Nam Tầm gật đầu: “Ừ, chuyện tối hôm qua, chị chỉ nghe đám bạn nói, cảm thấy có lẽ là liên quan đến em.”
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời theo phản xạ: “Liên quan tới em? Sao có thể chứ.”
Sao Lăng Tiêu lại đóng băng Lam Nhan vì cô.
Nam Tầm cười nói: “Em quên mất chuyện của Ôn Bích?”
Lăng Kha cũng ồn ào theo: “Tớ cảm thấy rất có khả năng, tối hôm qua không phải Lăng Tiêu đã đích thân đăng bài làm sáng tỏ cho cậu sao, trong đó có một bức ảnh của Ôn Bích.”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng thấy bài đăng kia: “Anh ta chỉ không muốn người ta cắm sừng lên đầu mình thôi.”
Nói xong liền thấy xe của Triệu Giai Ca “Vèo” một tiếng mà lao qua từ bên cạnh.
Mọi người: “...”
Lăng Kha chớp chớp mắt: “Chị Nam Tầm, vừa rồi em nhìn lầm à?”
Nam Tầm bình tĩnh đáp lại một câu: “Xin lỗi, vừa rồi nói chuyện phiếm với hai em nên mất tập trung.”
“...”
Lăng Kha và Thịnh Hoàn Hoàn tương đối câm nín.
Nam Tầm lại nói tiếp: “Hoàn Hoàn, em và Lăng Kha đổi vị trí đi.”
“Dạ.” Thịnh Hoàn Hoàn sảng khoái đáp một tiếng, lập tức đổi vị trí với Lăng Kha.
Lúc này Triệu Giai Ca đang nhếch môi lên, cả Lam Nhan cũng rất kích động: “Cô vượt qua cô ta.”
Lam Nhan quay đầu lại nhìn lại, nhưng vì tốc độ xe quá nhanh, hơn nữa lại quẹo cua nên không thấy rõ vị trí của Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn.
“Ngồi ổn.” Lại một khúc cua gấp, Lam Nhan quay đầu lại, trọng tâm cả người nghiêng về một bên.
Sau khúc cua, Nam Tầm lập tức đổi vị trí với Thịnh Hoàn Hoàn.
Nam Tầm cười nói: “Kế tiếp muốn thua thế nào phải xem em.”
“Giao cho em.” Thịnh Hoàn Hoàn nghịch ngợm nháy mắt.
Lam Nhan lại quay đầu lại, thấy rõ mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Quả nhiên là đổi vị trí, ngồi ở ghế lái là Thịnh Hoàn Hoàn, Giai Ca, cô vượt qua cô ta rồi.”
Triệu Giai Ca liếc nhìn kính chiếu hậu một cái: “Cô ta còn muốn vượt qua tôi, nằm mơ.”
Kế tiếp lại là một đoạn truy đuổi, vài lần mém bị Thịnh Hoàn Hoàn vượt qua, nhưng cuối cùng cũng không thể thành công, nửa giờ sau rốt cuộc cô cũng từ bỏ.
Nhìn chiếc xe cách họ càng ngày càng xa, Lam Nhan kích động thét chói tai: “Giai Ca, cô thắng, cô thắng rồi.”
Triệu Giai Ca lòng còn sợ hãi: “Tôi chỉ hơn cô ta một chút, không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn có thể ép tôi dùng ra hết thực lực, quả nhiên tôi không nhìn lầm.”
Khóe miệng Lam Nhan rũ xuống: “Xem ra tôi không phải đối thủ của các người, nhưng cô có thể thắng Thịnh Hoàn Hoàn thì tôi cũng vui rồi.”
Triệu Giai Ca lại không lạc quan như Lam Nhan: “Hôm nay tôi thắng một chút, để đảm bảo 100%, mấy ngày nay tôi nhất định phải có đột phá, tôi không chỉ muốn thắng Thịnh Hoàn Hoàn, còn phải giành thưởng.”
Lam Nhan nhăn mày: “Không phải Trần Phỉ Phỉ ở Quân Hạm sao, không thì cô đi tìm Kim Thần đi, tôi tin anh ta nhất định sẽ bằng lòng chỉ điểm cho cô.”
Triệu Giai Ca nghiêng mặt qua cười với Lam Nhan: “Vậy làm phiền cô gọi điện thoại cho Trần Phỉ Phỉ thay tôi, sau khi thành công thì tôi mời cô ăn cơm.”
“Việc nhỏ.” Lam Nhan rất hào phóng, lập tức gọi điện thoại cho Trần Phỉ Phỉ.
Kỳ thật Trần Phỉ Phỉ cũng có ý với Kim Thần, nhưng sau khi tiến vào Quân Hạm lại không có nhiều cơ hội tiếp xúc với anh ta, Kim Thần luôn dịu dàng với tất cả các nữ tay đua, cô ta không biết anh có ý đó với mình không.
Sau khi nhận được điện thoại của Lam Nhan, Trần Phỉ Phỉ hơi do dự, cô ta có tư tâm không muốn để Kim Thần và Triệu Giai Ca tiếp xúc, dù sao Triệu Giai Ca cũng ưu tú hơn mình.
Nhưng cô cũng không tiện đắc tội Lam Nhan và Triệu Giai Ca, vì thế miễn cưỡng đáp ứng, chỉ nói mình nhất định sẽ cố gắng thuyết phục Kim Thần, bảo họ chờ tin tức.
“Chị nói xem họ có tin không?” Xe Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi ngừng lại, trông như đã kiệt sức nên cuối cùng cũng mỏi mệt không cam lòng nhận thua.
Nam Tầm cong cong khóe miệng: “Chắc là tin, nửa giờ này của em không uổng phí.”
“Tôi nói đủ rồi.” Giọng Lam Nhan bỗng cao lên.
Triệu Giai Ca cong cong khóe miệng, ánh mắt lại nhìn thẳng phía trước. Xe của Thịnh Hoàn Hoàn đã tiến vào đường đua, tốc độ càng lúc càng nhanh.
“Muốn cắt đuôi tôi, không dễ như vậy.” Triệu Giai Ca cười cười, đột nhiên nhấn ga đuổi theo.
Lăng Kha uống xong ngụm sữa bò cuối cùng rồi vội nắng chắc tay vịn, hưng phấn hô to: “Xông lên, chúng ta là những cô gái như cơn gió.”
“Ngồi ổn.” Nam Tầm nhìn ra kính chiếu hậu, lại gia tốc, xe như rồng bay mà chạy như điên trong đêm đen, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Triệu Giai Ca theo sát phía sau, cô ta căn bản không để Nam Tầm vào mắt, nếu Thịnh Hoàn Hoàn cho rằng tùy tiện tìm một người là có thể cắt đuôi thì không khỏi quá coi thường cô ta.
Nhưng vẻ mặt cô ta dần dần trở nên nặng nề, từ thành thạo lúc bắt đầu rồi dần dần nghiêm túc đối đãi, cuối cùng trở nên thận trọng khẩn trương, lập tức tập trung tinh thần.
Lúc này cuộc đua quốc tế đã được quảng cáo khắp cả nước, trên đường đua còn có những tay đua khác đang luyện tập, những chiếc xe dần dần đều bị họ bỏ lại phía sau.
“Vèo” một tiếng đã lao qua.
“Cmn, đại thần nào đêm hôm khuya khoắt còn ra luyện xe?”
Hai chiếc đua xe chạy như điên trên đường băng, cô chạy tôi đuổi không ai nhường ai, trên trán Triệu Giai Ca bắt đầu đổ mồ hôi.
Lam Nhan bắt lấy tay vịn, khó tin mà nhìn Triệu Giai Ca: “Sao lại như vậy, có phải họ đổi vị trí giữa chừng không?”
Triệu Giai Ca cười lạnh: “Rốt cuộc cô ta cũng chịu dùng hết toàn lực.”
Dứt lời, Triệu Giai Ca lại gia tốc, trong lòng vừa khẩn trương lại kích động, nếu thực lực của Thịnh Hoàn Hoàn chỉ như thế thì cô ta có tự tin giành chiến thắng.
Trong lòng Triệu Giai Ca đã xác định người lái xe lúc này là Thịnh Hoàn Hoàn. Nhưng từ đầu tới đuôi Thịnh Hoàn Hoàn vẫn ngồi ở ghế sau.
Lăng Kha khẩn trương kêu lên: “Chị Nam Tầm, cô ta lại đuổi theo.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Xem ra Triệu Giai Ca thật sự làm người ta lau mắt mà nhìn, không ngờ cô ta ẩn giấu nhiều như thế, chị Nam Tầm cũng nên cẩn thận.”
Nam Tầm bình tĩnh vững vàng: “Chị sẽ không cho cô ta cơ hội vượt qua, nhưng muốn cắt đuôi ở khoảng cách gần như thế cũng không dễ.”
Nam Tầm không thể không thừa nhận kỹ thuật của mình không bằng năm đó.
Thịnh Hoàn Hoàn im lặng, sau đó trầm ngâm nói với Nam Tầm: “Chị Nam Tầm thử thực lực của cô ta đi, sau đó làm bộ thua.”
Lăng Kha lập tức không chịu: “Vì sao chúng ta phải thua cô ta?”
“Tớ cảm thấy Triệu Giai Ca quá hăng, cứ bám lấy tớ không buông, tớ sợ cô ta giở thủ đoạn gì thôi.”
Nam Tầm đồng ý với cách nói của Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn nói rất đúng, Lam Nhan bị Lăng Tiêu đóng băng, Triệu Giai Ca lại thua khi so múa, thời điểm này hai người này đi chung một chỗ nhất định không phải chuyện tốt, cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
“Lam Nhan bị Lăng Tiêu đóng băng?” Tin tức này làm Thịnh Hoàn Hoàn rất kinh ngạc.
Nam Tầm gật đầu: “Ừ, chuyện tối hôm qua, chị chỉ nghe đám bạn nói, cảm thấy có lẽ là liên quan đến em.”
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời theo phản xạ: “Liên quan tới em? Sao có thể chứ.”
Sao Lăng Tiêu lại đóng băng Lam Nhan vì cô.
Nam Tầm cười nói: “Em quên mất chuyện của Ôn Bích?”
Lăng Kha cũng ồn ào theo: “Tớ cảm thấy rất có khả năng, tối hôm qua không phải Lăng Tiêu đã đích thân đăng bài làm sáng tỏ cho cậu sao, trong đó có một bức ảnh của Ôn Bích.”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng thấy bài đăng kia: “Anh ta chỉ không muốn người ta cắm sừng lên đầu mình thôi.”
Nói xong liền thấy xe của Triệu Giai Ca “Vèo” một tiếng mà lao qua từ bên cạnh.
Mọi người: “...”
Lăng Kha chớp chớp mắt: “Chị Nam Tầm, vừa rồi em nhìn lầm à?”
Nam Tầm bình tĩnh đáp lại một câu: “Xin lỗi, vừa rồi nói chuyện phiếm với hai em nên mất tập trung.”
“...”
Lăng Kha và Thịnh Hoàn Hoàn tương đối câm nín.
Nam Tầm lại nói tiếp: “Hoàn Hoàn, em và Lăng Kha đổi vị trí đi.”
“Dạ.” Thịnh Hoàn Hoàn sảng khoái đáp một tiếng, lập tức đổi vị trí với Lăng Kha.
Lúc này Triệu Giai Ca đang nhếch môi lên, cả Lam Nhan cũng rất kích động: “Cô vượt qua cô ta.”
Lam Nhan quay đầu lại nhìn lại, nhưng vì tốc độ xe quá nhanh, hơn nữa lại quẹo cua nên không thấy rõ vị trí của Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn.
“Ngồi ổn.” Lại một khúc cua gấp, Lam Nhan quay đầu lại, trọng tâm cả người nghiêng về một bên.
Sau khúc cua, Nam Tầm lập tức đổi vị trí với Thịnh Hoàn Hoàn.
Nam Tầm cười nói: “Kế tiếp muốn thua thế nào phải xem em.”
“Giao cho em.” Thịnh Hoàn Hoàn nghịch ngợm nháy mắt.
Lam Nhan lại quay đầu lại, thấy rõ mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Quả nhiên là đổi vị trí, ngồi ở ghế lái là Thịnh Hoàn Hoàn, Giai Ca, cô vượt qua cô ta rồi.”
Triệu Giai Ca liếc nhìn kính chiếu hậu một cái: “Cô ta còn muốn vượt qua tôi, nằm mơ.”
Kế tiếp lại là một đoạn truy đuổi, vài lần mém bị Thịnh Hoàn Hoàn vượt qua, nhưng cuối cùng cũng không thể thành công, nửa giờ sau rốt cuộc cô cũng từ bỏ.
Nhìn chiếc xe cách họ càng ngày càng xa, Lam Nhan kích động thét chói tai: “Giai Ca, cô thắng, cô thắng rồi.”
Triệu Giai Ca lòng còn sợ hãi: “Tôi chỉ hơn cô ta một chút, không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn có thể ép tôi dùng ra hết thực lực, quả nhiên tôi không nhìn lầm.”
Khóe miệng Lam Nhan rũ xuống: “Xem ra tôi không phải đối thủ của các người, nhưng cô có thể thắng Thịnh Hoàn Hoàn thì tôi cũng vui rồi.”
Triệu Giai Ca lại không lạc quan như Lam Nhan: “Hôm nay tôi thắng một chút, để đảm bảo 100%, mấy ngày nay tôi nhất định phải có đột phá, tôi không chỉ muốn thắng Thịnh Hoàn Hoàn, còn phải giành thưởng.”
Lam Nhan nhăn mày: “Không phải Trần Phỉ Phỉ ở Quân Hạm sao, không thì cô đi tìm Kim Thần đi, tôi tin anh ta nhất định sẽ bằng lòng chỉ điểm cho cô.”
Triệu Giai Ca nghiêng mặt qua cười với Lam Nhan: “Vậy làm phiền cô gọi điện thoại cho Trần Phỉ Phỉ thay tôi, sau khi thành công thì tôi mời cô ăn cơm.”
“Việc nhỏ.” Lam Nhan rất hào phóng, lập tức gọi điện thoại cho Trần Phỉ Phỉ.
Kỳ thật Trần Phỉ Phỉ cũng có ý với Kim Thần, nhưng sau khi tiến vào Quân Hạm lại không có nhiều cơ hội tiếp xúc với anh ta, Kim Thần luôn dịu dàng với tất cả các nữ tay đua, cô ta không biết anh có ý đó với mình không.
Sau khi nhận được điện thoại của Lam Nhan, Trần Phỉ Phỉ hơi do dự, cô ta có tư tâm không muốn để Kim Thần và Triệu Giai Ca tiếp xúc, dù sao Triệu Giai Ca cũng ưu tú hơn mình.
Nhưng cô cũng không tiện đắc tội Lam Nhan và Triệu Giai Ca, vì thế miễn cưỡng đáp ứng, chỉ nói mình nhất định sẽ cố gắng thuyết phục Kim Thần, bảo họ chờ tin tức.
“Chị nói xem họ có tin không?” Xe Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi ngừng lại, trông như đã kiệt sức nên cuối cùng cũng mỏi mệt không cam lòng nhận thua.
Nam Tầm cong cong khóe miệng: “Chắc là tin, nửa giờ này của em không uổng phí.”