Vốn định mượn Bồ Đề thụ tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá, không nghĩ tới, nhìn xong nhiều thư tịch như vậy, trực tiếp vượt qua Cổ Thánh 30. 0!
3 0.1!
30. 2!
30. 3!
...
Thời gian nháy mắt liền đạt đến 31.9, lúc này mới chậm rãi ngừng lại.
Trong nháy mắt, tăng lên tiếp cận 2. 0 khắc độ.
Ầm ầm!
Tâm cảnh bạo tăng, toàn bộ trong óc cuốn lên gió lốc, giống như thổ dân sinh ra ở nông thôn, đi vào đô thị phồn hoa, khắp nơi xa hoa truỵ lạc, khắp nơi oanh ca yên vũ, hoa mắt, tư tưởng cũ mới phát sinh đối đầu, sinh mệnh giống như có bản chất thay đổi.
Trước đó, chiêu số, công pháp không thể nào hiểu được, giờ khắc này ở trong đầu nhanh chóng thôi diễn, trở nên đơn giản, dễ dàng, lại không nghi vấn khó xử.
Không chỉ như vậy, còn có thể cảm ngộ đến Cổ Thánh lực tồn tại, thậm chí có thể điều động, dùng để rèn luyện thân thể, sửa đổi cấp độ sinh mệnh bản thân.
Nói cách khác, có loại năng lực này, tỷ lệ đột phá Cổ Thánh gia tăng thật lớn!
- Khó trách nói, tâm cảnh đột phá, Cổ Thánh mới có cơ hội...
Cảm nhận được loại biến hóa này, Trương Huyền giật mình.
Trước đó cha có nói, đột phá Cổ Thánh rất nhiều điều kiện, chú trọng tâm cảnh, hiện tại xem ra quả thế.
Nếu như so sánh Cổ Thánh như đại môn, tâm cảnh đột phá, tương đương với cửa xuất hiện khe hở, chỉ cần lực lượng đầy đủ, tùy thời có thể tiến vào bên trong, hưởng thụ phong cảnh bên trong.
Nói cách khác, giờ phút này nếu hắn đạt đến Bất Hủ cảnh đại viên mãn, lại thêm Thượng Cổ Thánh huyết đầy đủ mà nói, hoàn toàn có thể thừa thế xông lên, đạt tới Cổ Thánh cảnh!
- Tuy còn không có đạt tới loại cảnh giới này, nhưng giờ phút này, ngụy trang Cổ Thánh đã không người có thể nhìn ra, Cổ Thánh áp bức cũng không gây thương tổn được...
Trương Huyền mỉm cười.
Mặc dù cách cảnh giới cao nhất của Danh Sư đại lục, còn kém không biết bao xa, nhưng tâm cảnh đột phá, phối hợp thuật ngụy trang, cho dù giả dạng làm Cổ Thánh, cũng không có người có thể nhìn ra, thậm chí khí tức Cổ Thánh áp bức, cũng không gây thương tổn được.
Sảng khoái tinh thần, ý niệm thông suốt, trước đó đọc sách quá nhiều, mang tới tâm tình tiêu cực, cũng quét sạch sành sanh.
- Tiếp tục!
Thừa thế xông lên, con mắt liên tục đảo qua núi sách, vô số thư tịch, từng quyển từng quyển rơi vào Thiên Đạo thư viện, biến thành kiến thức của hắn.
Rất mau tới đỉnh núi.
Nơi này cũng không có gì đặc thù, chỉ có một cái bệ đá, đi tới trước mặt, bàn tay tới đụng.
Ầm ầm!
Lần nữa bị ánh sáng bao phủ, giống như trước đó, biến mất tại chỗ.
Không có núi sách, cũng mất thư tịch, xuất hiện ở trước mắt chính là một chiếc thuyền con, cùng một vùng biển mênh mông.
Nằm ở trên thuyền con, kèm theo thuỷ triều, không ngừng lay động, từ xa nhìn lại, hải dương không biết rộng rãi dường nào, chung quanh không nhìn thấy phần cuối.
Trời xanh cùng đại dương giao hòa, không biết nơi nào có phương hướng, lại nên đi nơi nào.
- Núi sách có chuyên cần làm đường, biển học không bờ khổ làm thuyền...
Trương Huyền cảm xúc một câu, không còn bối rối như trước đó, ngược lại có loại cảm giác bừng tỉnh hiểu ra:
- Xem ra đây chính là biển học...
Trước đó là núi sách, cần đọc sách, mới có thể hình thành cầu thang, chậm chạp tiến lên, biển học trước mắt, phỏng đoán cũng là đạo lý tương đồng, không học tập, thuyền không có khả năng tiến lên, vĩnh viễn tìm không thấy Bỉ Ngạn.
Gió biển thổi lướt nhẹ qua mạn thuyền, tấu vang lên chương nhạc, như ma âm to rõ.