Mọi người trong gian phòng chấn động.
Vị Bạch Tốn này không lớn tuổi lắm nhưng lại là thiên tài tu luyện, mười bảy tuổi đã là võ giả ngũ trọng đỉnh cao, cũng có tiếng tăm lừng lẫy trong Thiên Huyền Thành Đô.
Trầm Truy bệ hạ từng chuyên môn đánh giá, nói hắn có thể trở thành cường giả Ích Huyệt cảnh trẻ nhất vương quốc!
Trấn Nam vương trấn thủ nam cảnh, không ở vương đô, bởi vậy vị tiểu vương gia này cũng không đến Hồng Thiên học viện, nhưng lấy thành tích ưu dị thi vào Bắc Võ học viện lợi hại hơn!
Bắc Võ học viện là học viện siêu cấp có danh sư nhất tinh tọa trấn!
Có thể thi vào trong đó, đều là thiên tài có tiếng.
Những ngày qua Trấn Nam vương quay về Thiên Huyền thành thuật chức, hắn cũng theo tới đây, nhưng... tới đây làm gì? Tìm Trương Huyền lão sư...
Một lão sư đang chán chán kém nhất, một là thiên tài siêu cấp, con trai độc nhất của quyền thần chạm tay có thể bỏng... Hai người căn bản không có chút quan hệ nào!
Giữa bọn họ có quen biết nhau sao? Địa vị chênh lệch to lớn!
- Mau mời!
Tuy không biết là nguyên nhân gì, Thượng Thần trưởng lão không dám thất lễ, vội vã vẫy vẫy tay.
Hô!
Thời gian không lâu, một thiếu niên mặc áo trắng nhanh chân đi vào, phía sau có mấy tên tùy tùng, tất cả đều mặc khôi giáp, ánh mắt lạnh lùng.
Tuổi tác thiếu niên không lớn nhưng mang theo khí tức cực mạnh, sức mạnh toàn thân giống như mặt trời chiếu rọi khắp nơi, tạo thành áp lực mạnh mẽ lên người khác.
Đều là võ giả ngũ trọng đỉnh cao, từ mặt khí thế có thể nhìn ra, còn mạnh hơn Thượng Bân, Trầm Bích Như nhiều.
- Xin chào tiểu vương gia...
Đám người Thượng Thần, Vương Hoằng tộc trưởng đồng thời đứng dậy.
Tuy Vương gia là một trong tứ đại gia tộc cao quý nhưng so với quyền thần trấn thủ một phương, vẫn có chênh lệch nhất định.
Bất kể ở nơi nào, người nắm giữ quân đội vĩnh viễn có quyền lên tiếng.
- A! Trương đại sư, ngươi quả nhiên ở đây...
Tùy ý khoát tay áo một cái, không để ý tới đám người Thượng Thần cung kính, đôi mắt Bạch Tốn xoay tròn, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, hưng phấn lao tới trước mặt Trương Huyền.
- Sao ngươi tới đây?
Trương Huyền hơi cau mày.
Tuy rằng Lục Trầm đại sư nói phải học tập hắn, nhưng cũng không cần nghe lời như thế, thật tìm đến đây nha!
- Sau khi cha ta thuật chức liền đi, ta không thể ở lại vương thành bao lâu nữa, đương nhiên phải mau chóng học tập đại sư, tranh thủ thông qua sát hạch a!
Bạch Tốn giải thích một câu.
- Đại sư?
- Tại sao Bạch Tốn Tiểu vương gia biết hắn? Còn quen thuộc như thế? Không phải xưng hô lão sư sao? Tại sao xưng hô thành đại sư?
Nhìn thấy Bạch Tốn quả nhiên tìm Trương Huyền, hơn nữa còn thân thiết như thế, tất cả mọi người mê muội.
Xảy ra chuyện gì?
Bọn họ lại quen biết nhau...
Trương Huyền không phải lão sư sao?
Đại sư... Đây là xưng hô gì?
Hơn nữa... Thái độ của Trương Huyền ngươi là gì? Lẽ nào không thấy Thượng trưởng lão, Vương tộc trưởng nhìn thấy tiểu vương gia đều khom người sao? Ngươi không những không hành lễ, còn cau mày, cau con em gái ngươi... Ai cho ngươi lá gan lớn như thế?
- Làm càn! Thượng Thần trưởng lão không nhịn được nữa, hắn tiến lên phía trước, mang theo khí thế kinh người:
- Trương Huyền, tại sao ngươi nói chuyện với tiểu vương gia như vậy? Còn không lập tức bái kiến? Thân là lão sư, không hiểu một chút lễ nghi gì, quả thực không có quy củ, mất mặt xấu hổ!
Nói xong, hắn tươi cười nói với Bạch Tốn:
- Bạch tiểu vương gia, ngươi đừng nóng giận, Trương Huyền, thực lực thấp kém, làm người cũng ngốc, không hiểu lễ nghi...
Hắn chưa nói hết lời, Bạch tiểu vương gia hơi cau mày, trong mắt lộ ra hàn khí lạnh lẽo, hắn như sư tử xù lông.
- Con mẹ nó ngươi là ai vậy? Cút sang một bên! Trương Huyền đại sư cùng bối phận với gia gia của ta, con mẹ nó ngươi nói như vậy là muốn tìm cái chết sao?
- Gia gia?Rầm!
Mọi người ngã xuống đất lần thứ hai.
Ta nhổ vào! Trời ơi, đây là xưng hô gì?
Phụ thân Bạch tiểu vương gia là Trấn Nam vương, ngang hàng luận giao với quốc vương Trầm Truy bệ hạ... Ngươi nói hắn là gia gia của ngươi, chẳng phải hắn còn cao hơn bệ hạ một cấp hay sao?
Mới vừa rồi Thượng Bân trưởng lão vô cùng hung hăng càn quấy, toàn thân run lên, suýt chút nữa ngất đi.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Phát sinh cái gì...
Đặc biệt là Thượng Bân, Tào Hùng, lúc này sắp điên lên, cũng bứt một nhúm tóc, đôi mắt như rớt cả ra ngoài.
Ngay cả Mạc trưởng lão trấn định tự nhiên cũng cảm thấy cằm tê rần, chẳng biết bứt râu mép lúc nào.
- Không sai! Trương gia gia chính là thư họa đại sư, thực lực mạnh tới mức ba người như ta cũng không phải đối thủ, ngươi nói hắn làm càn, thực lực thấp kém? Con mẹ nó ngươi muốn chết? Muốn gây sự? Bạch Dương!
Bàn tay Bạch Tốn vẫy một cái.
- Có thuộc hạ!
Kèm theo tiếng đáp, một người trung niên theo sau hắn bước ra.
- Vả miệng!
Bạch Tốn nói.
- Vâng!
Người trung niên lúc đi ra không có gì bắt mắt, vào lúc này mí mắt nâng lên, một luồng sát khí dâng trào trong nháy mắt, giống như ngàn vạn ác quỷ thoát ra từ địa ngục.
Tuy rằng tu vi giống như Thượng Thần trưởng lão, đều là Ích Huyệt cảnh, khí thế toàn thân cường đại hơn quá nhiều.
- Binh vương!
Nội tâm mọi người rùng mình.
Có thể có loại sát khí này, đều là binh sĩ tu luyện trong cửu tử nhất sinh mới có, đều có thể nói là binh vương, mỗi người ý niệm như sắt, cường hãn đến mức tận cùng, có thể chiến đấu vượt cấp.
Phóng thích sát khí xong, tâm thần mọi người hoảng hốt, lúc này lao lên như mũi tên, người trung niên Bạch Dương đi tới trước mặt Thượng Thần trưởng lão, tát một cái.
Bốp!
Một tiếng vang lanh lảnh sinh ra, Thượng Thần trưởng lão còn không kịp phản ứng lại đã bị đánh như con quay, quay một vòng, máu tươi phun mạnh, hàm răng rơi mất mười mấy cây.
- Ngươi...
Ổn định thân thể, Thượng Thần trưởng lão tức giận sắp nổ phổi.
Hắn đường đường trưởng lão Hồng Thiên học viện, cường giả Ích Huyệt cảnh, lại bị người ta vả mặt...
Cho dù hắn nổi giận cũng hết cách, đối phương là con trai duy nhất của Trấn Nam vương, Bạch tiểu vương gia, nếu thật sự dám làm gì hắn, Trấn Nam vương tuyệt đối sẽ giết tới, từ đó bứng cả sào huyệt của hắn!
Chuyện như vậy lại không phải chưa từng làm.
Năm đó có một thế lực lớn không kém gì Vương gia, không có mắt cho người gây phiền phức cho Bạch tiểu vương gia, cũng đả thương hắn, Trấn Nam vương nổi giận mang binh nhảy vào phủ đệ, chém đầu cả nhà, cuối cùng Trầm Truy bệ hạ không nói câu nào, trái lại động viên một trận, phong thưởng Bạch Tốn danh hiệu tiểu vương gia.
Không phải vậy, cho dù hắn là thế tử cũng không có tư cách xưng là tiểu vương gia.
- Đều là Trương Huyền...
Càng nghĩ càng giận, một bụng lửa giận không dám trút lên người Bạch Tốn, không thể làm gì khác hơn đều dời lên người Trương Huyền.
Nếu không phải vì tên này, tại sao mình có thể mất mặt trong ngày hôm nay như thế?
- Làm sao, ngươi không phục?
Thấy sắc mặt hắn khó coi, Bạch Tốn cau này, vẻ mặt với dáng dấp của công tử bột.
- Tại hạ không dám!
Nội tâm Thượng Thần trưởng lão nhỏ máu nhưng cắn răng nói trái lòng mình.
- Không dám là tốt nhất, nói thật cho ngươi biết, ta đang cứu ngươi, nếu như Trương gia gia ra tay, hắn không khống chế được khí lực, ngươi khẳng định đã sớm chết rồi!
Nói đến đây, Bạch Tốn nhớ tới giao chiến buổi tối ngày hôm ấy, thân thể không tự chủ rùng mình một cái.
Hắn nói sự thật, Trương đại sư trước mặt, chỉ lực lượng thân thể đã đạt tới bốn mươi đỉnh, then chốt là không khống chế được khí lực, một cái tát đánh tới, chính hắn không cảm thấy cái gì, ngươi thì thảm rồi…