- Lão sư...
Trịnh Dương kịp phản ứng, vội vàng vọt tới, nhổ Trương Huyền từ trên cây xuống, chỉ thấy sắc mặt hắn biến thành màu đen, tràn đầy buồn bực:
- Lão sư... Ngươi không sao chứ!
- Thiếu gia, không phải là không có tiền sao, đừng nghĩ quẩn ah...
Tôn Cường vội vàng đi tới, hảo tâm an ủi.
- Khụ khụ!
Nghe được lời an ủi, Trương Huyền một hồi buồn bực, khoát tay áo:
- Ta đi ra ngoài một chuyến! Tôn Cường, ngươi tìm Hồng sư, bồi thường đồ vật làm hỏng nơi này...
Không quản khuôn mặt hai người bọn hắn xoắn xuýt, Trương Huyền nhảy lên không trung, Thiên Hùng thú nghe được tín hiệu bay tới, một người một thú thừa dịp bóng đêm, thẳng tắp ra ngoài thành.
Hắn lại tiếp tục ở địa phương nhỏ như vậy nữa, phá hủy toàn bộ tiểu viện đoán chừng cũng dung hợp không ra, còn không bằng ra ngoài tìm địa phương rộng rãi hơn.
Không lâu sau liền đi tới một dốc núi ở ngoài Hồng Viễn thành.
Gió đêm phơ phất, trăng sáng bay lên không, trùng chim hót vang bốn phía, cho người ta một loại khí tức yên tĩnh điềm nhiên.
- Ở đây đi!
Khoanh chân ngồi dưới đất, trước tìm linh thạch khôi phục chân khí vừa rồi tiêu hao, Trương Huyền tiếp tục dung hợp.
Bành bành bành bành!
Rất nhanh, trong núi rừng vang lên thanh âm đầu đụng cây, đụng tảng đá, đồng thời còn kèm theo tiếng kêu thảm thống khổ, liên tiếp không dứt bên tai...
Tựa như trong đêm trăng người sói ẩn hiện, lưu lại truyền thuyết kinh khủng.
...
Hôm sau.
- Trương sư trở về chưa?
Hồng sư gấp gáp đi qua đi lại.
Đêm qua, nghe được thanh âm nhà sụp, mới vừa chạy tới, liền thấy Trương sư lăng không bay đi, cho là hắn đi ra tu luyện, chẳng mấy chốc sẽ trở về, không nghĩ tới một đêm trôi qua, bóng người cũng không có thấy.
Hôm nay là thời gian Danh Sư học viện khảo hạch, một khi bỏ lỡ, lại muốn tiến vào liền không có khả năng!
- Thiếu gia buổi tối hôm qua đi ra, liền không trở về...
Tôn Cường lắc đầu, cũng rất kỳ quái.
Thiếu gia này của mình, luôn luôn rất bình thường, sao hôm qua giống như trúng tà, đập đầu vào tường như vậy?
Không chỉ như thế, còn cả đêm không về... Sẽ không thật sự nghĩ quẩn chứ!
Nhịn không được nhìn về phía đám người Trịnh Dương cách đó không xa:
- Các ngươi hôm qua... Ai kích động thiếu gia?
- Không có ah...
Mấy người Trịnh Dương cũng không hiểu ra sao:
- Lão sư nói muốn bế quan tu luyện, cái khác chúng ta thật không biết!
Hôm qua lão sư về liền nói muốn bế quan tu luyện, sau đó bắt đầu... đụng cây. Còn vì sao, bọn họ thật không rõ ràng!
- Vậy chuyện gì xảy ra a...
Nghe được không người kích động, thiếu gia làm ra cử động kịch liệt như thế, khóe miệng Tôn Cường co giật, đang muốn đi tìm người, chỉ thấy thiếu gia để cho người ta lo lắng, đầy người bụi bặm, vẻ mặt tang thương đi tới.
Nhìn dáng vẻ của hắn, căn bản không giống như tu luyện, mà là lăn trên mặt đất một đêm, còn thảm hơn ăn mày.
- Thiếu gia, ngươi...
Tôn Cường vội vàng nghênh đón, mặt mũi lo lắng.
- Ta không sao!
Trương Huyền lắc đầu, nhìn về phía lão giả cách đó không xa:
- Hồng sư, chúng ta đi thôi...
- Ngươi như vậy... Thật có thể tham gia khảo hạch?
Nhìn thấy bộ dáng của hắn, khóe miệng của Hồng sư cũng co giật.
Người khác vì nhập môn khảo hạch, tắm rửa thay quần áo, quần áo sạch sẽ, tranh thủ cho lão sư khảo hạch cái ấn tượng tốt, ngươi ngược lại tốt... Chật vật như ăn mày, hơn nữa ánh mắt đỏ như máu, xem ra một đêm không ngủ... Thật có thể khảo hạch sao?
- Không sao cả!
Trương Huyền vẫy tay.
Hôm qua thí nghiệm một đêm, chân khí tiêu hao hết năm lần, người càng bị đụng gần chết, kết quả... Vẫn như cũ không thành công.
Dung hợp võ kỹ, cần đồ vật liên quan nhiều lắm, như hắn, muốn thành công, cũng không phải sự tình một sớm một chiều.
Bất quá, mặc dù không thành công, khống chế Hồng Trần Đạp Thiên bộ lại tinh tế hơn rất nhiều, tốc độ cũng càng thêm mau lẹ, mặt khác, lý giải đối với võ kỹ, cũng đạt tới một cấp độ khác, sức chiến đấu tăng lên không ít.
Đáng tiếc là, nghiên cứu dung hợp võ kỹ một đêm, chưa kịp tu luyện công pháp Kiều Thiên cảnh, thực lực bây giờ vẫn như cũ là Hợp Linh cảnh đỉnh phong.
- Vậy thì tốt, đi thôi...
Thấy hắn nói không có việc gì, khảo hạch lại chậm trễ không nổi, Hồng sư không nói thêm lời, hai người leo lên Linh thú phi hành chuyên môn của học viện, nhanh chóng bay về phía Lôi Viễn phong của Hồng Viễn sơn mạch.
Lôi Viễn phong cách Sĩ Tử Hải chỉ hơn hai trăm cây số, không đến một khắc, mọi người liền chậm rãi hạ xuống.
Tân sinh đến đây khảo hạch hầu như đều đã tới, từ xa nhìn lại, dòng người cuồn cuộn, không biết bao nhiêu.
- Học sinh mới của năm nay so với trước kia nhiều hơn mấy lần, chừng ba vạn người, nghe nói, học viện chỉ tuyển hai vạn, nói cách khác... Lần khảo hạch này, sẽ đào thải tròn một vạn!
Hồng sư thấp giọng.
- Ba vạn tân sinh? Đào thải một vạn?
Khóe miệng co giật, Trương Huyền trừng mắt, không hổ là Danh Sư học viện của đế quốc nhất đẳng, thật đáng sợ!