Nhìn vành tai đáng yêu của Nam Tầm, Diệp Sâm cảm thấy đặc biệt thú vị, lại sáp đến gần, thổi khí vào tai cô, giọng nói như cái loa siêu trầm vừa quyến rũ vừa êm tai: “Cô gái kia đang diễu võ dương oai với em, em chịu được à?”
Quả nhiên, màu hồng trên lỗ tai cô lại đậm thêm vài phần.
Thật đáng yêu!
Nam Tầm ngồi bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, cứ nỗ lực né qua chỗ Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng vẫn không tránh khỏi sự “Nhiệt tình” của Diệp Sâm.
Cảm thấy Diệp Sâm đè nửa trọng lượng lên người cô, Nam Tầm nhịn không được thấp giọng cả giận nói: “Diệp Sâm, anh cút xa một chút cho tôi.”
Diệp Sâm có vẻ rất hứng thú với dáng vẻ xấu hổ buồn bực của Nam Tầm, cứ như cậu nhóc nhìn thấy động vật nhỏ đặc biệt mới lạ thú vị lại đáng yêu, nhịn không được muốn trêu chọc: “Chỉ cần em phối hợp với tôi một chút, tôi nhất định giúp em hả giận.”
Có vẻ Diệp Sâm đã tán đến nghiện, vẫn luôn thổi khí vào tai cô.
Nam Tầm rất muốn tát thẳng qua một cái, nhưng lúc này Cố Nam Thành đột nhiên nhìn lại, trên mặt lộ ra chút tức giận và khinh thường.
Khinh thường?
Dựa vào cái gì?
Người nên bị khinh bỉ phải là gã mới đúng!
Nam Tầm lập tức thay đổi suy nghĩ, thấp giọng hỏi Diệp Sâm: “Anh muốn làm gì?”
Trần Do Mỹ hai lần vu oan cô đẩy cô ta xuống lầu, Cố Nam Thành mở cuộc họp báo nói dối họ đã sớm ly hôn, tát nước bẩn vào cô muốn tẩy trắng cho Trần Do Mỹ. Nếu nói trong lòng Nam Tầm không có chút oán hận nào là giả.
Hiện giờ Hoan Hoan do cô nuôi dưỡng, cô và Cố Nam Thành đã cắt đứt quan hệ, nếu gã tuân thủ hứa hẹn không can thiệp vào chuyện của cô và Hoan Hoan thì cô có thể làm như chưa bao giờ quen biết gã.
Thời gian chín năm, cuộc hôn nhân bảy năm kia coi như cho chó ăn.
Nhưng nếu Cố Nam Thành đổi ý, hoặc là Trần Do Mỹ muốn tìm đường chết tiếp thì cô sẽ không để mặc người ta hà hiếp.
Diệp Sâm cười nhẹ, giọng nói mê người: “Yên tâm, tôi sẽ tôn trọng em, không làm bậy, cũng sẽ không chủ động trêu chọc anh ta, em chỉ cần phối hợp với tôi là được.”
Nam Tầm nhìn về phía Cố Nam Thành, chỉ thấy vẻ tức giận và khinh thường trên mặt gã càng đậm, cô dời mắt nhìn về phía Diệp Sâm, cong cong khóe miệng: “Được, chỉ cần anh không làm xằng bậy thì tôi phối hợp với anh.”
Hai người dựa vào nhau rất gần, Nam Tầm có thể thấy rõ hàng lông mi dày, lỗ chân lông trên da Diệp Sâm và hơi thở phun lên mặt cô.
Mẹ Diệp Sâm là người phương Tây, cha ruột Diệp Chính Lan là người Hải Thành, cho nên anh là con lai, ngũ quan thâm thúy lập thể hơn người Châu Á, đôi mắt, sóng mũi cao và đôi môi hơi mỏng kia trông rất anh tuấn lại gợi cảm.
Bỏ qua hành vi như tên điên của anh, diện mạo của Diệp Sâm cũng rất hợp ý Nam Tầm, cho dù nhìn gần như thế mà nhan sắc này vẫn còn rất chất lượng.
Đáng tiếc, não người đàn ông này có bệnh!!!
Có lẽ do cô nhìn chằm chằm anh hơi lâu, đôi mắt thâm thúy kia dần dần trở nên cuồng nhiệt. Nam Tầm không muốn anh hiểu lầm nên bình tĩnh dời mắt khỏi gương mặt anh tuấn đó.
Bà đây không mập mờ với tên điên!
Ý cười trong đáy mắt Diệp Sâm lại càng đậm, anh nghiêng mặt đi, rốt cuộc cũng chịu ngồi ngay ngắn lại, cúi đầu nhìn về phía cô bé trong lòng, đột nhiên mở miệng hỏi: “Hoan Hoan, chú Diệp làm ba con được không?”
Mặt Cố Nam Thành đặc biệt khó coi, gã không ngờ nhanh như vậy Nam Tầm đã tìm được người đàn ông khác, hơn nữa người kia còn được Hoan Hoan tán thành, xem ra hai người đã quen biết thời gian không ngắn, quan hệ đã rất thân mật.
Cố Nam Thành rất phẫn nộ, là gã đánh giá cô cao quá, mới ly hôn có bao lâu đâu mà cô đã không chịu nổi tịch mịch, bắt đầu tìm người mới.
Nhìn ý cười bên môi Nam Tầm, Cố Nam Thành cảm thấy đặc biệt chướng mắt, tầm mắt gã dừng lại trên người Diệp Sâm, cẩn thận đánh giá hồi lâu, sau đó bưng ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.
Tiếp theo liền nghe thấy Diệp Sâm hỏi Cố Hoan: “Hoan Hoan, chú Diệp làm ba con được không?”
Tay Cố Nam Thành lập tức siết lấy cái ly.
Giọng Diệp Sâm không lớn không nhỏ, một nửa người trong phòng đều nghe thấy, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về hướng Cố Nam Thành.
“Được á được á! Con muốn chú Diệp làm ba của Hoan Hoan.” Cô bé đầu tiên là vui mừng gật đầu, sau đó như nghĩ đến cái gì, cẩn thận nhìn về phía Nam Tầm, đôi mắt trắng đen rõ ràng tràn đầy khẩn cầu: “Mẹ, có được không?”
Giờ khắc này, trái tim Cố Nam Thành như bị treo lên không, đặc biệt hụt hẫng.
Hoan Hoan, con gái gã lại đáp ứng yêu cầu của người đàn ông kia, đồng ý để người đó làm ba của nó.
Chẳng lẽ nó sắp quên mất mình còn có người cha ruột này?
Mặt Cố Nam Thành đen như than: Nam Tầm, đây là đưa con gái ngoan cô dạy ra!
Thấy Cố Hoan trả lời không chút do dự, còn mừng rỡ như điên mà gật đầu, mọi người không khỏi cảm thấy bi thương dùm Cố Nam Thành, người cha ruột là gã thất bại đến mức nào!
Nhìn sự khẩn cầu trong mắt con gái, Nam Tầm đau đầu trừng Diệp Sâm, không phải nói sẽ tôn trọng cô sao, đảo mắt đã làm bậy rồi.
Cô nên sớm biết, sao người đàn ông này có thể ra bài theo lẽ thường, nói gì với anh cũng là đàn gảy tai trâu.
“Mẹ?” Thấy hồi lâu Nam Tầm vẫn không trả lời, Cố Hoan nhịn không được hô lên.
Mọi người đang đợi đáp án của Nam Tầm, bao gồm Cố Nam Thành sắc mặt như than đen.
Trần Do Mỹ không dám hó hé một tiếng, lúc này Cố Nam Thành đang lửa giận phừng phừng, sắc mặt âm trầm hù chết người, cô ta hoài nghi nếu Nam Tầm dám gật đầu thì gã sẽ xông lên bóp chết cô.
Một người là chồng trước, một người là người yêu mới...
À, không, là người theo đuổi!
Mọi người nhìn về phía Nam Tầm, lúc này cô phải thận trọng trả lời, dù cô chấp nhận hoặc không thì cũng là vả mặt Cố Nam Thành hoặc là Diệp Sâm.
Cô phải lựa chọn, nhưng có lẽ cũng không khó với Nam Tầm.
Hình như Trần Do Mỹ đã mang thai, vừa rồi còn làm trò ân ái với Cố Nam Thành, hiện giờ cơ hội phản kích bày ra ngay trước mặt Nam Tầm, cô không vả sưng mặt Cố Nam Thành thì thật xin lỗi chính mình.
Đương nhiên, đây là suy nghĩ của mọi người.
Nhưng hiện thực là Nam Tầm hung hăng trừng Diệp Sâm một cái, hung thần ác sát mắng: “Anh đừng có nằm mơ.”
Mọi người: “...”
Sao Nam Tầm này không ra bài theo lẽ thường gì cả?
Mọi người đều đang chờ cô vả mặt chồng trước và tiểu tam, kết quả cô lại nhẫn tâm, không chút lưu tình mà từ chối Diệp Sâm trước mặt mọi người.
Nam Tầm quyết không cho Diệp Sâm chút cơ hội nào, lát nữa cô sẽ gọi điện thoại bảo người ném hết đồ của anh ra khỏi nhà, sau đó đổi hết khóa cửa.
Tiếp theo cô sẽ dẫn Hoan Hoan biến mất mấy ngày, cô muốn rời xa tên điên này, làm anh hoàn toàn hết hy vọng.
Cho nên Nam Tầm thà từ bỏ cơ hội vả mặt Cố Nam Thành, cũng không muốn chơi mập mờ với Diệp Sâm, nhận ân tình của anh.
Nói xong, Nam Tầm còn giơ tay giành lại Cố Hoan.
Nghe Nam Tầm trả lời như vậy, Cố Nam Thành bất giác nhẹ nhàng thở ra, lực tay cũng buông lỏng vài phần.
Mọi người rất tiếc hận, châu đầu ghé tai bàn tán
“Người đàn ông này chẳng thua kém gì Cố Nam Thành, người đàn ông ưu tú như thế cả tôi nhìn cũng dao động, vì sao Nam Tầm lại từ chối?”
“Chẳng lẽ nhìn anh ta hào nhoáng như vậy thôi, kỳ thật là tên nghèo?”
Quả nhiên, màu hồng trên lỗ tai cô lại đậm thêm vài phần.
Thật đáng yêu!
Nam Tầm ngồi bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, cứ nỗ lực né qua chỗ Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng vẫn không tránh khỏi sự “Nhiệt tình” của Diệp Sâm.
Cảm thấy Diệp Sâm đè nửa trọng lượng lên người cô, Nam Tầm nhịn không được thấp giọng cả giận nói: “Diệp Sâm, anh cút xa một chút cho tôi.”
Diệp Sâm có vẻ rất hứng thú với dáng vẻ xấu hổ buồn bực của Nam Tầm, cứ như cậu nhóc nhìn thấy động vật nhỏ đặc biệt mới lạ thú vị lại đáng yêu, nhịn không được muốn trêu chọc: “Chỉ cần em phối hợp với tôi một chút, tôi nhất định giúp em hả giận.”
Có vẻ Diệp Sâm đã tán đến nghiện, vẫn luôn thổi khí vào tai cô.
Nam Tầm rất muốn tát thẳng qua một cái, nhưng lúc này Cố Nam Thành đột nhiên nhìn lại, trên mặt lộ ra chút tức giận và khinh thường.
Khinh thường?
Dựa vào cái gì?
Người nên bị khinh bỉ phải là gã mới đúng!
Nam Tầm lập tức thay đổi suy nghĩ, thấp giọng hỏi Diệp Sâm: “Anh muốn làm gì?”
Trần Do Mỹ hai lần vu oan cô đẩy cô ta xuống lầu, Cố Nam Thành mở cuộc họp báo nói dối họ đã sớm ly hôn, tát nước bẩn vào cô muốn tẩy trắng cho Trần Do Mỹ. Nếu nói trong lòng Nam Tầm không có chút oán hận nào là giả.
Hiện giờ Hoan Hoan do cô nuôi dưỡng, cô và Cố Nam Thành đã cắt đứt quan hệ, nếu gã tuân thủ hứa hẹn không can thiệp vào chuyện của cô và Hoan Hoan thì cô có thể làm như chưa bao giờ quen biết gã.
Thời gian chín năm, cuộc hôn nhân bảy năm kia coi như cho chó ăn.
Nhưng nếu Cố Nam Thành đổi ý, hoặc là Trần Do Mỹ muốn tìm đường chết tiếp thì cô sẽ không để mặc người ta hà hiếp.
Diệp Sâm cười nhẹ, giọng nói mê người: “Yên tâm, tôi sẽ tôn trọng em, không làm bậy, cũng sẽ không chủ động trêu chọc anh ta, em chỉ cần phối hợp với tôi là được.”
Nam Tầm nhìn về phía Cố Nam Thành, chỉ thấy vẻ tức giận và khinh thường trên mặt gã càng đậm, cô dời mắt nhìn về phía Diệp Sâm, cong cong khóe miệng: “Được, chỉ cần anh không làm xằng bậy thì tôi phối hợp với anh.”
Hai người dựa vào nhau rất gần, Nam Tầm có thể thấy rõ hàng lông mi dày, lỗ chân lông trên da Diệp Sâm và hơi thở phun lên mặt cô.
Mẹ Diệp Sâm là người phương Tây, cha ruột Diệp Chính Lan là người Hải Thành, cho nên anh là con lai, ngũ quan thâm thúy lập thể hơn người Châu Á, đôi mắt, sóng mũi cao và đôi môi hơi mỏng kia trông rất anh tuấn lại gợi cảm.
Bỏ qua hành vi như tên điên của anh, diện mạo của Diệp Sâm cũng rất hợp ý Nam Tầm, cho dù nhìn gần như thế mà nhan sắc này vẫn còn rất chất lượng.
Đáng tiếc, não người đàn ông này có bệnh!!!
Có lẽ do cô nhìn chằm chằm anh hơi lâu, đôi mắt thâm thúy kia dần dần trở nên cuồng nhiệt. Nam Tầm không muốn anh hiểu lầm nên bình tĩnh dời mắt khỏi gương mặt anh tuấn đó.
Bà đây không mập mờ với tên điên!
Ý cười trong đáy mắt Diệp Sâm lại càng đậm, anh nghiêng mặt đi, rốt cuộc cũng chịu ngồi ngay ngắn lại, cúi đầu nhìn về phía cô bé trong lòng, đột nhiên mở miệng hỏi: “Hoan Hoan, chú Diệp làm ba con được không?”
Mặt Cố Nam Thành đặc biệt khó coi, gã không ngờ nhanh như vậy Nam Tầm đã tìm được người đàn ông khác, hơn nữa người kia còn được Hoan Hoan tán thành, xem ra hai người đã quen biết thời gian không ngắn, quan hệ đã rất thân mật.
Cố Nam Thành rất phẫn nộ, là gã đánh giá cô cao quá, mới ly hôn có bao lâu đâu mà cô đã không chịu nổi tịch mịch, bắt đầu tìm người mới.
Nhìn ý cười bên môi Nam Tầm, Cố Nam Thành cảm thấy đặc biệt chướng mắt, tầm mắt gã dừng lại trên người Diệp Sâm, cẩn thận đánh giá hồi lâu, sau đó bưng ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.
Tiếp theo liền nghe thấy Diệp Sâm hỏi Cố Hoan: “Hoan Hoan, chú Diệp làm ba con được không?”
Tay Cố Nam Thành lập tức siết lấy cái ly.
Giọng Diệp Sâm không lớn không nhỏ, một nửa người trong phòng đều nghe thấy, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về hướng Cố Nam Thành.
“Được á được á! Con muốn chú Diệp làm ba của Hoan Hoan.” Cô bé đầu tiên là vui mừng gật đầu, sau đó như nghĩ đến cái gì, cẩn thận nhìn về phía Nam Tầm, đôi mắt trắng đen rõ ràng tràn đầy khẩn cầu: “Mẹ, có được không?”
Giờ khắc này, trái tim Cố Nam Thành như bị treo lên không, đặc biệt hụt hẫng.
Hoan Hoan, con gái gã lại đáp ứng yêu cầu của người đàn ông kia, đồng ý để người đó làm ba của nó.
Chẳng lẽ nó sắp quên mất mình còn có người cha ruột này?
Mặt Cố Nam Thành đen như than: Nam Tầm, đây là đưa con gái ngoan cô dạy ra!
Thấy Cố Hoan trả lời không chút do dự, còn mừng rỡ như điên mà gật đầu, mọi người không khỏi cảm thấy bi thương dùm Cố Nam Thành, người cha ruột là gã thất bại đến mức nào!
Nhìn sự khẩn cầu trong mắt con gái, Nam Tầm đau đầu trừng Diệp Sâm, không phải nói sẽ tôn trọng cô sao, đảo mắt đã làm bậy rồi.
Cô nên sớm biết, sao người đàn ông này có thể ra bài theo lẽ thường, nói gì với anh cũng là đàn gảy tai trâu.
“Mẹ?” Thấy hồi lâu Nam Tầm vẫn không trả lời, Cố Hoan nhịn không được hô lên.
Mọi người đang đợi đáp án của Nam Tầm, bao gồm Cố Nam Thành sắc mặt như than đen.
Trần Do Mỹ không dám hó hé một tiếng, lúc này Cố Nam Thành đang lửa giận phừng phừng, sắc mặt âm trầm hù chết người, cô ta hoài nghi nếu Nam Tầm dám gật đầu thì gã sẽ xông lên bóp chết cô.
Một người là chồng trước, một người là người yêu mới...
À, không, là người theo đuổi!
Mọi người nhìn về phía Nam Tầm, lúc này cô phải thận trọng trả lời, dù cô chấp nhận hoặc không thì cũng là vả mặt Cố Nam Thành hoặc là Diệp Sâm.
Cô phải lựa chọn, nhưng có lẽ cũng không khó với Nam Tầm.
Hình như Trần Do Mỹ đã mang thai, vừa rồi còn làm trò ân ái với Cố Nam Thành, hiện giờ cơ hội phản kích bày ra ngay trước mặt Nam Tầm, cô không vả sưng mặt Cố Nam Thành thì thật xin lỗi chính mình.
Đương nhiên, đây là suy nghĩ của mọi người.
Nhưng hiện thực là Nam Tầm hung hăng trừng Diệp Sâm một cái, hung thần ác sát mắng: “Anh đừng có nằm mơ.”
Mọi người: “...”
Sao Nam Tầm này không ra bài theo lẽ thường gì cả?
Mọi người đều đang chờ cô vả mặt chồng trước và tiểu tam, kết quả cô lại nhẫn tâm, không chút lưu tình mà từ chối Diệp Sâm trước mặt mọi người.
Nam Tầm quyết không cho Diệp Sâm chút cơ hội nào, lát nữa cô sẽ gọi điện thoại bảo người ném hết đồ của anh ra khỏi nhà, sau đó đổi hết khóa cửa.
Tiếp theo cô sẽ dẫn Hoan Hoan biến mất mấy ngày, cô muốn rời xa tên điên này, làm anh hoàn toàn hết hy vọng.
Cho nên Nam Tầm thà từ bỏ cơ hội vả mặt Cố Nam Thành, cũng không muốn chơi mập mờ với Diệp Sâm, nhận ân tình của anh.
Nói xong, Nam Tầm còn giơ tay giành lại Cố Hoan.
Nghe Nam Tầm trả lời như vậy, Cố Nam Thành bất giác nhẹ nhàng thở ra, lực tay cũng buông lỏng vài phần.
Mọi người rất tiếc hận, châu đầu ghé tai bàn tán
“Người đàn ông này chẳng thua kém gì Cố Nam Thành, người đàn ông ưu tú như thế cả tôi nhìn cũng dao động, vì sao Nam Tầm lại từ chối?”
“Chẳng lẽ nhìn anh ta hào nhoáng như vậy thôi, kỳ thật là tên nghèo?”