Mà là vì cứu đệ tử Ngụy Như Yên.
Hiện tại sách chưa đọc xong, liền giết mười Trưởng lão của người ta, đánh Điện chủ thành bộ dạng này... Một khi bởi vậy làm trễ nải thời gian cứu chữa, không phải phụ lòng phụ thân của nàng vì nàng chết đi sao?
Lúc trước không phải không cân nhắc, thả ra phân thân bảo hộ thân thể, thế nhưng gia hỏa kia càng không đáng tin cậy, thật muốn phóng xuất, đoán chừng hiện tại một Trưởng lão cũng không thừa, ngay cả Điện chủ cũng sớm đã bị giết.
Còn thả ra Tử Diệp Vương, Tử Dương thú, bản thân độc thân mà đến, nhiều ra một sinh mệnh, giải thích vô cùng phiền toái, gây nên mâu thuẫn không tất yếu.
Vốn nghĩ rằng tới, chỉ là đi xem sách, đối phương tự kiềm chế thân phận, sẽ không tìm phiền toái, nằm mơ cũng không nghĩ đến, sai một ly đi một dặm, diễn biến thành cục diện không cách nào vãn hồi như hiện tại.
Nhìn rất nhiều Độc Sư ở trước mắt đằng đằng sát khí, da đầu Trương Huyền run lên.
Thật sự không được, thả ra đám gia hỏa Tử Diệp Vương, Tử Dương thú, giết tất cả đám Độc Sư này, diệt trừ u ác tính của xã hội?
Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền nhịn không được lắc đầu.
Hắn là Danh Sư, không phải đao phủ, mặc dù đối phương là Độc Sư, nhưng không có làm hại ai, đuổi tận giết tuyệt mà nói, không nói trước đạo nghĩa, trên tâm lý cũng không qua được.
Suy nghĩ một chút, Trương Huyền nhịn không được hỏi:
- Không biết Hứa Trưởng lão ở địa phương nào?
Cục diện này, có lẽ hắn còn có thể hỗ trợ trung hoà thoáng một phát, giải thích một tiếng.
- Hứa Trưởng lão dẫn sói vào nhà, chém giết Trưởng lão ta, tội ác tày trời, ta đã phái người tạm giam, đợi chờ xử lý...
Nghe hắn nói, Điện chủ nghiến răng.
Nếu không phải Hứa Trưởng lão mang gia hỏa không rõ lai lịch này đến, Độc Điện sao tổn thất thảm trọng như vậy, mặc kệ xử lý Tôn Cường như thế nào, người phía trước cũng phải tiếp nhận trừng phạt!
- Phản bội Độc Điện, cái này, cái này... Hứa Trưởng lão trung thành và tận tâm, quyết định như vậy có phải quá vội vàng hay không?
Trương Huyền đứng lên, nhịn không được thay hắn giải thích.
Tìm hắn phiền toái cũng được, dù sao họa là nhục thân xông ra, nhưng... Thật không quan hệ Hứa Trưởng lão a!
Vất vả dẫn hắn tới đây, một đường hảo tâm giảng giải, nếu bởi vậy liên quan đến mà nói, chân tâm băn khoăn.
- Thực lực của ngươi mạnh mẽ, nhưng mà cừu hận giết nhiều Trưởng lão như vậy, không thể không báo, coi như Độc Điện ta chiến tử không còn một người, cũng sẽ không lùi bước!
Gào thét một tiếng, Điện chủ nói.
Mặc kệ đối phương là mộng du giết người, hay cố ý gây nên, nhiều Trưởng lão như vậy bởi vì hắn mà chết, cừu hận đã xuất hiện, không cách nào vãn hồi!
Nếu không, bởi vì hắn thực lực mạnh liền nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, tùy ý giết người, mặt mũi Độc Điện đặt ở nơi nào?
Không phải phụ lòng liệt tổ liệt tông sao?
- Người tới, dẫn Hứa Du tới, trước giết hắn, lại cùng nhau đối phó gia hỏa này!
Bàn tay chặn lại, Điện chủ hét lớn.
- Vâng!
Hai vị Trưởng lão chần chừ một chút, quay người bay ra ngoài, không lâu sau, áp giải Hứa Trưởng lão tới đây.
Lúc này, cấm chế trên người Hứa Du đã được cởi bỏ, chứng kiến đầy đất bừa bộn, bờ môi run rẩy, ánh mắt không ánh sáng, tràn đầy tự trách.
Ở hắn xem ra, nếu không phải hắn mang Tôn Cường đến, tuyệt sẽ không xuất hiện loại tình huống này, sớm biết như thế, còn không bằng lúc trước chết là mình, mà không phải Tiết Trưởng lão!
- Ngươi còn có gì muốn nói không?
Điện chủ nhìn qua.
- Ta...
Thân thể cứng ngắc, một lát sau, Hứa Trưởng lão thở dài một tiếng:
- Xông ra tai họa lớn như vậy, bất luận trừng phạt gì, ta đều tiếp nhận...
Là hắn nhận thức người không rõ, mới biến thành cục diện hiện tại, thân là Độc Sư, muôn lần chết không thể tha thứ.
- Biết tội là tốt rồi!
Quay đầu đi, Điện chủ phân phó một tiếng:
- Động thủ đi!
Hắn cũng không muốn giết đối phương, nhưng gây ra tai họa, không làm ra quyết định, như thế nào phục chúng?
Làm sao lại đối phó Đại Ma Đầu trước mắt?
- Vâng!
Mấy vị Trưởng lão khác nhẹ gật đầu, vẻ mặt khó xử nhìn qua.
- Không cần các ngươi xuất thủ, ta tự mình tới...
Biết rõ những lão hữu này khó có thể ra tay, Hứa Trưởng lão cắn răng, chân khí trong cơ thể vận chuyển, đang muốn tự đoạn tâm mạch, tự sát thân vong, chợt nghe thanh âm của Tôn Cường vang lên.
- Chậm đã...
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy lúc trước Tôn Cường còn tràn đầy lo lắng, sắc mặt bình ổn lại, đầu lâu khẽ giơ lên, chắp hai tay sau lưng, mang theo vẻ cao cao tại thượng, không hề bận tâm.
- Nếu như sự tình náo đến một bước này, xem ra cũng không cần phải giấu giếm thân phận...
- Thân phận?
Mọi người nhíu mày.
Điện chủ cũng nhịn không được nữa nhìn qua.
- Không sai!
Nhẹ gật đầu, thanh âm của Trương Huyền bằng phẳng, mang theo hờ hững:
- Các ngươi có biết tổ tiên khai phái Độc Điện, là loại thể chất gì không?
- Khai phái tổ tiên Tiên Thiên Độc Thể, trời sinh không úy kỵ độc vật, mới sáng chế chức nghiệp Độc Điện này, danh dương thiên hạ...
Tuy rất muốn giết chết gia hỏa trước mắt, nhưng biết rõ tùy tiện xuất thủ, thua thiệt là hắn, cố nén tức giận, Điện chủ giải thích nói.
Thân là Độc Sư, sự tích của Tổ Sư khai phái cũng không lạ lẫm.
- Đúng vậy, là Tiên Thiên Độc Thể!
Trương Huyền nhẹ gật đầu, tiếp tục nói:
- Các ngươi có biết, lúc trước các ngươi hạ nhiều độc như vậy, vì sao một chút tác dụng cũng không có không?
- Cái này...