Không để ý tới tất cả mọi người khiếp sợ, Trương Huyền ôm Triệu Nhã, ánh mắt run lên, hét lớn một tiếng.
Lôi đình nổ vang, giống như nghe mệnh lệnh của hắn, vô số lôi điện trong nháy mắt từ trong mây đen hạ xuống, thẳng tắp rơi vào kiến trúc bốn phía.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Khói bụi đầy đất, đâu đâu cũng có thanh âm sụp đổ, vô số kiến trúc không chịu nổi công kích, vỡ nát tan tành, ngã trên mặt đất.
- Bảo vệ Băng Nguyên cung...
Không nghĩ tới đối phương dẫn tới Động Hư kiếp, vậy mà lại nghe theo mệnh lệnh của hắn, U Nhược Tâm dọa đến trắng bệch.
Sưu sưu sưu sưu!
Trên không, tất cả trưởng lão, đệ tử thẳng tắp phóng về phía các kiến trúc, định dùng thực lực của mình chặn lại lôi đình, bảo vệ truyền thừa cùng kiến trúc vạn năm của Băng Nguyên cung.
Tạch tạch! Tạch tạch!
Nhưng lôi đình đại biểu lực lượng Thiên Đạo, ở đâu là bọn họ có thể chống lại, từng đạo lôi điện thô to không ngừng hạ xuống, tất cả đệ tử, trưởng lão phi hành ở trên không bị đánh trúng, từng người còn không kịp phản ứng, liền rơi xuống dưới. Mặc dù không có bị thương tính mạng, nhưng toàn thân tê liệt, trong thời gian ngắn không cách nào động đậy.
- Không...
Thân thể U Nhược Tâm cứng ngắc, nhịn không được lui về phía sau, khuôn mặt trắng bệch.
Khúc trưởng lão ở một bên con ngươi co rút, giống như gặp quỷ.
Lôi đình nghe theo nhân loại hiệu lệnh, đã để bọn họ khiếp sợ, giờ phút này vậy mà nghe dặn dò, đi tiến hành công kích... Đây rốt cuộc làm sao làm được? Khó trách đối phương dám nói, muốn tiêu diệt Băng Nguyên cung, lôi đình hạ xuống, không ai ngăn nổi ah!
- Ta liều mạng với ngươi...
Nhìn thấy toàn bộ Băng Nguyên cung bị hủy hoại triệt để, trận pháp rạn nứt, không có còn lại một chút, U Nhược Tâm phát điên, gào lên một tiếng, thẳng tắp lao về phía Trương Huyền. Đây là căn cơ của nàng, tông môn của nàng, nó bị hủy diệt, để nàng triệt để muốn điên rồi!
- Cút xuống cho ta!
Trương Huyền vung tay lên.
Ầm ầm!
Một đạo lôi điện thô to bổ tới!
U Nhược Tâm còn không kịp phản ứng, liền bị đánh trúng, giống như những người khác, người khét lẹt, từ không trung rớt xuống.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lại liên tiếp mấy trăm đạo lôi đình hạ xuống, rơi vào sống lưng của U Nhược Tâm, trong nháy mắt, vị đại trưởng lão quát tháo phong vân kia, bị đánh nằm trên mặt đất, không ngừng run rẩy, mỗi đánh một phát, sẽ phun ra một ngụm máu tươi, mí mắt xoay loạn, không biết sinh tử.
Lôi kiếp lúc trước liền để Trương gia đại trưởng lão Trương Vô Ngân cũng khó mà ngăn cản, Động Hư kiếp mạnh hơn, mặc dù U Nhược Tâm là cường giả đỉnh phong đương đại, vẫn không chịu nổi.
- Thân là Danh Sư cửu tinh, chỉ vì bản thân thành kiến, liền thống hạ sát thủ, cũng nên nhận trừng phạt...
Bổ xong U Nhược Tâm, Trương Huyền lần nữa nhìn về phía Khúc trưởng lão ở một bên, bàn tay chỉ một cái.
Tạch tạch! Tạch tạch!
Sau một khắc, vô số lôi điện hạ xuống, Khúc trưởng lão bị dìm ngập trong đó.
- Triệu Nhã, yên tâm đi, vi sư nhất định sẽ làm cho ngươi khôi phục như lúc ban đầu, lần nữa nắm giữ thực lực đỉnh phong nhất, cũng sẽ triệt để kích hoạt thể chất của ngươi!
Thấy toàn bộ Băng Nguyên cung không có một người có thể bay lên, Trương Huyền cũng biết lực lượng lôi đình tiêu hao không sai biệt lắm, cúi đầu nhìn nữ hài trong ngực, ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng, thân thể nhoáng một cái, thẳng tắp bay đi. Thời gian nháy mắt, liền biến mất ở trong đêm tối, không thấy tung tích.