Trương Huyền không hiểu.
- Đúng vậy, Phượng Ngô thụ, có thể để cho Phượng Hoàng dừng chân, đợi nó trưởng thành, đốn ngã, đặt ở trong nước ngâm bảy bảy bốn mươi chín ngày, chế ra Thất Huyền Cầm, thanh âm động lòng người, mang theo lực xuyên thấu cực mạnh, là bảo vật vô số Ma Âm sư tha thiết ước mơ.
Lỗ đan sư giải thích:
- Phượng Ngô thụ ở Ma Âm viện, là Tưởng Thanh Cầm viện trưởng năm tự mình trồng trăm năm trước, niên đại xa xưa, ngày ngày có linh khí bổ dưỡng, cực kỳ trân quý. Có thể có được gỗ tủy trong đó, tuyệt đối có thể để cho dược hiệu của Đoạn Tục đan tiến thêm một bước!
Trương Huyền gật đầu.
Đối với chức nghiệp Ma Âm, hắn một chữ cũng không biết, không nghĩ tới Phượng Ngô tủy còn có dạng lai lịch này.
- Tốt, ta đi Ma Âm viện nghĩ biện pháp mua Phượng Ngô tủy!
Biết ở Danh Sư học viện liền có thể tìm tới, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
- Mua sắm? Tưởng Thanh Cầm viện trưởng không màng danh lợi, ta sợ... chưa hẳn có thể mua được!
Lỗ đan sư lắc đầu.
Trương Huyền cau mày.
- Dù sao mặt mũi của chúng ta khẳng định là không đủ, Trương sư vẫn là đi xem một chút đi, chúng ta cùng vị viện trưởng này không có liên hệ gì, tới cũng nói không nên lời! Tóm lại, Trương sư thật muốn mua, ý kiến của ta là trước đưa danh thiếp thăm hỏi, thái độ thành khẩn chút, xác suất thành công có thể sẽ lớn hơn.
Lỗ đan sư cười khan một tiếng:
- Nếu giống như ở Luyện Đan sư học viện... Ta sợ sẽ hoàn toàn ngược lại!
Tưởng Thanh Cầm viện trưởng, rất ít cùng người tiếp xúc, mặc dù bọn họ là túc lão của Luyện Đan học viện, nhưng cùng đối phương không có tiếp xúc quá nhiều.
Tiếp xúc ít, nhưng nhìn ra tính khí cùng bản tính của đối phương, không dễ dàng ở chung.
Cung kính đối đãi, có lẽ còn có cơ hội, nhưng lấy phong cách hành sự của Trương sư trước kia, vọt thẳng qua trắng trợn phá hư... Sợ sẽ càng thêm phiền phức.
- Yên tâm đi, ta vốn không phải người lỗ mãng!
Trương Huyền gật đầu.
- ...
Đám người Lỗ đan sư tập thể im lặng.
Ngươi không lỗ mãng, làm Luyện Khí học viện, Y Sư học viện cùng Luyện Đan học viện hầu như phế đi, thật muốn lỗ mãng, Danh Sư học viện còn tồn tại sao?
- Tôn Cường, chuẩn bị một chút, bây giờ chúng ta liền đi Ma Âm viện!
Thấy cách thời gian Lạc Nhược Hi cùng hắn ước định còn sớm, Trương Huyền nói.
- Vâng!
Tôn Cường vội vàng chạy tới.
Một chủ một tớ, hỏi rõ phương hướng, nhanh chân đi đến Ma Âm viện.
...
Ma Âm viện.
Dưới Phượng Ngô thụ, một lão giả đang an tĩnh đánh đàn.
Tiếng đàn lượn lờ, sáu con tiên hạc nghe âm mà múa, xoay quanh ở trên tiểu viện, phát ra từng tiếng thanh minh lanh lảnh.
Hồi lâu, tiếng đàn kết thúc.
Ông lão lắc đầu, thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc, vẫn kém một chút!
- Là viện trưởng yêu cầu quá cao, Lục Hạc cộng minh, đã là mục tiêu vô số người tha thiết ước mơ, thật muốn đạt tới Thất Hạc, chỉ sợ đã đến Ma Âm cảnh thất tinh!
Cách đó không xa, một lão giả vuốt râu nói.
Mới vừa đánh đàn, chính là viện trưởng Tưởng Thanh Cầm, mà vị này, là Ma Âm viện Ninh viện phó, Ninh Hải.
- Những ngày gần đây, từ đầu đến cuối cảm giác bình chướng đang ở trước mắt, đáng tiếc, lại không cách nào đột phá!
Tưởng Thanh Cầm lắc đầu.
Cách tiểu viện không xa, tiên hạc vừa rồi phi hành đã rơi xuống, đứng cách đó không xa, an tĩnh loạn chuyển, chừng mười mấy con.
Ma Âm, giống như những nghề nghiệp khác, cũng chia làm rất nhiều cảnh giới, có thể để cho tiên hạc phi hành càng nhiều, nói rõ cảnh giới càng cao.
Tưởng Thanh Cầm tấu vang tiếng đàn, có thể để cho Lục Hạc nhảy múa, đã coi như cực kỳ đáng sợ.
- Đàn tùy tâm sinh, coi như lo lắng cũng vô dụng, còn không bằng để tâm tình thả lỏng, có lẽ có thể một lần hành động đột phá!
Ninh viện phó cười nói.
- Cũng phải... nhưng học viện nhiều sự tình như vậy, muốn để tâm cảnh thanh minh nào dễ dàng như vậy!
Tưởng Thanh Cầm lắc đầu.
Hắn cũng muốn tâm cảnh thanh minh, hoàn toàn rời xa huyên náo, đáng tiếc, thân là Ma Âm viện viện trưởng, việc vặt quấn thân, muốn làm như vậy, nói nghe thì dễ.
Lại thêm vừa qua, toàn bộ Danh Sư học viện gà bay chó chạy, không được an bình, hắn thân ở vị trí cao, cũng không có cách nào.
- Cũng phải!
Ninh viện phó gật đầu, ngón tay rơi vào cổ cầm trước mặt:
- Dù sao sự tình khổ sai như làm viện trưởng, cho không ta cũng không dám! Ta chỉ muốn nhàn vân dã hạc, mỗi ngày đánh đàn tự nhạc, cười nhìn gió mây!
- Ngươi nha...
Nhìn thấy bộ dáng của bằng hữu, Tưởng Thanh Cầm cười cười.
Ninh viện phó bên người thực lực không kém hắn, hoàn toàn có tư cách làm viện trưởng, chỉ là không nguyện ý mà thôi.
Đang muốn nói chuyện, chỉ thấy một đệ tử vội vã đi đến.
- Lão sư, Trương Huyền Trương sư cầu kiến!
Nói xong đưa tới một danh thiếp.
- Trương Huyền?
Tưởng Thanh Cầm sững sờ, khóe miệng lập tức co giật:
- Hắn đến chỗ của ta làm gì? Dường như chúng ta... Không có mâu thuẫn gì ah!
- Làm sao vậy? Trương Huyền này rất đặc thù?
Thấy bộ dáng này của Tưởng Thanh Cầm, Ninh viện phó nghi hoặc.
Mặc dù hắn mệnh danh phó viện trưởng, nhưng trên thực tế, sự tình học viện cơ bản mặc kệ, ngày ngày đánh đàn tự nhạc, Trương Huyền động tĩnh huyên náo như thế lớn, cũng không cảm giác được.
- Nào chỉ đặc thù, tên này quả thực chính là tai tinh, đi đến đâu, chỗ đó gà chó không yên...
Tưởng Thanh Cầm đơn giản nói một lần.
- Còn có thiên tài lợi hại như vậy?
Ninh viện phó sững sờ.
Hắn nghe qua một hạng chức nghiệp ngưu bức, cũng nghe qua hai hạng, nhưng tân sinh hai mươi tuổi, xông mấy học viện, bó tay toàn tập, cũng có chút không thể tưởng tượng nổi.
- Đúng vậy! Ma Âm viện chúng ta cùng hắn không có chút thù hận, lúc này chạy tới đây làm gì?