Cho dù là trận pháp bát tinh cũng như vậy.
Lúc đầu tế đàn không biết từ nơi nào mượn tới linh khí, lực lượng đầy đủ, không cần tiếp tục bổ sung...
Mà bây giờ, hội tụ linh khí càng ngày càng nhiều, căn bản không chịu nổi.
Trong lòng đang cảm khái, chỉ thấy bản tôn vì tăng nhanh trận pháp tụ linh, lấy ra hơn vạn viên linh thạch thượng phẩm, ném ở trong trận pháp.
Ầm ầm!
Có nhiều linh khí như vậy tiếp tế, đại trận lay động, linh khí hùng hồn lập tức tạo thành bão táp năng lượng, khuấy động toàn bộ Địa Cung không ngừng lay động.
Linh khí giống như vòi rồng ở dưới trận pháp khống chế, trực tiếp chui vào tế đàn.
Tế đàn vốn yên lặng, lnn vận chuyển, ánh sáng không ngừng lóe lên, thời gian nháy mắt tựa như thổi bóng bay, không ngừng bành trướng.
Oanh!
Một tiếng nổ vang kịch liệt, cuối cùng không chịu nổi, trực tiếp nổ tung.
- Thành công...
Ánh mắt phân thân sáng lên.
Lúc đầu lấy năng lực của Tụ Tinh trận, muốn phá hư tế đàn, ít nhất cần một tháng, kết quả bản tôn ném ra nhiều linh thạch như vậy, để tốc độ tăng nhanh không biết gấp bao nhiêu lần.
Vẫn chưa tới một nén nhang thời gian, cũng đã hư mất.
Hủy đi tế đàn, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay thu tất cả trận kỳ vào nhẫn, đang định đi tới trước mặt Thiên Công tỏa nhìn một chút, liền cảm thấy sát lục chi khí càng thêm nồng đậm, đồng thời một tiếng cuồng tiếu hưng phấn vang lên.
- Ha ha... Trương Huyền, xem ra dẫn ngươi tới là đúng! Cảm ơn ngươi giúp ta phá giải giam cầm, Ngoan Nhân ta rốt cục có thể rồng vào biển rộng, rong ruổi thiên địa!
Nương theo thanh âm, một người một phân thân, thân giống như bị lập tức giam cầm, một cỗ lực lượng cường đại tùy thời có thể nghiền ép hắn.
- Nguy rồi... Hắn không ở trong Thiên Công tỏa? Mà vây khốn hắn... Hắn là cái tế đàn kia!
Phân thân giờ mới hiểu được tới, vẻ mặt trở nên trắng bệch.
Trước đó, cảm nhận được sát lục chi khí xuất hiện từ trên Thiên Công tỏa, liền bản năng cho rằng Ngoan Nhân ở trong đó, chỉ cần phá hư tế đàn, liền có thể tìm đối phương...
Hiện tại xem ra, tế đàn mới là mấu chốt vây khốn đối phương!
Cùng Thiên Công tỏa không quan hệ.
- Mau rời đi...
Giống như cũng vừa mới kịp phản ứng, con ngươi của Trương Huyền co rụt lại, hô to một tiếng, bàn tay trảo một cái, thu phân thân vào không gian giới chỉ, bỗng nhiên bổ về phía trước một chưởng.
Tê lạp!
Đại Bi Thiên Ma chưởng uy lực vô tận, lập tức xé rách giam cầm không gian, Hành Giả Vô Cương vận chuyển, thân thể chợt lóe, đã đến cuối thềm đá.
Mười cái hô hấp qua đi, đã đi tới vị trí của đám người Hình đường chủ.
Lúc này mọi người vẫn không tìm được cửa vào, bị vây ở trong Địa Cung, không thể chạy trốn.
- Trương sư...
Thấy hắn tới, mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
- Nhanh rời khỏi!
Trương Huyền vội vàng nói.
Ngoan Nhân thoát ly ràng buộc, căn bản không phải bọn họ có thể chống lại, kế trước mắt, chỉ có thể mau chóng chạy trốn.
- Phía trên có Đoạn Long Tỏa... Đi như thế nào?
Ngô sư nói.
Thời điểm tới, Đoạn Long Tỏa đã phong kín đường ra, căn bản ra không được ah!
- Không cần phải để ý đến cái này, đi theo ta!
Không trả lời mọi người nghi vấn, Trương Huyền tiếp tục phóng đi.
Mọi người theo sát, đi qua thềm đá hẹp dài, lần nữa nhìn thấy Đoạn Long Tỏa xuất hiện ở trước mắt, phong tỏa con đường, như trấn áp người ở đây, nơi nào cũng không trốn thoát được.
- Làm sao bây giờ?
Ngô sư lo lắng.
- Thực sự không thể, mọi người liên hợp lực lượng, thực lực của chín người chúng ta, cho dù không đủ để phá hư, thông qua trận pháp hợp kích gia trì, hẳn cũng có thể đánh ra một con đường sống...
Hình đường chủ cắn răng.
- Chỉ có thể như vậy
Ngô sư nhẹ gật đầu, đang muốn tiếp tục nói chuyện, chỉ thấy Trương sư đã đi tới trước Đoạn Long Tỏa, bàn tay ở phía trên nhẹ nhàng sờ sờ:
- Ngoan, nhanh mở ra, chúng ta muốn đi ra ngoài...
Kẹt kẹt!
Trong ánh mắt giật mình của mọi người, Đoạn Long Tỏa mà cường giả Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc có thể mở ra, xuất hiện vết nứt, từ từ mở ra.
- Cái này...
Tất cả mọi người đồng thời mở to hai mắt nhìn.
Đoạn Long Tỏa không người có thể ra, cái này đã thành định lý...
Vị trước mắt này sờ lên, nói mấy câu, liền mở nó ra...
Quá khoa trương a!
- Đi mau!
Trương Huyền vội xông ra ngoài.
Thấy hắn rời khỏi, biết lúc này không phải thời điểm rầu rĩ, vội vã theo sau, mọi người vội vàng trốn ra đảo nhỏ.
Ầm ầm!
Đảo nhỏ lay động càng lớn, mọi người không dám dừng lại, đi tới hòn đảo trước đó, vừa mới đứng vững, chỉ thấy trên quỷ quật bùn đất bắn tung toé, toàn bộ đảo nhỏ trôi lơ lửng.
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Đầm lầy Tề Bắc không cách nào phi hành, đây là người người đều biết, hiện tại toàn bộ đảo nhỏ trôi lơ lửng, cho dù tận mắt nhìn thấy cũng để người khó có thể tin.
Kẽo kẹt!
Kẽo kẹt!
Đảo nhỏ càng bay càng cao, thoát ly đầm lầy, ngay sau đó đảo lộn chín mươi độ, đồng thời bùn đất trên đảo không ngừng rơi xuống đầm lầy.
- Đây là... Một cái đầu người?
Đột nhiên, Liêu điện chủ hô lên, thân thể phát run.
Mọi người sững sờ, lần nữa nhìn lại, nương theo bùn đất trên hòn đảo rơi xuống, cả hòn đảo quả nhiên tựa như một cái đầu lâu, hai hồ nước chính là hai con mắt to lớn.
- Ha ha, Ngoan Nhân ta xem như rốt cục sống lại... Các ngươi muốn chết như thế nào?
Con mắt chợt lóe, một âm thanh to lớn vang lên.
Ngoan Nhân ở đầm lầy Tề Bắc... rốt cục sống lại.