Mục lục
Con Đường Bá Chủ - Akay Hau - Truyện full dài cực hay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Nam và Lạc Tư Tình từ trong mật thất đi ra, trong tay hắn còn bế một tiểu nữ quỷ đang ngủ say, miệng nhỏ còn mút ngón tay chùn chụt.

“Chàng tính sao với Tiểu Noãn?” Lạc Tư Tình nhìn tiểu nữ quỷ bằng ánh mắt ôn nhu, quan tâm hỏi.

Không sai, bởi vì quả trứng gọi là noãn, mà tiểu quỷ nha đầu này đi theo Lạc Nam từ khi còn ở trong trứng, hắn trực tiếp gọi nàng là Tiểu Noãn.

Bất quá đó đương nhiên chỉ là nhũ danh gọi một cách thân mật mà thôi, tên thật của nàng được Lạc Nam đặt một cách cực kỳ đặc biệt.

Khuynh Hoàng Mị.

Chính là tên của nàng.

Ba chữ…

Khuynh bên trong khuynh quốc khuynh thành, khuynh đảo chúng sinh…

Hoàng bên trong Nữ Quỷ Hoàng bá đạo cao quý, quân lâm thiên hạ.

Mị bên trong mị ý thiên sinh, mị thiên hoặc địa.

Liên tưởng đến hình tượng của Tiểu Noãn ở hình dáng trưởng thành, loại dung mạo kinh diễm khuynh đảo thế gian kết hợp khí chất và phong thái của Nữ Quỷ Hoàng khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải mụ mị, Lạc Nam cảm thấy cái tên này rất phù hợp.

Nghe câu hỏi của thê tử, Lạc Nam vuốt cằm: “Ta cũng đang cân nhắc về chuyện này.”

Không ai biết trước khi nào Tiểu Noãn sẽ bạo phát trở về trạng thái trưởng thành hung hăng bá đạo, nếu để Tiểu Noãn ở tại Thanh Long Phủ, sợ rằng một khi bạo phát với chiến lực như thế thì chúng nữ khó lòng áp chế.

Nhưng nếu Lạc Nam mang theo Tiểu Noãn bên người cũng rất dễ khiến Quỷ Tộc đánh hơi tìm đến, lúc đó lại có phiền toái.

Cách tốt nhất chính là giữ Tiểu Noãn trong Linh Giới Châu chơi đùa với Tiểu Hồng Nhi, Tiểu Ngân Nhi mấy nữ.

Nhưng Tiểu Noãn vừa mới chào đời chưa lâu, Lạc Nam không muốn ngay lập tức thu nàng vào Linh Giới Châu vắng vẻ, như vậy cũng thiệt thòi cho nàng.

“Tạm thời ta sẽ mang Tiểu Noãn bên người, sử dụng Hắc Ám Vĩnh Kiếp che đậy khí tức Quỷ Tộc của nàng.” Lạc Nam vuốt cằm nói:

“Đợi đến khi Tiểu Noãn chơi chán, lại để nàng vào Linh Giới Châu chơi đùa.”

“Như vậy cũng tốt.” Lạc Tư Tình mỉm cười tán thành, từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một cái nón vải đội lên đầu Tiểu Noãn, che giấu đôi sừng nhỏ của nàng.

Lúc này Tiểu Noãn cũng đã được mặc vào váy công chúa, đủ để giấu đi đôi cánh và cái đuôi ngắn.

Lại thêm Hắc Ám Vĩnh Kiếp của Lạc Nam như một màn sương mù đen thoáng ẩn thoáng hiện vờn quanh, tin chắc chỉ có Chí Tôn đích thân dò xét mới bại lộ thân phận của Tiểu Noãn.

“Thiếp đi tu luyện đây, cũng không thể thua kém Tiểu Noãn được.” Lạc Tư Tình cúi đầu hôn tiểu nha đầu một ngụm.

“Cả ta nữa.” Lạc Nam kháng nghị nói.

“Hừ!” Lạc Tư Tình yêu kiều hừ một tiếng, ban thưởng cho hắn một nụ hôn lên môi, lúc này mới lắc lư bờ mông rời đi.

Lạc Nam hài lòng nở nụ cười, véo véo gò má của Tiểu Noãn, bước chân ra ngoài.

“Di? Tiểu nha đầu nhà ai đây? Đáng yêu như vậy hả?” Mỹ Mộng đang cùng Ninh Huyền Tâm đàm luận chứng kiến tình cảnh này nhịn không được kinh hô.

Tiểu Noãn thật sự quá đáng yêu, như tiểu thiên thần nhỏ, rất dễ khiến nữ nhân như các nàng trổi dậy mẫu tính.

“Nữ nhi của ta và Tư Tình.” Lạc Nam thản nhiên đáp, đưa Tiểu Noãn sang cho đại tẩu bế vào lòng.

Ninh Huyền Tâm dùng ánh mắt không tin xem hắn, bế Tiểu Noãn mới nhìn ra sự khác biệt, điềm tĩnh gật đầu:

“Là nở ra từ quả trứng đó sao? Thật sự xứng đáng.”

“Tiểu tử, ngươi nuôi Hồn Nô, nuôi rồng rồi lại chuyển sang nuôi quỷ, có hệ nào ngươi không chơi hả?” Mỹ Mộng dùng ánh mắt quỷ dị xem lấy Lạc Nam, hiển nhiên cũng đã nhìn thấy đặc trưng của Tiểu Noãn.

“Ta còn nuôi mấy thê tử Thần Thú, Ma Thú, chủng tộc đặc biệt các loại.” Lạc Nam cười hì hì:

“Nuôi cả thiên tài địa bảo hóa hình.”

“Móa.” Mỹ Mộng buông lời thô tục.

Ninh Huyền Tâm nhịn không được che miệng cười khẽ, lúc đầu nàng cũng bất ngờ như vậy.

“Mỹ Mộng tỷ, nhờ ngươi bố trí một tòa Đại Trận xung quanh Thanh Long Phủ, ngăn cản những kẻ lạ mặt tự tiện tiến vào.” Lạc Nam nhờ vả nói.

Bản thân hắn không thiếu trận pháp cấp cao, nhưng tu vi Chiến Trận Sư còn quá thấp, không thể nào sánh bằng Mỹ Mộng được.

Mỹ Mộng vốn định làm khó dễ, bất quá suy nghĩ lại liền thoải mái gật đầu:

“Nể mặt đám Bàn Đào Quả và Thăng Hoa Đan của ngươi, đám già ở tổng bộ kêu ta chiếu cố ngươi một chút, chuyện này ta đáp ứng.”

“Làm phiền tỷ rồi.” Lạc Nam vui vẻ, quả nhiên hối lộ xứng đáng.

Có đại trận của một vị Chiến Trận Sư Thánh Đế Viên Mãn lập ra, không phải Chí Tôn đừng mong đột nhập.

Chưa kể Mỹ Mộng còn là Trưởng Lão của Nam Thiên Môn, tạo nghệ Chiến Trận của nàng chắc chắn vượt qua những Chiến Trận Sư đồng cấp, bố trí Đại Trận hắn yên tâm vô cùng.

“Được rồi, ngươi chờ đi!” Mỹ Mộng tự tin nói, không gian lóe lên liền biến mất tại chỗ.



Trong phòng chỉ còn Lạc Nam và đại tẩu, đưa mắt xem nàng bế Tiểu Noãn trong lòng, dung nhan thanh lệ tuyệt trần, ôn nhu như nước, Lạc Nam mở miệng cười nói:

“Đại tẩu yêu thích tiểu nữ hài như vậy, sao không sinh một đứa?”

Sắc mặt Ninh Huyền Tâm bất giác lạnh xuống, Lạc Nam líu cả lưỡi, thầm hận mình ngã ngớn quen thân, xém chút quên mất chuyện cũ không vui của nàng.

“Tiểu thúc, ngươi thiên phú kinh thiên, chiến lực bất phàm, cái gì cũng tốt, chỉ có thói miệng lưỡi ba hoa, ưa thích trêu đùa nữ tử cần nên thay đổi.” Ninh Huyền Tâm lạnh lùng nói.

Lạc Nam nhún nhún vai, không cho là đúng:

“Tu luyện, chiến đấu, kiến công lập nghiệp…những thứ này đã quá mức nhàm chán rồi, nếu ngay cả trêu đùa nữ nhân, thưởng thức mỹ nữ cũng cần phải áp chế, chẳng phải cuộc đời quá mức tẻ nhạt, vô vị?”

“Đệ mặc dù không đến mức cứ thấy mỹ nhân là nổi lòng tham chiếm hữu, nhưng cũng chưa từng áp chế tình cảm tự nhiên phát sinh.”

Ninh Huyền Tâm nhíu mày, với thành tựu của Lạc Nam ở độ tuổi như vậy, nàng cũng chẳng biết nên lấy tấm gương kẻ nào ra để răn dạy hắn, cuối cùng chỉ đành nói:

“Tiểu thúc trêu đùa ai ta không quan tâm, nhưng đối với ta hy vọng ngươi nghiêm túc.”

Nhìn thấy nàng tỏ thái độ hờ hững đề phòng, Lạc Nam chăm chú nói:

“Ta sẽ nghiêm túc, nhưng là nghiêm túc theo đuổi nàng.”

Ninh Huyền Tâm biến sắc quát lên: “Ngươi vừa nói gì?”

Nếu không phải đang bế Tiểu Noãn, nàng đã nhịn không được đứng dậy vỗ bàn.

“Mẫu thân ủng hộ ta.” Lạc Nam thẳng thắng nói: “Người kêu ta phải chiếu cố nàng, đem đến hạnh phúc cho nàng.”

“Ta lúc đầu còn do dự không đáp, nhưng hiện tại sau từng ấy thời gian, ta liền hạ quyết định…”

Bầu ngực Ninh Huyền Tâm phập phồng, đè nén cơn giận: “Ngươi biết mình đang nói cái gì không? Ta chính là đại tẩu của ngươi.”

“Thì ta vẫn luôn xem nàng như đại tẩu mà.” Lạc Nam ung dung đáp: “Bất quá chỉ là đại tẩu trên danh nghĩa mà thôi, nàng và đại ca cũng chưa từng là phu thê thật sự, đại ca cũng đã không còn, ta sợ cái gì?”

“Ngươi…không ngờ ngay cả chuyện này mà mẫu thân cũng nói với ngươi.” Ninh Huyền Tâm bất đắc dĩ thở dài:

“Đại ca ngươi tuy mọi phương diện đều không thể sánh bằng ngươi, nhưng hắn dù sao cũng là anh hùng của một Đế Quốc, có lý tưởng và hoài bão rõ ràng, là nam nhân đỉnh thiên lập địa, ta phải giữ thể diện cho hắn.”

“Nàng xem nhẹ người Lạc gia quá rồi đấy.” Lạc Nam hừ một tiếng:

“Người Lạc Gia tự do phóng khoáng, tuy rằng ngu trung với Càn Quân Hoàng Thất, nhưng tuyệt nhiên không cổ hủ đến mức ép con dâu của mình thủ tiết cả đời, huống hồ ta vẫn là người của Lạc Gia, đại ca có linh chắc chắn sẽ đồng ý để ta mang lại hạnh phúc cho nàng.”

“Trước khi rời khỏi Mê Linh Sâm Lâm, các vị Trưởng Lão Lạc Gia cũng đã dặn dò ta phải chiếu cố tẩu và Lạc Hà thật tốt.”

“Đừng nói nữa.” Ninh Huyền Tâm mím môi: “Ta nhận biết ngươi từ lúc ngươi vừa được sinh ra đến bây giờ, lúc nhỏ còn từng tắm rửa, thay tả cho ngươi, chỉ xem ngươi như đệ đệ mà thôi.”

“Bây giờ xem như đệ đệ, ngày sau cũng có thể xem như nam nhân mà.” Lạc Nam bật cười:

“Tình cảm là thứ rất khó nói, ta cũng đâu ép nàng ngay lập tức? ta chỉ muốn cho nàng biết sự nghiêm túc của ta đối với nàng thôi.”

“Bên cạnh ngươi quá nhiều hồng nhan như hoa như ngọc, ngươi không cần quấy rầy ta.” Ninh Huyền Tâm lắc đầu.

“Đúng vậy, ta có nhiều thê tử, có những người còn đẹp hơn cả nàng nhưng tại sao ta vẫn muốn theo đuổi nàng?” Lạc Nam ôn nhu nói:

“Bởi vì ta thật tâm với nàng mà không đơn thuần chỉ là ham muốn.”

Ninh Huyền Tâm không nói thêm lời nào, nàng sợ nói thêm chỉ càng kích thích Lạc Nam.

Nhưng hắn lại nói: “Mẫu thân nói hứa gả nàng cho nhi tử, nếu đã gả cho đại ca không thành, thì phải gả cho ta.”

“Bất quá ta sẽ không dùng lời hứa đó ép nàng, ta chỉ chờ ngày nàng tự nguyện và hạnh phúc lựa chọn ta.”

Hắn nhận lấy Tiểu Noãn từ tay Ninh Huyền Tâm, nhìn nàng thương tiếc:

“Cũng đừng vất vả quá, Thanh Long Phủ quan trọng, nhưng chắc chắn không quan trọng bằng bất kỳ ai trong số các nàng.”

Nói xong hắn xoay người rời đi, để lại Ninh Huyền Tâm ngồi thất thần thật lâu, linh hồn không biết trôi đến nơi nào.



“Baba, gả là cái gì nha?” Tiểu Noãn dụi dụi mắt ngẩng đầu nhìn hắn hỏi.

“Xú nha đầu nghe trộm người lớn nói chuyện?” Lạc Nam trừng mắt nhìn nàng.

“Rõ ràng là người lớn nói chuyện trước mặt tiểu nha đầu.” Tiểu Noãn bất mãn phồng má.

“Haha, gả chính là nữ nhân đồng ý làm thê tử của nam nhân đó.” Lạc Nam mỉm cười giải thích.

“Tốt lắm, ta cũng muốn gả cho baba sau khi lớn lên, hì hì.” Tiểu Noãn chu môi nói.

“Khụ khụ, ta thấy chưa chắc đâu.” Lạc Nam ho khan kịch liệt, thầm nghĩ nha đầu ngươi không lấy sừng chém baba là tốt rồi.

Tiểu Noãn khoái chí cười vui vẻ, lười biếng nằm trong lòng hắn chớp chớp đôi mắt to quan sát Thanh Long Phủ.

Lạc Nam ôm tiểu nha đầu ra trước đại môn, đem vạn dặm sơn hà thu vào đáy mắt…



Vô số Xích Nha Hắc Ám phá không mà ra, tiềm ẩn vào bóng tối, đem đa dạng cảnh tượng đang xảy ra tại Thanh Long Khu truyền về chủ nhân…

Hắn dung hợp Không Gian Lực vào từng con Xích Nha Hắc Ám khiến chó nó có thể len lỏi vào cả không gian, bay đến những nơi mà mắt thường và thần thức không thể quét tới.

Hắn chứng kiến trong địa bàn của mình có cả những thôn trấn nhỏ, nơi sinh hoạt của các tu sĩ ở tầng dưới chót nhất, tu vi cao nhất không quá Tiểu Thánh, sinh sống bằng cách liều mạng với yêu thú chỉ để thu lấy thi thể…

Hắn chứng kiến những tán tu, những đoàn thám hiểm đang cửu tử nhất sinh trong các hiểm địa chỉ để cầu một tia cơ duyên.

Hắn chứng kiến có những di tích, mỏ tài nguyên còn ẩn sâu dưới lòng đất chưa được phát hiện.

Hắn chứng kiến những thành trấn náo nhiệt, tu sĩ ra vào tấp nập.

Hắn chứng kiến những tông môn, thế lực Thánh Tôn trở xuống phụ thuộc Thanh Long Khu đang hoạt động, huấn luyện đệ tử, bồi dưỡng thiên tài, nỗ lực mạnh lên.

Hắn nhìn thấy các cường giả được triệu tập đang vận dụng Bàn Đào Quả chăm chỉ tu luyện.

Hắn cũng phát hiện không ít thám tử, mật thám đến từ các thế lực ngoại lai tiềm ẩn, thăm dò tin tức.

Như một thế giới hoàn chỉnh đang vận hành, các bánh răng thực tại đang chuyển động, chỉ một biến hóa nhỏ liền đủ quyết định cả tương lai.

Lạc Nam hít sâu một hơi, hắn muốn Thanh Long Phủ sẽ trở thành bánh răng lớn nhất, cố gắng tạo nên một con đường tương lai tràn ngập ánh sáng.

“Xem ra phải lập nên Long Lệnh Đường, nơi cung cấp các nhiệm vụ từ thấp đến cao với đa dạng các loại phần thưởng để thúc đẩy toàn bộ Thanh Long Khu, ngay cả những tu sĩ ở tầng dưới chót cũng sẽ có nhiệm vụ tương ứng để từng bước leo lên.”

“Tổ chức Ngư Vượt Long Môn định kỳ, nơi tất cả tu sĩ thi thố, triển lộ tài năng trên mọi lĩnh vực.”

“Những người có biểu hiện ưu tú trong Ngư Vượt Long Môn lại được tuyển vào Thanh Long Học Cung.”

“Trong Thanh Long Học Cung có lão sư truyền đạt, dạy dỗ, chỉ giáo kiến thức cao cấp từ Nguyên Tu, Hồn Tu, Thể Tu, Yêu Tu, Khí Tu, Đan Tu, Trận Tu, Phù Tu, thậm chí cả Nguyền Rủa...”

“Thành lập Thanh Long Quân Đội, chiêu binh mãi mã.”

“Thành lập các tổ chức tình báo, sát thủ hoạt động trong bóng tối, loại bỏ tất cả nguy cơ tiềm ẩn.”

“Còn có Chiêu Hiền Quán...hiệu lệnh thiên tài trong thiên hạ.”

Quá nhiều suy nghĩ và dự định sinh ra trong đầu, Lạc Nam vỗ vỗ trán, nhân thủ bên cạnh hắn hiện tại vẫn còn quá ít.

Thật ra cách vận hành thế lực của hắn vẫn không có gì thay đổi so với thời điểm quản lý Nhất Thế Vũ Trụ.

Nhưng năm đó khi bắt đầu có dã tâm thống nhất vũ trụ, dưới tay hắn đã tập hợp lượng lớn hiền tài tướng giỏi do Nghịch Long Đế lưu lại, có thể nói là kế thừa ý chí và nội tình của Nghịch Long Đế, mọi thứ khác biệt hoàn cảnh bây giờ rất nhiều, chưa kể quy mô của Nhất Thế Vũ Trụ quá nhỏ.

Còn với tầm cỡ của một trong bốn địa vực thuộc Chí Tôn Thế Lực như Thanh Long Khu...thật sự không thể so sánh.

Muốn Thanh Long Khu triệt để đi vào đường lối và vận hành theo mong muốn của hắn, dưới tay phải có đa dạng người tài trong mọi lĩnh vực.

“Xem ra không thể tiếp tục yên vị, phải tự thân vận động vậy...” Ánh mắt Lạc Nam lóe lên, lấy ra Truyền Âm Ngọc, hướng về Hận tại Thiên Cơ Lâu trầm giọng nói:

“Ta muốn chú trọng giao dịch các loại nguyên liệu đúc lại thân thể cho cường giả cấp Chí Tôn!”

Người từng cạnh tranh vị trí Tu La Giáo Chủ, tin tưởng sẽ không để hắn thất vọng.

...

Kiếm Tây Thành...

Bên ngoài đại môn bảo khố, một lão đầu lùn đụt ngồi tựa lưng vào cột lớn, hai mắt lim dim, tay cầm bầu rượu nốc từng ngụm.

Không gian lóe lên, một bà lão dung mạo hiền từ, tóc trắng lưng còng xuất hiện, đặt mông ngồi xuống bên cạnh lão đầu.

“Làm một ngụm không?” Lão đầu đưa sang bầu rượu.

Bà lão không thèm để ý, giọng điệu phức tạp pha lẫn lo lắng: “Thành Chủ sao rồi?”

Lão đầu nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, có chút đắng chát và đau xót: “Từ ngày đó đến nay chưa từng hiện thân, vẫn đang bế quan, bất quá không còn bao lâu nữa...”

Bà lão nặng nề nói: “Chuyện liên quan đến hắn, ngươi nghe qua chứ?”

“Không tệ.” Lão đầu gật gù: “Ánh mắt của Thành Chủ khiến người ta bội phục, nhiều năm rồi Kiếm Châu chưa từng xuất hiện nam nhân thú vị như vậy, tuy chỉ là thoáng qua...”

“Toàn bộ Kiếm Châu đều đang nghị luận về chuyện của hắn, Kiếm Tây Thành càng là mười người thì có mười một người lưu tâm...” Bà lão cắn răng:

“Hắn đã gia nhập Nam Thiên Môn, ngươi nghĩ Thành Chủ sẽ không hối chứ?”

“Không biết.” Lão đầu hít sâu một hơi, giọng điệu như hòa vào gió:

“Muốn luyện thức kia, tình cần phải đoạn...dù có hối cũng đã muộn rồi...”

Bà lão hốc mắt đỏ lên, lệ quang trắng đục lặng lẽ rơi xuống:

“Nghiệt a...”

...

Chúc cả nhà tối vui vẻ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK