Mục lục
Con Đường Bá Chủ - Akay Hau - Truyện full dài cực hay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn trường chẳng ai ngờ tới, đường đường là hai vị Địa Vương, ở Vương Cấp Thế Lực cũng là nhân vật dưới một người trên vô số người, không ngờ lại trực tiếp muốn đoạt Dị Băng của tiểu bối ngay sau khi nàng đánh bại xong trước mặt vô số người.

Bất quá mặc dù cảm thấy bất bình, nhưng tại thế giới mạnh được yếu thua như thế này, sẽ chẳng một ai đồng tình với Lạc Yên, có trách thì chỉ trách nữ nhân này xui xẻo thu phục Dị Băng trước mặt chư vị Tiên Vương cường giả, càng đáng trách hơn là Lạc Yên quá yếu, nên chỉ có thể bất lực chấp nhận sự thật mà thôi.

Tiên Vương động một ý niệm, đừng nói là chỉ đoạt một cái Dị Băng, cho dù là muốn nhắm vào hai loại Dị Hỏa, Lạc Yên cũng phải ngoan ngoãn giao ra mà thôi, dám không phục sao?

“Ha hả, đáng đời…theo chúng ta thấy, Lạc Yên thân là hậu bối, nên hiếu kính hướng chư vị Tiên Vương dâng lên Dị Hỏa của mình, dù sao toàn bộ các Tiểu Tiên Giới lân cận đều phụ thuộc vào Hải Vực Tinh, các loại Dị thuộc tính đương nhiên cũng nên thuộc về Hải Vực Tinh!”

Một đám lão già cười trên nỗi khổ của người khác, cực kỳ hả hê nói ra.

Đám người nhất thời liếc mắt, mấy lão già này rõ ràng đều là trưởng lão của đám thiên tài bị Lạc Yên giết chết, lúc này rõ ràng là muốn châm dầu vào lửa.

“Khốn kiếp…” Bên trên Phi Thuyền của Địa Tiên Môn, Địa Mục thân thể già nua rung lên bần bật, nắm tay siết chặt đến mức rướm máu.

Nỗi niềm lo lắng của hắn rốt cuộc trở thành sự thật, Tiên Vương lại vứt bỏ sỉ diện cướp đoạt Dị Băng của Lạc công tử, chẳng khác nào công sức của bọn hắn đều đổ sông đổ biển?

“Lão thất, ngươi biết chuyện gì đang xảy ra đúng không?” Nhìn biểu hiện của Địa Mục, Địa Mạnh Hùng nhíu chặt chân mày truyền âm hỏi.

“Vị trí của Dị Băng là ta cung cấp cho Lạc công tử!” Địa Mục nghiến chặt răng đáp.

Ở trong mắt của một người đã sống nhiều năm như Địa Mục, Lạc Cầu Bại còn có giá trị hơn cả một Tiên Vương, bởi vì hắn có thiên phú khủng bố…quan trọng nhất là tuổi tác vẫn còn rất trẻ.

Địa Mục có thể đem tung tích của Dị Băng báo với Tiên Vương để nịnh bợ, nhưng cùng lắm sau khi thu được Dị Băng, đám Tiên Vương chỉ ban thưởng cho hắn một ít gì đó mà thôi, sau đó là hoàn toàn xong chuyện.

Nhưng Lạc Cầu Bại thì khác, hắn vẫn còn rất trẻ tuổi, tu vi còn chưa cao…và cực kỳ khát vọng Thiên Địa Dị Vật, nếu đem thông tin của Dị Băng giao cho Lạc Cầu Bại, tin tưởng hắn sẽ khắc ghi trong tâm khảm, ngày sau dù có mạnh đến mức nào cũng không thể quên Địa Tiên Môn.

Thay vì dệt hoa trên gấm, Địa Mục chọn đưa than sửi ấm trong ngày tuyết rơi.

Huống hồ nếu có thể nhờ vào đó rút ngắn quan hệ giữa Lạc Cầu Bại và Địa Ngọc Huyền, để quan hệ đôi bên thân càng thêm thân, chính thức trở thành người một nhà thì càng hoàn mỹ.

Địa Mục đây là đang đầu tư, đầu tư cho một vị thiên tài trẻ tuổi có tiềm năng trở thành tuyệt thế cường giả trong tương lai…thay vì đem Dị Băng xu nịnh những Tiên Vương vốn dĩ đã cao cao tại thượng.

Kết quả cho thấy, tầm mắt và kinh nghiệm sống của Địa Mục cực kỳ sáng suốt…khi mà Lạc Cầu Bại vẫn chưa trưởng thành đã có lòng dạ hào hiệp phóng khoáng, trực tiếp tặng cho Địa Tiên Môn một môn Vương Cấp Công Pháp – Tiên Đài Trấn Ma Cước làm hồi báo.

Trong trường hợp đem tung tích Dị Băng dâng cho Tiên Vương ngay từ đầu, Địa Tiên Môn sẽ được bọn hắn ban thưởng Vương Cấp công pháp sao? câu trả lời là không thể nào!

Chỉ bấy nhiêu đó đã chứng minh Địa Mục quyết định đúng đắn đến cỡ nào.

Đáng tiếc Địa Mục trăm tính ngàn tính, cũng không thể ngờ Thủy Không Tiên Vương cùng Hải Sư Yêu Vương lại đột nhiên làm ra hành động như vậy, trực tiếp khiến ý định của hắn tan vỡ, làm sao có thể không phẫn giận?

Địa Mạnh Hùng cũng là lão già thành tinh, nghe lời nói và biểu hiện của Địa Mục hắn lập tức đoán được tám phần mười vụ việc, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi…



“Ta luôn cảm thấy kỳ quái, vì sao hai vị Tiên Vương đại nhân không lập tức thu lấy Dị Băng, mà phải đợi sau khi Lạc Yên hàng phục nó sau đó mới xuất hiện?” Toàn trường tĩnh lặng, một người thắc mắc lí nhí nói ra.

Mặc dù hắn nói rất nhỏ, nhưng người ở đương trường đều là Ất Tiên, Ngọc Tiên làm sao có thể không nghe thấy?

Thật sự thì bọn hắn cũng có cùng câu hỏi, vì sao ngay từ đầu khi phát hiện Dị Băng hai vị Địa Vương không trực tiếp đòi lấy?

...

Bên trong Chiến Trường, Thủy Không Tiên Vương cùng Hải Sư Yêu Vương ánh mắt lấp lóe, cũng chỉ có bọn hắn mới có câu trả lời cho thắc mắc của nhiều người.

Nguyên nhân cực kỳ đơn giản, bọn hắn vốn đánh giá thấp thực lực của Lạc Yên, cho rằng nàng sẽ không thể hàng phục được Cổ Long Hàn Không Băng.


Vốn chờ đợi Lạc Yên sẽ bại trận trước Dị Băng, khi đó bọn hắn sẽ xuất hiện với tư thái Trưởng Bối cao cao tại thượng giúp đỡ nàng, một tay trấn áp Dị Băng và thu phục, cũng xem như cứu lấy Lạc Yên một mạng, một mũi tên trúng hai con nhạn.

Lạc Yên và toàn trường chẳng những không dị nghị, ngược lại còn kính nể khâm phục bọn hắn.

Đáng tiếc, hai loại Dị Hỏa của Lạc Yên mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của Thủy Không Tiên Vương và Hải Sư Tiên Vương, trực tiếp khắc chế cứng Cổ Long Hàn Không Băng, sau cùng còn thành công hàng phục, làm mọi trí tưởng tượng của hai người bọn hắn sụp đổ.

Mắt thấy Lạc Yên sắp đem Dị Băng thu vào, Thủy Không Tiên Vương cùng Hải Sư Tiên Vương rốt cuộc bất chấp xấu hổ ra tay ngăn cản, cũng đường đường chính chính xem Dị Băng như là của mình.

Bọn hắn cũng thèm thuồng hai loại Dị Hỏa của Lạc Yên, bất quá dù sao Dị Hỏa vốn dĩ thuộc về nàng, ở trước mặt vô số người vì giữ gìn danh tiếng nên không tiện ra tay cướp đoạt.

Nhưng Cổ Long Hàn Không Băng thì khác, nó vốn là vật vô chủ…hai người ra tay đoạt lấy cũng sẽ không ai dám có ý kiến gì.

“Dị Băng vốn là do ta tìm thấy, lại là do ta hàng phục…vì sao phải giao cho hai vị?”

Đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo vang lên khiến vô số người rùng mình.

Chỉ thấy dung nhan hoàn mỹ của Lạc Yên ngẩng đầu, ánh mắt không chút sợ sệt khóa chặt thân ảnh của Thủy Không Tiên Vương cùng Hải Sư Yêu Vương, mang theo vẻ chất vấn.



Toàn trường rùng mình, cả đám ngơ ngác nhìn lấy Lạc Yên…trong lòng vừa âm thầm khiếp sợ, lại vừa cảm thấy kính nể trước lòng can đảm của nàng.

Người khác đối diện với Tiên Vương luôn nom nớp lo sợ, Lạc Yên lại bình thản ung dung, còn dám mở miệng chất vấn.

“Ngươi chất vấn bổn Vương?”

Ngay cả Thủy Không Tiên Vương cùng Hải Sư Yêu Vương cũng là có chút ngẩng ra, đã bao năm rồi không có người dám làm trái ý bọn hắn?

“Nha đầu, bổn Vương sẽ trọng thưởng vì ngươi tìm được Dị Băng, còn thắc mắc gì không?”

Thủy Không Tiên Vương trầm giọng nói, hắn không muốn chấp nhặt với tiểu bối, hơn nữa còn là nữ nhân.

“Trọng thưởng? có quý giá bằng Dị Băng không?” Lạc Nam thản nhiên hỏi ngược trở lại.

Toàn trường rùng mình, mà Thủy Không Tiên Vương với Hải Sư Yêu Vương cũng là âm thầm cười lạnh, ngươi muốn phần thưởng quý giá hơn Dị Băng? Chẳng lẽ đòi hỏi công pháp trấn phái của chúng ta?

“Ta đối với Vương Cấp không có hứng thú, bởi vì Vương Cấp ta không thiếu!” Lạc Yên lại bồi thêm một câu.

Tĩnh…toàn trường tĩnh lặng đến cực hạn.

Vô số người ngơ ngác nhìn thân ảnh yêu kiều của Lạc Yên, nữ nhân này có vấn đề về thần kinh sao? liên tiếp đặt hai vị Tiên Vương vào thế khó, không sợ bị một tát đập chết?

Bọn hắn đâu biết rằng, chỉ bấy nhiêu đó làm sao nguôi được cơn giận trong lòng Lạc Nam?

Hắn từ khi xuất đạo đến nay, ghét nhất là hai trường hợp…

Thứ nhất là có kẻ nhắm vào thân nhân của hắn, thứ hai là có kẻ muốn cướp đồ của hắn…

Đối với loại người dám phạm hai trường hợp này, Lạc Nam đều đuổi tận giết tuyệt, đối thủ hùng mạnh cũng không cam lòng khuất phục.

Dù kẻ đó có là Tiên Vương.

Không phải Lạc Nam trẻ trâu thiếu suy nghĩ, con đường của hắn đi không cho phép hắn làm ra hành động khuất phục, một người tham vọng Bá Chủ như hắn một khi khuất phục, ngày sau cũng sẽ trở thành vết nhơ khó thể rửa sạch.

“Rất tốt!”

Lạc Nam âm thầm hít sâu một hơi, ở trong Đan Điền…ngoại trừ Long Lực Đỉnh, các tôn Đại Đỉnh khác đã bắt đầu dung hợp, Bá Lực Đỉnh cấp tốc hình thành.

Âm thầm câu thông, 109 thanh Vũ Hoàng Kiếm bên trong Linh Giới Châu chuẩn bị xuất động.

Lạc Nam quyết định liều chết một phen, ánh mắt bắt đầu lấp lóe…

Ở trong đầu hắn, một kế hoạch bắt đầu được vẽ ra…

Đầu tiên hắn sẽ kích hoạt Vạn Cổ Bất Hủ Thân gia tăng khả năng phòng ngự cho an toàn, sau đó cố nén đau đớn mở ra Cấm Kỵ Chi Nhãn dùng Không Đạo Na Di ngăn cản lượt công kích đầu tiên của hai tên Địa Vương.

Nhân lúc bọn hắn bất ngờ, 109 thanh Vũ Hoàng Kiếm sẽ toàn diện xuất động, mang theo Bá Lực bao phủ thân Kiếm tàn sát mà tiến.

Vũ Hoàng Kiếm mỗi một thanh đều là hàng Vương Cấp, tập hợp toàn bộ sẽ sánh ngang với Đế Cấp Pháp Bảo, lại có được Bá Lực gia trì, tin tưởng dù không đủ lực lượng trọng thương Tiên Vương cũng có thể tạm thời ngăn cản bọn chúng công kích.

Bởi vì Lạc Nam vẫn chưa thể phát huy toàn bộ uy lực của 109 thanh Vũ Hoàng Kiếm, nên không dám mơ tưởng dùng chúng nó để giết chết Tiên Vương, bất quá chỉ cần cầm chân là được.

Nhân cơ hội đó, Lạc Nam sẽ thu lấy Dị Băng, thu hồi Vũ Hoàng Kiếm rồi dùng Dịch Tinh Phù trốn đi.

Kế hoạch tương đối hoàn mỹ, chỉ tiếc là mất đi cơ hội gia nhập Bồng Lai Tiên Đảo, đồng nghĩa với nhiệm vụ sẽ thất bại.

Nhiệm vụ thất bại, tiểu huynh đệ co rụt lại 5 cm.

Lạc Nam biết hậu quả này nghiêm trọng, nhưng hắn đã không còn lựa chọn nào khác.

Bởi vì tiểu huynh đệ của hắn vốn dĩ là hàng ngoại cỡ, dù mất đi 5 cm cũng sẽ không kém nam nhân bình thường là bao, so với khuất phục trước quyền uy của hai tên khốn kiếp trước mặt, Lạc Nam cam tâm hy sinh tiểu huynh đệ.

Nhìn ánh mắt quật cường và thái độ ương ngạnh của Lạc Yên, Hải Sư Tiên Vương với Thủy Không Tiên Vương rốt cuộc bị chọc giận, Vương Lực phun trào, bá đạo lạnh lùng cười nhạt nói:

“Chiến Trường cổ xưa vốn là chúng ta mở ra, đồ vật chúng ta muốn đoạt…ngươi không phục lại có thể làm sao?”

Trong lúc nói chuyện, uy áp cuồn cuộn trào dâng, mang theo khí thế của Địa Vương trấn áp mà xuống…

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Không gian Chiến Trường bị chấn đến mức rung động kịch liệt, hình thành từng cơn sóng lớn gấp khúc liên miên bất tuyệt ép xuống thân thể nhỏ nhắn của Lạc Yên.

Chỉ với khí thế đã khiến không gian phát sinh sóng lớn, đấy chính là quyền năng của Tiên Vương, của Vương Lực mà Ngọc Tiên dù cố gắng đến mấy cũng không thể nào làm được…

“Hự…”



Lạc Nam khóe miệng rỉ ra một tia máu, thân thể rung lên lẩy bẩy…đứng trước Vương cấp uy áp ngay cả Thể Tu như hắn cũng có chút không chịu đựng nổi.

“Chỉ có vậy thôi sao?” Lạc Nam cười gằn, âm thanh vang vọng thiên địa:

“Tiên Vương đúng không? Yêu Vương đúng không? ngày hôm nay để Lạc Yên ta nếm thử các ngươi mạnh mẽ đến mức nào!”

Khí thế hào hùng từ thân thể một nữ tử triệt để chấn nhíp quần hùng, vô số người sắc mặt ngơ ngác, một cảm giác nhiệt huyết sôi trào dâng lên trong lòng ngực.

Bọn hắn cũng ước gì mình có can đảm chống lại Tiên Vương, ước gì mình có đủ khí phách để chất vấn Tiên Vương, đủ bản lĩnh để đối diện với Tiên Vương một cách đường đường chính chính như vậy.

Lạc Yên…bất kể ngày hôm nay là sống hay chết, cũng trở thành thân ảnh không thể xóa nhòa trong mắt vô số người người.

“Ngươi thành công chọc giận chúng ta!”

Thủy Không Tiên Vương cùng Hải Sư Yêu Vương ánh mắt rốt cuộc lóe lên một tia sát khí.

Ở trong suy nghĩ của bọn hắn, bọn hắn chính là cự long trên chín tầng trời…Lạc Yên chỉ là con kiến nhỏ bò dưới mặt đất.

Cự long có thể tùy ý đoạt đồ vật của kiến nhỏ, con kiến nhỏ này không được tức giận, trái lại phải còn cảm thấy vui vẻ và vinh hạnh mới đúng.

Lúc này con kiến nhỏ dám khiêu khích cự long, như vậy một mồi lửa tiêu diệt nó là được.

Hải Sư Yêu Vương trong lòng mừng rỡ, vốn hắn định tìm cơ hội giết chết Lạc Yên để loại bỏ một thiên tài nhân loại, không ngờ nữ nhân này lại trực tiếp kiến tạo cơ hội cho hắn.

Mà Thủy Không Tiên Vương cũng đã nhắm vào hai loại Dị Hỏa từ lâu, nếu cướp được hai loại Dị Hỏa này…tin tưởng không khó tìm Thiên Địa Hội trao đổi hai loại Dị Thủy tương xứng.

“Chết đi!”

Vì biết Lạc Yên có Vương Cấp Pháp Bảo, nói không chừng có thể thành công phòng ngự…nên Thủy Không Tiên Vương cùng Hải Sư Yêu Vương vừa ra tay chính là toàn lực, muốn nhất kích tất sát.

Hải Sư Yêu Vương ngửa đầu rít gào, vô tận Vương Lực ngưng tụ trong hai cái miệng sư tử rộng lớn của hắn, hình thành hai luồng Thủy Vương Lực hủy diệt như đạn pháo phun mạnh mà ra:

“Thủy Vương Song Pháo!”

Thủy Không Tiên Vương không chút thua kém, Tinh Không Thủy cấp tốc điều động trong lòng bàn tay như ngân hà chiếu rọi, lại mang theo sức mạnh của cả tinh không:

“Tinh Không Thủy Thủ!”

Một cái Thủy Thủ đen kịch nhưng hòa lẫn lấp lánh ánh sao trời thần bí đến cực hạn, hướng Lạc Yên toàn lực vồ đến.

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Trước lực lượng của Vương Lực, không gian Chiến Trường cấp tốc rạn nứt thành vô số mạn nhện lan tràn…

Tốc độ ra tay của Địa Vương cực kỳ khủng khiếp, Lạc Nam đang muốn ngửa đầu gào thét thi triển Vạn Cổ Bất Hủ Thân, phát động kế hoạch đào tẩu…

Tuy nhiên, có một người ra tay còn nhanh hơn cả hắn…

KENG…

Có tiếng Kiếm rời khỏi vỏ, vang vọng thiên không…



Chúc mọi người tối vui vẻ!

...

Bác nào có lòng ủng hộ e lấy động lực thì đây ạ:

Số TK: 1809205083252

NGUYEN PHUOC HAU

Paypal: [email protected]


Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)


Momo: 0942973261


Viettelpay: 9704229212704295


Chân thành cảm ơn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK