Lệnh phong sát của bọn họ, uy lực cực lớn. Vô số thế lực, cao thủ đều sẽ tôn sùng. Đừng nói một vương quốc nhị đẳng nho nhỏ, cho dù loại vương quốc nhất đẳng như Thiên Vũ vương quốc gặp phải, sợ rằng cũng sẽ không kiên trì được bao lâu, lại sụp đổ.
Có thể nói, thật sự muốn tập kích bất ngờ một vị danh sư, sau khi bị Danh Sư Đường điều tra ra, không chỉ bọn họ sẽ chết, ngay cả vương quốc phía sau, cũng sẽ gặp phải liên lụy!
Đây chính là sự đáng sợ của danh sư!
Chức nghiệp đệ nhất thiên hạ, không chỉ không cho phép sỉ nhục, lại càng không cho phép không tôn trọng.
Dám không tôn trọng danh sư, cần gì quan tâm ngươi là quốc vương gì, tông chủ gì. Cho dù thực lực cường thịnh hơn nữa, địa vị cao tới đâu đi nữa, dưới một lời của Danh Sư Đường, cũng có thể dễ dàng xóa bỏ.
Có lời đồn đại, một quốc vương của Phong Hào vương quốc, đùa giỡn một vị mỹ nữ danh sư, chọc cho nàng giận dữ, ngay cả Danh Sư Đường chưa từng vận dụng, ở chỗ giảng bài bảy ngày, đưa tới vô số cao thủ. Nàng ra lệnh một tiếng, lại bắt sống vị quốc vương này, điên cuồng đánh đến chết.
Lão tổ của vương quốc này, thực lực cường đại, rõ ràng có thể ngăn cản, cũng không dám ra tay.
Cái này cũng vì không có cách nào. Quốc vương chết, có thể một lần nữa lựa chọn. Vương quốc một khi diệt vong, cái gì cũng không có.
Danh sư nắm giữ không biết bao nhiêu đệ tử. Chỉ điểm một lần, lại có nghĩa nửa sư đồ, nhiều giống như ong vò vẽ. Một khi đụng vào, không chết cũng tàn phế.
Ám sát danh sư... Nói thật, cái đó và chán sống đâm đầu tìm chỗ chết không khác nhau chút nào.
Đám người Chu Cẩm Hoàng khiếp sợ đến mức run rẩy. Những người khác vốn có loại tâm tư này, cũng lập tức ép ý nghĩ này xuống.
- Danh sư?
Không nghĩ tới vị Mạc Vũ tiểu thư này sẽ nghĩ như vậy, Trương Huyền lắc đầu:
- Ta bây giờ còn không phải!
Hắn bây giờ có được thân phận ba sư liên hợp tán thành, chỉ là lợi hại hơn học đồ một chút mà thôi, còn không có sát hạch, tất nhiên cũng sẽ không là danh sư.
- Không phải?
Mạc Vũ tiểu thư ngẩn người.
Vốn tưởng rằng đối phương là danh sư, mới lợi hại như vậy, các loại thủ đoạn vô số. Không ngờ không phải...
- Không phải? Cái này quá tốt...
- Chỉ cần còn không phải, giết chết không thương lượng!
Chu Tuyên, Chu Cẩm Hoàng vốn đang lo lắng không thôi, nghe được hắn không phải là danh sư, thở phào nhẹ nhõm, tâm tư lại trở nên sống động.
Chỉ có điều, còn không có sinh động được bao lâu thời gian, bọn họ nghe được giọng nói của Trầm Bích Như vang lên:
- Trương lão sư tuy rằng không phải danh sư, nhưng là đại sư huynh của Lưu sư, Trang sư Bắc Vũ vương quốc cùng Trịnh sư của Hàn Vũ vương quốc!
- Sư huynh của danh sư?
Hai người nhìn nhau, lần này thật sự khóc.
Đều là vương quốc nhị đẳng, danh tiếng của ba vị danh sư này cực lớn, xem như là một nhóm người đỉnh phong nhất. Bọn họ làm sao không biết.
Sư huynh của ba người bọn họ...
Cho dù không phải danh sư, địa vị so với danh sư còn cao hơn nữa!
Còn giết chết không thương lượng sao... May là chưa có động thủ, nếu không, đối phương giết chết hai người bọn họ, thật sự không thương lượng...
...
- Lưu sư của Bắc Vũ vương quốc, ta biết, cũng gặp qua một lần. Ta từng ở môn hạ nhị tinh Khương Thư danh sư nghe giảng bài, thuộc về nửa môn sinh. Ngươi là sư huynh của hắn. Lẽ nào...
Nghe được Trầm Bích Như nói, Mạc Vũ cũng ý thức được cái gì, đồng tử co lại.
Không phải danh sư lại là sư huynh. Mói rõ bọn họ thuộc về cùng một lão sư. Có thể khiến cho danh sư cam tâm tình nguyện bái sư, sợ rằng ít nhất cũng đạt tới cấp nhị tinh, thậm chí... càng cao hơn!
Học sinh thân truyền thấp nhất của danh sư nhị tinh...
Loại thân phận này, so với vị công chúa như nàng, cũng chỉ cao chứ không thấp hơn.
Hơn nữa, có thể được người như vậy thu nhận thân truyền, nói rõ tiềm lực cực lớn, thành tựu sau này, có khả năng ngay cả nàng, cũng rất khó so sánh được.
Dù sao, nàng tuy là học đồ của Khương Thư danh sư nhị tinh, nhưng không phải là thân truyền.
Biết những điều này, lại nhìn về phía người thanh niên trước mắt, ánh mắt nàng đầy vẻ kính trọng.
...
- Hóa ra là danh sư thân truyền. Thảo nào có thể hiểu rõ đối với thuần thú như vậy!
Đám người Phong đường chủ cũng hiểu được, đồng thời gật đầu.
Trước đó, bọn họ cũng dự định cố gắng hỏi thăm, học một ít loại phương pháp đánh thuần thú này của Trương Huyền. Khi biết được thân phận chân chính của đối phương, liền bỏ đi ý niệm này.
Thuần thú sư tuy rằng cũng là chức nghiệp trên cửu lưu, nhưng cùng loại chức nghiệp danh sư đỉnh phong nhất này, vẫn có chênh lệch nhất định.
Thậm chí... vị Trương Huyền này thi triển ra phương pháp đánh thuần thú, chính là tới từ vị danh sư kia... Một khi để cho đối phương biết, đám người mình muốn còn muốn hỏi thăm thủ đoạn của hắn, khẳng định phiền phức không ít.
So với như vậy, còn không bằng nghĩ biện pháp qua lại thân thiết.
- Đây là huy hiệu thuần thú sư nhất tinh của ngươi!
Biết được “thân phận” của hắn, thái độ của ba thuần thú sư lớn cũng trở nên tốt hơn nhiều. Rất nhanh bọn họ lại lấy ra huy hiệu đại biểu thân phận thuần thú sư qua.
Tiếp nhận huy hiệu, Trương Huyền tiện tay để vào chiếc nhẫn trữ vật, nhìn lại.
- Ta muốn đi dãy núi Hồng Liên, cần một con man thú bay. Các ngươi xem có dạng gì thích hợp?
Tuy rằng thành thuần thú sư, đọc qua không ít sách tịch, nhưng chưa từng cưỡi man thú bay, có thể bay rất xa, vài ngày cũng nên. Hắn vẫn không cách nào xác nhận được.
- Hồng Liên sơn mạch?
Phong đường chủ vuốt râu tính toán một chút, nói:
- Thiên Vũ vương quốc cách nơi này, chừng vạn cây số. Cưỡi con Thanh Ưng thú ngươi vừa thuần phục này, đại khái phải khoảng nửa tháng!
- Nửa tháng?
Trương Huyền sửng sốt.
Vốn tưởng rằng Thanh Ưng thú đạt được nửa bước tông sư, đi Hồng Liên sơn mạch cũng chỉ vài ngày. Không nghĩ tới vẫn cần phải lâu tới nửa tháng.
- Đúng vậy, con Thanh Ưng thú này vừa đột phá, tu vi không vững chắc. Một ngày đại khái cũng bay được bốn, năm nghìn cây số. Trong lúc đó còn cần nghỉ ngơi, không có khả năng bay suốt ngày đêm. Nửa tháng đã coi như là tốc độ nhanh nhất!
Phong đường chủ nói.