“Thứ đồ gì?”
Nghe tiếng cười rê rợn từ quả trứng phát ra, Lạc Nam mấy người nhíu mày.
“Trực tiếp bắt xem thử liền biết!” Nhàn Văn Đạo Sĩ tài cao gan lớn, Thủy Thánh Đế Lực điều động hình thành một cánh tay, hướng về quả trứng nằm dưới đất chụp đến.
XOẸT.
Mắt thấy cánh tay bắt gọn quả trứng, lớp vỏ liền triệt để vỡ ra, kèm theo đó là một cổ lực lượng kỳ lạ tác động lên cánh tay bằng lực lượng của Nhàn Văn Đạo Sĩ.
Cảnh tượng tiếp theo liền khiến ba người kinh ngạc, chỉ thấy toàn bộ cánh tay bằng Thủy Thánh Đế Lực cấp tốc bị vo lại thành một cục tròn vo, sau đó như đạn pháo hung hăng bắn ngược trở lại.
“Hừ!”
Nhàn Văn Đạo Sĩ hừ lạnh một tiếng, Thủy Kiếm rút ra, một kiếm đem quả cầu chém thành hai nửa.
“Khặc khặc…”
Lại là tiếng cười quái dị đó, lúc này thân ảnh của sinh vật đó cũng lộ ra trong mắt đám người.
“Côn trùng?” Lạc Nam nhíu nhíu mày.
“Cái này là con bọ.” Lạc Nam vuốt cằm suy nghĩ, khẳng định đáp:
“Khá giống bọ hung!”
Không sai, sinh vật vừa từ quả trứng bay ra là một con bọ hung cỡ lớn, kích thước như một em bé sơ sinh.
Ngoại trừ hình thể lớn hơn bình thường, cũng chẳng thấy có điểm nào khác biệt, vừa nhìn liền biết tổ tông dòng dõi.
“Bọ hung cái đầu ngươi…” Từ miệng con bọ phát ra tiếng gầm phẫn nộ:
“Dám đánh đồng đấng toàn năng vũ trụ với loại sinh vật thấp kém đó, tội ngươi đáng chết!”
Nói xong, cảnh tượng kỳ dị phát sinh.
Chỉ thấy lớp giáp đen bên ngoài cơ thể bọ hung đột ngột trở nên trong suốt và huyền bí như vũ trụ, bên trên còn hiện ra vô số điểm sáng nhỏ li ti như các ngôi sao.
Bầu trời đang là ban ngày đột ngột tối sầm xuống, vạn sao chiếu rọi, vũ trụ như bị triệu hồi, cảnh tượng khắp không gian y hệt như những gì hiển hiện trên cơ thể bọ hung.
“Vũ Trụ Chi Năng – Tia Hủy Diệt!”
Bọ hung gầm lên một tiếng, lực lượng trên vũ trụ mênh mông nhanh chóng hội tụ vào lớp giáp của nó, tất cả dồn nén vào cái sừng lớn nhọn trên đầu tạo thành một tia sáng mang tính hủy diệt, hung hăng bắn thẳng về phía Lạc Nam.
Lạc Nam đã sớm làm ra đề phòng, Bá Lực cuồn cuộn hội tụ trong lòng bàn tay, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, một luồng Bá Lực Chưởng đẩy thẳng ra ngoài.
ẦM!
Tia Hủy Diệt và Bá Lực Chưởng va chạm, chấn đến toàn bộ không gian lắc lư, hai cổ sức mạnh nổ tung, lực phản chấn khiến Lạc Nam phải lùi lại mấy bước, còn con Bọ Hung hình thể nhỏ hơn nên càng văng xa dữ dội.
Nó nhanh chóng ổn định thân hình, cất tiếng cười quái dị:
“Khặc khặc, có thể chống được một thành uy lực của đấng, ngươi chắc hẳn phải là cường giả mạnh nhất thế hệ này.”
Sắc mặt mấy người Lạc Nam thoáng cái trở nên cổ quái, con côn trùng này cũng thật biết khoác lác.
Bất quá mặc kệ thế nào, con bọ này nhìn qua cực kỳ không đơn giản, nói không chừng có thể trở thành cổ trùng lợi hại của Liễu Tú Quyên, Lạc Nam quyết tâm bắt nó.
“Tiểu tử, nghênh tiếp một lần công kích của đấng nữa đi!”
Bọ hung hùng hùng hổ hổ quát lớn, tinh không lại phủ xuống, vạn sao chiếu rọi, vũ trụ như diễn hóa trên đỉnh đầu, cực kỳ là thần dị.
Lạc Nam không dám xem thường, Lạc Hồng Kiếm xuất hiện.
“Chết!” Bọ hung quát lớn.
Vô cùng đột ngột, khi lực lượng dung nạp lên cơ thể bọ hung, đôi cánh của nó bất chợt sáng lên dữ dội.
VÈO!
Trong ánh mắt trợn trừng của mấy người, bọ hung vỗ cánh xuyên không mà đi như lưu tinh, chỉ thoáng chốc đã chạy xa vạn dặm.
“Cái này…” Lạc Hà cùng Nhàn Văn Đạo Sĩ trợn mắt, không nghĩ đến con hàng này đang đánh lại lựa chọn bỏ chạy.
Lạc Nam nở nụ cười lạnh, đã sớm mở ra Dò Thám Tương Lai nên hắn đã biết trước điều này, Lạc Thần Cung đã xuất hiện trong tay, dây cung kéo căng, Lạc Thần Tiễn tụ hội.
Dung nhập Thời Gian và Không Gian Chi Lực, một tiễn kinh thiên động địa nhắm ngay thân ảnh bỏ chạy của bọ hung bắn ra.
XOẸT.
“Ngươi dám đánh lén đấng vũ trụ, tên hèn nhát.” Bọ hung hú lên một tiếng:
“Lột xác!”
Lớp vảy giáp trên người nó tách ra thành một lớp xác vỏ, bản thể lại chuyển một hướng khác điên cuồng trốn chạy.
Lạc Thần Tiễn bắn xuyên cái xác của bọ hung, vô pháp làm gì được nó.
Nhưng Nhàn Văn Đạo Sĩ bắt đầu có hứng thú với con bọ này, trong lúc nó né khỏi Lạc Thần Tiễn, ông ta đã ngồi lên Thủy Kiếm, cấp tốc đuổi theo.
Lạc Nam cũng ôm lấy vòng eo của Lạc Hà, Dịch Chuyển Tức Thời và Tốc Biến kết hợp, chỉ thoáng chốc đã truy đuổi sát phía sau bọ hung.
“Dám mạo phạm đấng, các ngươi đều phải bị tru diệt.” Bọ hung nhao nhao quát lớn.
“Con hàng này là chủng tộc gì? Vì sao có nhiều thủ đoạn như vậy?” Lạc Nam vừa hỏi, vừa vung Lạc Hồng Kiếm chém ra.
“Khá giống Khát Lang Tộc, nhưng rõ ràng Khát Lang Tộc không được lợi hại như nó.” Lạc Hà ngẫm nghĩ nói.
Lạc Nam gật gù, Khát Lang Tộc cũng chính là Bọ Hung Tộc, bất quá Khát Lang Tộc nghe nói chỉ là một loại trùng tộc, đâu giống con bọ trước mặt này?
Ở phía bên cạnh, Nhàn Văn Đạo Sĩ cũng đã vận chuyển Thánh Đế Lực tung ra một kiếm.
“Các ngươi thành công chọc giận đấng!” Bọ hung thét gào.
Vừa đào tẩu, nó vừa đem tất cả Nguyên Khí ở bốn phương tám hướng xung quanh và lực lượng từ trên vũ trụ phủ xuống lăn thành một viên cầu tròn trước mặt mình.
Tốc độ lăn cầu của nó rất nhanh, thoáng chốc quả cầu đã to gấp hàng triệu lần cơ thể nó, lớn như một viên thiên thạch.
Bọ hung cơ thể rất nhỏ nhưng lại dùng đôi chân trước nâng viên cầu lên, quay về phía sau ném mạnh.
BÙM!
Viên cầu nổ tung xé tan kiếm khí của Lạc Nam, nhưng còn chưa đủ phá nát thế công của Thánh Đế Viên Mãn như Nhàn Văn Đạo Sĩ.
Đối mặt với thế kiếm của Nhàn Văn Đạo Sĩ, sắc mặt bọ hung trở nên hung ác, sau đó cái mông của nó lắc lư.
ỌT ỌT ỌT…
Một lớp khói xám nhìn qua cực kỳ nhơ nhớp từ mông bọ hung bắn ra ngoài, mịt mù che phủ trời đất.
“Kinh quá…” Lạc Hà sắc mặt tái đi.
Lạc Nam cũng rùng mình, liền ôm lấy nàng dịch chuyển sang một hướng khác.
Càng kỳ quái hơn là lớp khói này vậy mà có thể khiến uy lực công kích của Nhàn Văn Đạo Sĩ bị phân hủy hoàn toàn khi chạm phải, giống như Hư Vô Chi Lực phiên bản dơ bẩn vậy.
“Các ngươi nhớ mặt đấng đấy, lần sau đem các ngươi đánh nổ.”
Bọ hung mở miệng buông lời uy hiếp, liền chui vào bên trong không gian biến mất dạng.
Lạc Nam nhíu mày, dừng lại thân hình không tiếp tục đuổi theo.
Nhàn Văn Đạo Sĩ thấy vậy cũng tạm thời truy kích, vừa rồi vì lách mình khỏi làn khói hôi hám kia khiến ông ta cũng lỡ đà.
Lạc Nam còn rất nhiều thủ đoạn chưa sử dụng, bất quá hắn đã buông bỏ ý định truy bắt bọ hung.
Dù sao đôi bên không có thù hận, lại thêm hình tượng của con bọ hung này không thích hợp với mỹ nhân như Liễu Tú Quyên.
“Đạo sĩ, ngươi lăn lộn thiên hạ đã lâu, có biết nó là thứ gì không?” Lạc Nam tò mò hỏi.
“Hình thể bên ngoài thì giống như Khát Lang Tộc, nhưng biểu hiện không giống.” Nhàn Văn Đạo Sĩ nhíu mày nói:
“Bần đạo có biết một vài Khát Lang Tộc, nhưng chưa từng thấy chúng có thể làm được những thứ như vậy.”
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, hướng Thiên Cơ Lâu hạ lệnh: “Dò xét cho ta con hàng bọ hung vừa rồi.”
“KENG, không đủ Điểm Danh Vọng!” Thanh âm thông báo vang lên, Lạc Nam kinh ngạc đến ngây người.
Phải biết hắn còn hơn mười vạn Điểm Danh Vọng, ấy vậy mà không đủ để điều tra tin tức về con bọ này, chẳng lẽ nó là Chí Tôn?
Những tin tức từ Thánh Đế trở xuống chắc chắn giá không thể cao hơn 10 vạn điểm được.
Nghĩ đến đây Lạc Nam âm thầm cảm thấy may mắn, nếu vừa rồi kiên quyết bắt giữ bọ hung, nói không chừng nó còn ác chủ bài nào đó tung ra, nguy hiểm khó đề phòng.
Tồn tại mà mười vạn Điểm Danh Vọng không đủ để dò xét chắc chắn thần bí khó lường, không hề đơn giản.
Nhưng nó dám tự xưng là đấng toàn năng vũ trụ, không sợ Cấm Kỵ nào đó nghe được ngứa mắt một tay đập chết sao?
“Cũng không biết nơi này còn cách Kiếm Châu bao xa…” Nhàn Văn Đạo Sĩ vuốt vuốt cằm.
Hắn vừa tỏa Thần Thức tối đa quét khắp xung quanh nhưng không cảm giác được vị Thánh Đế nào khác ngoài Lạc Hà tồn tại, chứng tỏ đây là một chỗ tương đối hoang vu, khỉ ho cò gáy, lại thêm Cang Hoàng Tông và Lôi Ảnh Tông đều không hề dùng kiếm nên có thể suy luận còn cách Kiếm Châu tương đối xa.
Bởi vì dù không thuộc Kiếm Châu, thì các thế lực và tu sĩ lân cận cũng sẽ bị Kiếm Châu ảnh hưởng, đa số đều sử dụng Kiếm làm vũ khí, đi theo con đường của Kiếm Tu.
“Tìm người hỏi thăm.” Lạc Nam đề nghị, hắn không muốn chút việc nhỏ nhặt cũng dùng đến Thiên Cơ Lâu.
“Tốt!” Hai người không có ý kiến.
…
Một thôn trấn nhỏ bên bờ đại giang, nơi có tầng lớp tu sĩ gần như thấp nhất Nguyên Giới, đường xá đơn sơ nhưng tấp nập và náo nhiệt, không ít tu sĩ săn bắt trở về, dùng thi thể và yêu đan của Yêu Thú đổi lấy số lượng Nguyên Thạch ít ỏi.
Mặc dù sinh hoạt ở tầng dưới chót như vậy, nhưng rõ ràng không có bất kỳ sinh linh nào ở nơi này bày tỏ sự chán chường hay thất vọng, ngược lại vẫn luôn tràn ngập ý chí chiến đấu trên từng gương mặt và khao khát về một tương lai tươi đẹp hơn.
Rõ ràng ngay cả con kiến cũng quý trọng sinh mệnh của mình, thì người ở thôn trấn này không có lý do gì để than thân trách phận, hay vì sự yếu kém của bản thân mà tìm đến cái chết.
RỐNG!
Bất quá đột ngột có thanh âm gầm thét từ dưới đáy sông vang vọng mà lên.
Mặt nước dâng cao hàng trăm mét, con sông tĩnh lặng lúc này như biển cả đang thét gào phẫn nộ.
“Không xong, Thủy Yêu lại tập kích!”
Dị biến bên sông liền khiến toàn bộ thành trấn nhỏ náo động.
Theo sau đó, hàng trăm tu sĩ tay cầm gươm đao cấp tốc từ các căn nhà gỗ lao vọt ra, chiến ý và sát khí đằng đằng, hoàn toàn không nhìn ra biểu lộ sợ hãi trên khuôn mặt.
Bọn hắn đã sớm quen với việc có Thủy Yêu tập kích, sống bên bờ đại giang, tuy luôn phải đối mặt với nguy hiểm rình rập nhưng con sông lớn này cũng là nơi chứa đựng nguồn tài nguyên dồi giàu đủ để cả thôn sống tốt, vì vậy chỉ đành chấp nhận nguy hiểm sinh tồn.
Huống hồ với thực lực nhỏ yếu của bọn họ, nơi nào tại Nguyên Giới cũng là hiểm địa.
RỐNG!
Bờ sông sụp đổ, một thân ảnh khổng lồ lao thẳng lên thiên không, thân như thuồng luồng, có vảy giáp bao phủ, giương nanh múa vuốt.
“Không xong, là Giao Long!”
Chứng kiến bản thể của tôn thủy quái này, toàn bộ thôn trấn sắc mặt kịch biến, không dám tin hét ầm lên:
“Đây nào phải Thủy Yêu, rõ ràng là Bán Thần Thú mà, nơi này làm sao sẽ xuất hiện Bán Thần Thú?”
“Mọi người bình tĩnh, tu vi của nó là Đại Yêu Thánh Sơ Kỳ, chúng ta có ưu thế về mặt nhân số, chỉ cần đồng tâm hiệp lực tất cả chắc chắn sẽ giành thắng lợi.” Một tên thanh niên dần đầu lớn tiếng trấn an.
Có thể thấy thanh niên này tu vi chỉ là Tiểu Thánh Viên Mãn nhưng lại là người gần như mạnh nhất ở đây, hơn nữa đối mặt với bán thần thú tu vi cao hơn mình vẫn cực kỳ can đảm, một tay cầm kiếm, một tay cầm khiên hiên ngang lao thẳng về phía trước.
“Đại Hộ Vệ nói đúng lắm, toàn bộ cùng xông lên!”
Được thanh niên kích thích ý chí, một đám trai tráng cũng hăng hái theo sát phía sau, tất cả bọn họ đều thuộc Hộ Vệ Đội của thôn trấn này, được thành lập từ những thanh thiếu niên có thiên phú tốt nhất ở thôn trấn này.
Bọn hắn đều cầm cùng một loại vũ khí trên tay, là khiên và kiếm, cấp tốc kết thành trận hình vô cùng bài bản, vừa thủ vừa công, ngăn cản đợt công kích đầu tiên của Giao Long.
Hàng trăm thanh niên dựng khiên chất chồng lên nhau như một tấm thuẫn khổng lồ, đón đỡ cái đuôi cự đại của Giao Long vừa quét tới.
Hự…
Sau một đợt công kích, không ít thanh niên bị chấn đến phun máu, sắc mặt cả đám vặn vẹo, cố chấp cắn chặt hàm răng chống đỡ.
“Ném!”
“Bắn!”
Ở phía xung quanh, tu sĩ trong thôn đã chia làm hai nhóm, một nhóm dùng cung bắn lấy Giao Long, một nhóm khác ném ra các móc câu sắt lẹm hy vọng móc vào tứ chi của nó, đem nó khống chế.
KENG KENG KENG KENG…
Nào ngờ khi cung tiễn và móc câu bắn vào, lớp vảy của Giao Long lại như kim loại kiên cố không thể xuyên qua, toàn bộ đòn tấn công của mọi người đã trở nên vô hiệu.
RỐNG!
Giao Long gầm thét, miệng phun thủy đạn, trực tiếp khiến hàng chục người nổ tan xác.
“Khốn kiếp, có giỏi thì nhắm vào ta!” Thanh niên đại hộ vệ hai mắt đỏ lên, điên cuồng phóng thẳng đến đối mặt với Giao Long.
Giao Long nhìn kẻ điên không biết sống chết lao về phía mình, đôi trảo bén nhọn vồ thẳng đến như muốn xé tan con kiến này thành cặn bã.
“Nhanh, cơ hội đó!” Thanh niên đại hộ vệ gầm thét một tiếng:
“Tập trung đánh vào một điểm!”
Nói xong, hắn dốc toàn bộ lực lượng, huy động vũ kỹ Băng Thuộc Tính kết thành một lớp băng giáp bao phủ xung quanh thân mình, bao phủ cả xung quanh kiếm và khiên của hắn.
Điên cuồng lao thẳng đến ngạnh kháng công kích của Giao Long.
OÀNH!
Hàn băng nổ tung, song trảo sắt lẹm vồ thẳng vào cơ thể thanh niên, xé rách một chân của hắn từ gốc đến ngọn, đau đến thấu trời, máu tươi tung tóe.
Ở bên khác, tất cả hộ vệ đội nhận lệnh, vứt bỏ tấm khiên, huy động kiếm nhân lúc Giao Long tấn công liền dồn sức chém vào cổ nó, chọn ngay duy nhất một mục tiêu.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Sau bao nhiêu nỗ lực rốt cuộc cũng được đền đáp, hàng trăm thanh kiếm cùng chém vào duy nhất một chỗ trên cổ Giao Long, thành công phá nát lớp vảy ngay chỗ đó, để lại một vết thương sâu hun hút, máu tươi trào ra.
RỐNG!
Giao Long phẫn nộ và đau đớn, nó hung lệ lao thẳng vào thôn trấn muốn tàn sát tất cả.
“Mau liều mạng giữ nó lại!”
Tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực thi triển Vũ Kỹ khống chế, trói chặt cơ thể Giao Long.
RĂNG RẮC…
Nhưng sức của Giao Long quá mạnh, nó vùng vẫy vẫn sắp thoát ra thành công.
“Chết đi!”
Lúc này người thanh niên đại hộ vệ dốc hết sức lực cuối cùng, bất chấp chỉ còn một chân, nén đau nhảy lên, Chiến Ý cùng Sát Ý bùng nổ, hai tay cầm chặt chui kiếm, đặt hết hy vọng nhắm ngay vết thương của Giao Long đâm xuống.
Thành bại tại một kiếm này.
“Thành công!”
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người vui mừng khôn siết, bởi bọn họ biết rằng kiếm trên tay thanh niên đại hộ vệ chính là Pháp Bảo cao cấp nhất ở thôn trấn này, đạt đến tận Tứ Tinh Thánh Cấp.
Nếu đâm xuống thành công, dù là Đại Yêu Thánh cũng có thể chết chết.
PHỐC!
Một kiếm đâm cực kỳ chuẩn xác, cắm thẳng vào nơi yếu hại của Giao Long.
Mọi người cùng nở nụ cười vui mừng sau đại chiến…
RĂNG RẮC…
Chỉ là ngay khoảnh khắc sau đó, bọn hắn toàn thân như bị hóa đá.
Thanh kiếm Tứ Tinh Thánh Cấp phát ra thanh âm rạn nứt khi tiếp xúc với máu thịt của Giao Long, sau đó ầm ầm vụn vỡ…
Tiếng vỡ của thanh kiếm như trái tim của toàn trường cũng đang sụp đổ…
“Làm sao có thể?”
Thanh niên đại hộ vệ không dám tin trong lòng gào thét, kiếm này thôn trấn bọn hắn phải trả giá rất cao mới đạt được, là Tứ Tinh Thánh Cấp đủ sức giết chết Đại Yêu Thánh, vì sao lại vụn vỡ khi đâm vào da thịt?
RỐNG!
Giao Long không cho hắn lời giải thích, một trảo hung hăng vồ ngang.
“PHỐC!”
Xương cốt thanh niên như tan thành từng mảnh, một trảo dữ dội gần như khiến cơ thể hắn tách làm bốn phần, máu tươi nhuộm đỏ…
Hự…
Đây cũng là lúc toàn bộ người dân hao hết lực lượng, Giao Long thoát khỏi khống chế.
“Xong…”
Sắc mặt tất cả trắng bệch, một cảm giác tuyệt vọng trào dâng…
Chờ đợi tử vong buông xuống…
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ
Nghe tiếng cười rê rợn từ quả trứng phát ra, Lạc Nam mấy người nhíu mày.
“Trực tiếp bắt xem thử liền biết!” Nhàn Văn Đạo Sĩ tài cao gan lớn, Thủy Thánh Đế Lực điều động hình thành một cánh tay, hướng về quả trứng nằm dưới đất chụp đến.
XOẸT.
Mắt thấy cánh tay bắt gọn quả trứng, lớp vỏ liền triệt để vỡ ra, kèm theo đó là một cổ lực lượng kỳ lạ tác động lên cánh tay bằng lực lượng của Nhàn Văn Đạo Sĩ.
Cảnh tượng tiếp theo liền khiến ba người kinh ngạc, chỉ thấy toàn bộ cánh tay bằng Thủy Thánh Đế Lực cấp tốc bị vo lại thành một cục tròn vo, sau đó như đạn pháo hung hăng bắn ngược trở lại.
“Hừ!”
Nhàn Văn Đạo Sĩ hừ lạnh một tiếng, Thủy Kiếm rút ra, một kiếm đem quả cầu chém thành hai nửa.
“Khặc khặc…”
Lại là tiếng cười quái dị đó, lúc này thân ảnh của sinh vật đó cũng lộ ra trong mắt đám người.
“Côn trùng?” Lạc Nam nhíu nhíu mày.
“Cái này là con bọ.” Lạc Nam vuốt cằm suy nghĩ, khẳng định đáp:
“Khá giống bọ hung!”
Không sai, sinh vật vừa từ quả trứng bay ra là một con bọ hung cỡ lớn, kích thước như một em bé sơ sinh.
Ngoại trừ hình thể lớn hơn bình thường, cũng chẳng thấy có điểm nào khác biệt, vừa nhìn liền biết tổ tông dòng dõi.
“Bọ hung cái đầu ngươi…” Từ miệng con bọ phát ra tiếng gầm phẫn nộ:
“Dám đánh đồng đấng toàn năng vũ trụ với loại sinh vật thấp kém đó, tội ngươi đáng chết!”
Nói xong, cảnh tượng kỳ dị phát sinh.
Chỉ thấy lớp giáp đen bên ngoài cơ thể bọ hung đột ngột trở nên trong suốt và huyền bí như vũ trụ, bên trên còn hiện ra vô số điểm sáng nhỏ li ti như các ngôi sao.
Bầu trời đang là ban ngày đột ngột tối sầm xuống, vạn sao chiếu rọi, vũ trụ như bị triệu hồi, cảnh tượng khắp không gian y hệt như những gì hiển hiện trên cơ thể bọ hung.
“Vũ Trụ Chi Năng – Tia Hủy Diệt!”
Bọ hung gầm lên một tiếng, lực lượng trên vũ trụ mênh mông nhanh chóng hội tụ vào lớp giáp của nó, tất cả dồn nén vào cái sừng lớn nhọn trên đầu tạo thành một tia sáng mang tính hủy diệt, hung hăng bắn thẳng về phía Lạc Nam.
Lạc Nam đã sớm làm ra đề phòng, Bá Lực cuồn cuộn hội tụ trong lòng bàn tay, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, một luồng Bá Lực Chưởng đẩy thẳng ra ngoài.
ẦM!
Tia Hủy Diệt và Bá Lực Chưởng va chạm, chấn đến toàn bộ không gian lắc lư, hai cổ sức mạnh nổ tung, lực phản chấn khiến Lạc Nam phải lùi lại mấy bước, còn con Bọ Hung hình thể nhỏ hơn nên càng văng xa dữ dội.
Nó nhanh chóng ổn định thân hình, cất tiếng cười quái dị:
“Khặc khặc, có thể chống được một thành uy lực của đấng, ngươi chắc hẳn phải là cường giả mạnh nhất thế hệ này.”
Sắc mặt mấy người Lạc Nam thoáng cái trở nên cổ quái, con côn trùng này cũng thật biết khoác lác.
Bất quá mặc kệ thế nào, con bọ này nhìn qua cực kỳ không đơn giản, nói không chừng có thể trở thành cổ trùng lợi hại của Liễu Tú Quyên, Lạc Nam quyết tâm bắt nó.
“Tiểu tử, nghênh tiếp một lần công kích của đấng nữa đi!”
Bọ hung hùng hùng hổ hổ quát lớn, tinh không lại phủ xuống, vạn sao chiếu rọi, vũ trụ như diễn hóa trên đỉnh đầu, cực kỳ là thần dị.
Lạc Nam không dám xem thường, Lạc Hồng Kiếm xuất hiện.
“Chết!” Bọ hung quát lớn.
Vô cùng đột ngột, khi lực lượng dung nạp lên cơ thể bọ hung, đôi cánh của nó bất chợt sáng lên dữ dội.
VÈO!
Trong ánh mắt trợn trừng của mấy người, bọ hung vỗ cánh xuyên không mà đi như lưu tinh, chỉ thoáng chốc đã chạy xa vạn dặm.
“Cái này…” Lạc Hà cùng Nhàn Văn Đạo Sĩ trợn mắt, không nghĩ đến con hàng này đang đánh lại lựa chọn bỏ chạy.
Lạc Nam nở nụ cười lạnh, đã sớm mở ra Dò Thám Tương Lai nên hắn đã biết trước điều này, Lạc Thần Cung đã xuất hiện trong tay, dây cung kéo căng, Lạc Thần Tiễn tụ hội.
Dung nhập Thời Gian và Không Gian Chi Lực, một tiễn kinh thiên động địa nhắm ngay thân ảnh bỏ chạy của bọ hung bắn ra.
XOẸT.
“Ngươi dám đánh lén đấng vũ trụ, tên hèn nhát.” Bọ hung hú lên một tiếng:
“Lột xác!”
Lớp vảy giáp trên người nó tách ra thành một lớp xác vỏ, bản thể lại chuyển một hướng khác điên cuồng trốn chạy.
Lạc Thần Tiễn bắn xuyên cái xác của bọ hung, vô pháp làm gì được nó.
Nhưng Nhàn Văn Đạo Sĩ bắt đầu có hứng thú với con bọ này, trong lúc nó né khỏi Lạc Thần Tiễn, ông ta đã ngồi lên Thủy Kiếm, cấp tốc đuổi theo.
Lạc Nam cũng ôm lấy vòng eo của Lạc Hà, Dịch Chuyển Tức Thời và Tốc Biến kết hợp, chỉ thoáng chốc đã truy đuổi sát phía sau bọ hung.
“Dám mạo phạm đấng, các ngươi đều phải bị tru diệt.” Bọ hung nhao nhao quát lớn.
“Con hàng này là chủng tộc gì? Vì sao có nhiều thủ đoạn như vậy?” Lạc Nam vừa hỏi, vừa vung Lạc Hồng Kiếm chém ra.
“Khá giống Khát Lang Tộc, nhưng rõ ràng Khát Lang Tộc không được lợi hại như nó.” Lạc Hà ngẫm nghĩ nói.
Lạc Nam gật gù, Khát Lang Tộc cũng chính là Bọ Hung Tộc, bất quá Khát Lang Tộc nghe nói chỉ là một loại trùng tộc, đâu giống con bọ trước mặt này?
Ở phía bên cạnh, Nhàn Văn Đạo Sĩ cũng đã vận chuyển Thánh Đế Lực tung ra một kiếm.
“Các ngươi thành công chọc giận đấng!” Bọ hung thét gào.
Vừa đào tẩu, nó vừa đem tất cả Nguyên Khí ở bốn phương tám hướng xung quanh và lực lượng từ trên vũ trụ phủ xuống lăn thành một viên cầu tròn trước mặt mình.
Tốc độ lăn cầu của nó rất nhanh, thoáng chốc quả cầu đã to gấp hàng triệu lần cơ thể nó, lớn như một viên thiên thạch.
Bọ hung cơ thể rất nhỏ nhưng lại dùng đôi chân trước nâng viên cầu lên, quay về phía sau ném mạnh.
BÙM!
Viên cầu nổ tung xé tan kiếm khí của Lạc Nam, nhưng còn chưa đủ phá nát thế công của Thánh Đế Viên Mãn như Nhàn Văn Đạo Sĩ.
Đối mặt với thế kiếm của Nhàn Văn Đạo Sĩ, sắc mặt bọ hung trở nên hung ác, sau đó cái mông của nó lắc lư.
ỌT ỌT ỌT…
Một lớp khói xám nhìn qua cực kỳ nhơ nhớp từ mông bọ hung bắn ra ngoài, mịt mù che phủ trời đất.
“Kinh quá…” Lạc Hà sắc mặt tái đi.
Lạc Nam cũng rùng mình, liền ôm lấy nàng dịch chuyển sang một hướng khác.
Càng kỳ quái hơn là lớp khói này vậy mà có thể khiến uy lực công kích của Nhàn Văn Đạo Sĩ bị phân hủy hoàn toàn khi chạm phải, giống như Hư Vô Chi Lực phiên bản dơ bẩn vậy.
“Các ngươi nhớ mặt đấng đấy, lần sau đem các ngươi đánh nổ.”
Bọ hung mở miệng buông lời uy hiếp, liền chui vào bên trong không gian biến mất dạng.
Lạc Nam nhíu mày, dừng lại thân hình không tiếp tục đuổi theo.
Nhàn Văn Đạo Sĩ thấy vậy cũng tạm thời truy kích, vừa rồi vì lách mình khỏi làn khói hôi hám kia khiến ông ta cũng lỡ đà.
Lạc Nam còn rất nhiều thủ đoạn chưa sử dụng, bất quá hắn đã buông bỏ ý định truy bắt bọ hung.
Dù sao đôi bên không có thù hận, lại thêm hình tượng của con bọ hung này không thích hợp với mỹ nhân như Liễu Tú Quyên.
“Đạo sĩ, ngươi lăn lộn thiên hạ đã lâu, có biết nó là thứ gì không?” Lạc Nam tò mò hỏi.
“Hình thể bên ngoài thì giống như Khát Lang Tộc, nhưng biểu hiện không giống.” Nhàn Văn Đạo Sĩ nhíu mày nói:
“Bần đạo có biết một vài Khát Lang Tộc, nhưng chưa từng thấy chúng có thể làm được những thứ như vậy.”
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, hướng Thiên Cơ Lâu hạ lệnh: “Dò xét cho ta con hàng bọ hung vừa rồi.”
“KENG, không đủ Điểm Danh Vọng!” Thanh âm thông báo vang lên, Lạc Nam kinh ngạc đến ngây người.
Phải biết hắn còn hơn mười vạn Điểm Danh Vọng, ấy vậy mà không đủ để điều tra tin tức về con bọ này, chẳng lẽ nó là Chí Tôn?
Những tin tức từ Thánh Đế trở xuống chắc chắn giá không thể cao hơn 10 vạn điểm được.
Nghĩ đến đây Lạc Nam âm thầm cảm thấy may mắn, nếu vừa rồi kiên quyết bắt giữ bọ hung, nói không chừng nó còn ác chủ bài nào đó tung ra, nguy hiểm khó đề phòng.
Tồn tại mà mười vạn Điểm Danh Vọng không đủ để dò xét chắc chắn thần bí khó lường, không hề đơn giản.
Nhưng nó dám tự xưng là đấng toàn năng vũ trụ, không sợ Cấm Kỵ nào đó nghe được ngứa mắt một tay đập chết sao?
“Cũng không biết nơi này còn cách Kiếm Châu bao xa…” Nhàn Văn Đạo Sĩ vuốt vuốt cằm.
Hắn vừa tỏa Thần Thức tối đa quét khắp xung quanh nhưng không cảm giác được vị Thánh Đế nào khác ngoài Lạc Hà tồn tại, chứng tỏ đây là một chỗ tương đối hoang vu, khỉ ho cò gáy, lại thêm Cang Hoàng Tông và Lôi Ảnh Tông đều không hề dùng kiếm nên có thể suy luận còn cách Kiếm Châu tương đối xa.
Bởi vì dù không thuộc Kiếm Châu, thì các thế lực và tu sĩ lân cận cũng sẽ bị Kiếm Châu ảnh hưởng, đa số đều sử dụng Kiếm làm vũ khí, đi theo con đường của Kiếm Tu.
“Tìm người hỏi thăm.” Lạc Nam đề nghị, hắn không muốn chút việc nhỏ nhặt cũng dùng đến Thiên Cơ Lâu.
“Tốt!” Hai người không có ý kiến.
…
Một thôn trấn nhỏ bên bờ đại giang, nơi có tầng lớp tu sĩ gần như thấp nhất Nguyên Giới, đường xá đơn sơ nhưng tấp nập và náo nhiệt, không ít tu sĩ săn bắt trở về, dùng thi thể và yêu đan của Yêu Thú đổi lấy số lượng Nguyên Thạch ít ỏi.
Mặc dù sinh hoạt ở tầng dưới chót như vậy, nhưng rõ ràng không có bất kỳ sinh linh nào ở nơi này bày tỏ sự chán chường hay thất vọng, ngược lại vẫn luôn tràn ngập ý chí chiến đấu trên từng gương mặt và khao khát về một tương lai tươi đẹp hơn.
Rõ ràng ngay cả con kiến cũng quý trọng sinh mệnh của mình, thì người ở thôn trấn này không có lý do gì để than thân trách phận, hay vì sự yếu kém của bản thân mà tìm đến cái chết.
RỐNG!
Bất quá đột ngột có thanh âm gầm thét từ dưới đáy sông vang vọng mà lên.
Mặt nước dâng cao hàng trăm mét, con sông tĩnh lặng lúc này như biển cả đang thét gào phẫn nộ.
“Không xong, Thủy Yêu lại tập kích!”
Dị biến bên sông liền khiến toàn bộ thành trấn nhỏ náo động.
Theo sau đó, hàng trăm tu sĩ tay cầm gươm đao cấp tốc từ các căn nhà gỗ lao vọt ra, chiến ý và sát khí đằng đằng, hoàn toàn không nhìn ra biểu lộ sợ hãi trên khuôn mặt.
Bọn hắn đã sớm quen với việc có Thủy Yêu tập kích, sống bên bờ đại giang, tuy luôn phải đối mặt với nguy hiểm rình rập nhưng con sông lớn này cũng là nơi chứa đựng nguồn tài nguyên dồi giàu đủ để cả thôn sống tốt, vì vậy chỉ đành chấp nhận nguy hiểm sinh tồn.
Huống hồ với thực lực nhỏ yếu của bọn họ, nơi nào tại Nguyên Giới cũng là hiểm địa.
RỐNG!
Bờ sông sụp đổ, một thân ảnh khổng lồ lao thẳng lên thiên không, thân như thuồng luồng, có vảy giáp bao phủ, giương nanh múa vuốt.
“Không xong, là Giao Long!”
Chứng kiến bản thể của tôn thủy quái này, toàn bộ thôn trấn sắc mặt kịch biến, không dám tin hét ầm lên:
“Đây nào phải Thủy Yêu, rõ ràng là Bán Thần Thú mà, nơi này làm sao sẽ xuất hiện Bán Thần Thú?”
“Mọi người bình tĩnh, tu vi của nó là Đại Yêu Thánh Sơ Kỳ, chúng ta có ưu thế về mặt nhân số, chỉ cần đồng tâm hiệp lực tất cả chắc chắn sẽ giành thắng lợi.” Một tên thanh niên dần đầu lớn tiếng trấn an.
Có thể thấy thanh niên này tu vi chỉ là Tiểu Thánh Viên Mãn nhưng lại là người gần như mạnh nhất ở đây, hơn nữa đối mặt với bán thần thú tu vi cao hơn mình vẫn cực kỳ can đảm, một tay cầm kiếm, một tay cầm khiên hiên ngang lao thẳng về phía trước.
“Đại Hộ Vệ nói đúng lắm, toàn bộ cùng xông lên!”
Được thanh niên kích thích ý chí, một đám trai tráng cũng hăng hái theo sát phía sau, tất cả bọn họ đều thuộc Hộ Vệ Đội của thôn trấn này, được thành lập từ những thanh thiếu niên có thiên phú tốt nhất ở thôn trấn này.
Bọn hắn đều cầm cùng một loại vũ khí trên tay, là khiên và kiếm, cấp tốc kết thành trận hình vô cùng bài bản, vừa thủ vừa công, ngăn cản đợt công kích đầu tiên của Giao Long.
Hàng trăm thanh niên dựng khiên chất chồng lên nhau như một tấm thuẫn khổng lồ, đón đỡ cái đuôi cự đại của Giao Long vừa quét tới.
Hự…
Sau một đợt công kích, không ít thanh niên bị chấn đến phun máu, sắc mặt cả đám vặn vẹo, cố chấp cắn chặt hàm răng chống đỡ.
“Ném!”
“Bắn!”
Ở phía xung quanh, tu sĩ trong thôn đã chia làm hai nhóm, một nhóm dùng cung bắn lấy Giao Long, một nhóm khác ném ra các móc câu sắt lẹm hy vọng móc vào tứ chi của nó, đem nó khống chế.
KENG KENG KENG KENG…
Nào ngờ khi cung tiễn và móc câu bắn vào, lớp vảy của Giao Long lại như kim loại kiên cố không thể xuyên qua, toàn bộ đòn tấn công của mọi người đã trở nên vô hiệu.
RỐNG!
Giao Long gầm thét, miệng phun thủy đạn, trực tiếp khiến hàng chục người nổ tan xác.
“Khốn kiếp, có giỏi thì nhắm vào ta!” Thanh niên đại hộ vệ hai mắt đỏ lên, điên cuồng phóng thẳng đến đối mặt với Giao Long.
Giao Long nhìn kẻ điên không biết sống chết lao về phía mình, đôi trảo bén nhọn vồ thẳng đến như muốn xé tan con kiến này thành cặn bã.
“Nhanh, cơ hội đó!” Thanh niên đại hộ vệ gầm thét một tiếng:
“Tập trung đánh vào một điểm!”
Nói xong, hắn dốc toàn bộ lực lượng, huy động vũ kỹ Băng Thuộc Tính kết thành một lớp băng giáp bao phủ xung quanh thân mình, bao phủ cả xung quanh kiếm và khiên của hắn.
Điên cuồng lao thẳng đến ngạnh kháng công kích của Giao Long.
OÀNH!
Hàn băng nổ tung, song trảo sắt lẹm vồ thẳng vào cơ thể thanh niên, xé rách một chân của hắn từ gốc đến ngọn, đau đến thấu trời, máu tươi tung tóe.
Ở bên khác, tất cả hộ vệ đội nhận lệnh, vứt bỏ tấm khiên, huy động kiếm nhân lúc Giao Long tấn công liền dồn sức chém vào cổ nó, chọn ngay duy nhất một mục tiêu.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Sau bao nhiêu nỗ lực rốt cuộc cũng được đền đáp, hàng trăm thanh kiếm cùng chém vào duy nhất một chỗ trên cổ Giao Long, thành công phá nát lớp vảy ngay chỗ đó, để lại một vết thương sâu hun hút, máu tươi trào ra.
RỐNG!
Giao Long phẫn nộ và đau đớn, nó hung lệ lao thẳng vào thôn trấn muốn tàn sát tất cả.
“Mau liều mạng giữ nó lại!”
Tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực thi triển Vũ Kỹ khống chế, trói chặt cơ thể Giao Long.
RĂNG RẮC…
Nhưng sức của Giao Long quá mạnh, nó vùng vẫy vẫn sắp thoát ra thành công.
“Chết đi!”
Lúc này người thanh niên đại hộ vệ dốc hết sức lực cuối cùng, bất chấp chỉ còn một chân, nén đau nhảy lên, Chiến Ý cùng Sát Ý bùng nổ, hai tay cầm chặt chui kiếm, đặt hết hy vọng nhắm ngay vết thương của Giao Long đâm xuống.
Thành bại tại một kiếm này.
“Thành công!”
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người vui mừng khôn siết, bởi bọn họ biết rằng kiếm trên tay thanh niên đại hộ vệ chính là Pháp Bảo cao cấp nhất ở thôn trấn này, đạt đến tận Tứ Tinh Thánh Cấp.
Nếu đâm xuống thành công, dù là Đại Yêu Thánh cũng có thể chết chết.
PHỐC!
Một kiếm đâm cực kỳ chuẩn xác, cắm thẳng vào nơi yếu hại của Giao Long.
Mọi người cùng nở nụ cười vui mừng sau đại chiến…
RĂNG RẮC…
Chỉ là ngay khoảnh khắc sau đó, bọn hắn toàn thân như bị hóa đá.
Thanh kiếm Tứ Tinh Thánh Cấp phát ra thanh âm rạn nứt khi tiếp xúc với máu thịt của Giao Long, sau đó ầm ầm vụn vỡ…
Tiếng vỡ của thanh kiếm như trái tim của toàn trường cũng đang sụp đổ…
“Làm sao có thể?”
Thanh niên đại hộ vệ không dám tin trong lòng gào thét, kiếm này thôn trấn bọn hắn phải trả giá rất cao mới đạt được, là Tứ Tinh Thánh Cấp đủ sức giết chết Đại Yêu Thánh, vì sao lại vụn vỡ khi đâm vào da thịt?
RỐNG!
Giao Long không cho hắn lời giải thích, một trảo hung hăng vồ ngang.
“PHỐC!”
Xương cốt thanh niên như tan thành từng mảnh, một trảo dữ dội gần như khiến cơ thể hắn tách làm bốn phần, máu tươi nhuộm đỏ…
Hự…
Đây cũng là lúc toàn bộ người dân hao hết lực lượng, Giao Long thoát khỏi khống chế.
“Xong…”
Sắc mặt tất cả trắng bệch, một cảm giác tuyệt vọng trào dâng…
Chờ đợi tử vong buông xuống…
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ