Sắc mặt Hồng sư tái xanh.
Không nghĩ tới đối phương lại tàn nhẫn như vậy, trước tiên đưa đồ vật ra ngoài, sau đó lại xoay tay một cái đập tới tướng quân, làm cho hắn không nói ra lời.
Ba người khác đã đưa ra lễ vật có cấp bậc cực cao, mà hắn, không có chuẩn bị từ sớm, cho nên dù mang ra cũng không bỏ ra nổi được a!
Mặc dù không mang ra thì cũng không thể nổi lên tác dụng mang tính chất quyết định đối với phân phối danh ngạch sau đó, nhưng người người đều tặng quà. Mà chỉ có bản thân không chuẩn bị, không chỉ riêng vị Ngô Chấn này mất hứng, mà mặt mũi của thái tử cũng sẽ cảm thấy mất sạch!
Huống chi, đối phương dùng ngôn ngữ kích bác lẫn nhau, đã giết tới trước mặt, hắn cũng không thể rụt cổ lại, khiến cho người ta chế giễu a?
- Sao vậy? Không phải ngươi không chuẩn bị đó chứ?
- Thật hay giả vậy? Giữa trưa ta đã nói với ngươi, mấy người Ngô sư cũng sẽ tham gia tiệc. Vốn ta cho rằng hôm nay ngươi đến muộn như vậy là bởi vì đi chuẩn bị, chẳng lẽ là không phải?
- Lần thứ nhất gặp mặt, làm chủ nhà, thế mà cái gì cũng không có mang tới, ngươi đang cố ý hay sao?
Đám người La Chiêu, Trần Việt, Phùng Vũ thấy khuôn mặt của hắn rất khó coi, tất cả đều cười trên nỗi đau của người khác.
Quả thực ban ngày bọn hắn đã nói với Hồng sư rồi. Nói qua chuyện có bốn người này, thế nhưng lại không nói qua chuyện có tiệc đón tiếp. Cho nên đương nhiên Hồng sư cũng không biết mà đi chuẩn bị lễ vật.
- Ồ?
Quả nhiên, nương theo ba người ồn ào, Diệp Tiền thái tử cũng nhướng mày.
Mặc dù hắn cũng không thèm để ý đối với chuyện lễ vật này. Thế nhưng những người khác đã đưa tặng mà chỉ có Hồng Phong đế quốc không đưa, chuyện này cũng khó tránh khỏi khiến cho trên mặt hắn có chút không vui.
- Hôm nay ta vừa tới, đồ vật còn chưa có...
Thấy ánh mắt mọi người càng ngày càng nóng, những lời tra hỏi của đối phương càng ngày càng chói tai. Khuôn mặt Hồng sư đỏ lên, đang muốn nói còn chưa kịp chuẩn bị lễ vật thì đã nghe thấy bên người có một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên.
- Lễ vật của Hồng sư, đương nhiên đã chuẩn bị xong...
Vội vàng nhìn lại, người nói chuyện chính là Trương Huyền đang ngồi bên người hắn.
- Thầy Trương, cái gì ta cũng chưa chuẩn bị...
Thấy hắn mở miệng, đồng thời còn nói đã chuẩn bị xong, da mặt Hồng Thiển giật giật, vội vàng truyền âm nói.
Không chuẩn bị thì cứ nói là không chuẩn bị, cùng lắm thì chịu người khác chế giễu. Nếu như thừa nhận chuẩn bị nhưng lại không bỏ ra nổi, như vậy chỉ có thể càng thêm mất mặt mà thôi!
Lại nói, bảo vật bình thường ta có một đống lớn, thế nhưng nếu như giá trị không bằng đối phương, lấy ra không phải sẽ càng mặt hay sao?
- Ồ? Đã chuẩn bị kỹ càng thì lấy ra đi!
Thấy gia hỏa tu vi thấp nhất này lại dám mở miệng, La Chiêu hừ lạnh một tiếng, khoát tay một cái.
- Lấy ra?
Trương Huyền lắc đầu:
- Chỉ sợ hiện tại không bỏ ra nổi a?
- Không bỏ ra nổi? Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ không có đồ mà dám cố ý trêu đùa thái tử à Ngô sư?
Nghe thấy hắn nói không bỏ ra nổi, La Chiêu cười lạnh.
Thân thể Hồng sư ở bên cạnh cũng nhoáng lên một cái, trước mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa đã ngất đi.
Nói có lễ vật mà còn nói không bỏ ra nổi, đại ca, như vậy làm sao có thể ăn nói cho qua được chuyện này a?
Một khi thực sự không bỏ ra nổi, như vậy không chỉ Ngô sư trách tội mà nhất định cũng đã đắc tội với thái tử. Như vậy phân phối danh ngạch sau đó… Kẻ ngu hơn nữa cũng đã biết kết quả.
Thái tử và Ngô sư liếc mắt nhìn nhau, cũng đều cau mày.
Một gia hỏa chừng hai mươi tuổi mà trở thành người trong ba thứ hạng đầu. Chuyện này khiến cho bọn hắn rất là nghi ngờ, giờ phút này lại nói có đồ vật nhưng không bỏ ra nổi. Trong lòng lập tức tràn ngập hiếu kỳ, không biết rốt cuộc trong hồ lô của đối phương bán thuốc gì.
Ngay cả Tất Giang Hải và La Tuyền cũng không hiểu ra sao.
Xế chiều hôm nay bọn họ đã ở cùng một chỗ với Hồng sư, có bảo vật hay không bọn họ biết rất rõ. Nói có mà lại không bỏ ra nổi, chẳng phải đã nguy rồi hay sao?
- Ta chỉ là một Danh sư tứ tinh, lại từ loại địa phương nhỏ như Vạn Quốc liên minh tới đây. Coi như cho ta mười lá gan ta cũng không dám trêu đùa thái tử và Ngô sư a!
Không để ý tới ánh mắt kỳ quái của mọi người, Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, mí mắt vừa nhấc lại nhìn về phía La Chiêu:
- Chỉ là La sư, bảo vật mà Hồng sư nhọc nhằn khổ sở chuẩn bị, ngươi nhìn cũng đã nhìn, cầm cũng đã cầm, có phải nên trả lại thứ kia hay không?
- A?
La Chiêu sững sờ, tối sầm mặt lại:
- Ngươi nói cái gì? Cái gì mà đã nhìn hay không gì chứ? Ta cầm đồ vật của Hồng sư từ lúc nào chứ?
- Ôi, ta đã biết ngươi sẽ không thừa nhận mà...
Than thở một tiếng, Trương Huyền khẽ lắc đầu, hai tay ôm quyền với thái tử và Ngô sư ở giữa rồi đứng dậy:
- Nếu như thái tử và Ngô sư đã ở đây, như vậy sẽ lấy các ngươi làm đầu. Ta muốn kính xin hai vị chủ trì công đạo cho Hồng sư nhà chúng ta, không biết có được hay không!
- Chủ trì công đạo? Được, chỉ cần là công đạo thì đương nhiên chúng ta sẽ cam tâm tình nguyện!
Thái tử không nói chuyện thì Ngô sư đã cười cười, nói.
- Đa tạ...
Trương Huyền gật gật đầu, lại nhìn về phía La Chiêu cách đó không xa:
- Ngô sư đã đồng ý, sẽ chủ trì công đạo, như vậy... La sư, ngươi có dám đối chất với ta hay không?
- Đối chất? Có gì mà không dám?
Thấy tên này như vậy, vẻ mặt La Chiêu như phát mộng, có chút lơ ngơ.
Mặc dù hắn và Hồng sư có quen biết, thế nhưng hai người đều trấn thủ một phương, hầu như không có chút trao đổi nào chứ đừng nói là cầm đồ vật của đối phương.
Tên này tự tin như vậy, lại để cho thái tử và Ngô sư làm chứng, rốt cuộc hắn ta muốn làm gì?
Nói thật, không riêng gì hắn, Hồng sư ở một bên cũng cảm thấy có chút phát điên.
Từ lúc nào ta có đồ vật bị La Chiêu cầm đi chứ? Bản thân ta còn không biết, làm sao ngươi lại biết?
- Dám là tốt rồi?
Trương Huyền cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía hắn:
- Hôm nay Hồng sư đã đi tới chỗ ngươi ở đi tìm ngươi, có việc này hay không?
- Không sai!
La Chiêu gật đầu.
Hồng sư nghênh ngang đi tới tìm bọn họ, chuyện này chỉ cần nghe ngóng là có thể biết được. Cho nên coi như muốn giấu diếm thì cũng không ẩn giấu được, không cần thiết phải che che dấu dấu. Lại nói, chỉ là tìm hắn, cũng không liên quan gì tới bảo vật a!
- Giữa các ngươi đã từng tiến hành Danh sư khiêu chiến... Có việc này hay không?
Ngay trong lúc nghi hoặc thì đã nghe tiếng tra hỏi của đối phương tiếp tục vang lên.
- Cái này... Có!