Mục lục
Con Đường Bá Chủ - Akay Hau - Truyện full dài cực hay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lạc Hộ Pháp, ngươi vì sao chọn ta làm người dẫn đường?”

Trên đường di chuyển, Mỹ Mộng ánh mắt ngập nước xinh lung linh hướng Lạc Nam cười duyên:

“Có phải vừa ý nhân gia? Nhắc nhở ngươi tuổi của ta có thể làm cô nãi nãi của ngươi.”

“Như ta đã nói, ta không ích đi cùng mấy lão già và tiểu nha đầu.” Lạc Nam nhún nhún vai:

“Tuổi tác đối với tu sĩ chúng ta không quan trọng, quan trọng nhất là vẻ bề ngoài trông như thế nào, rõ ràng Thất Trưởng Lão là một đại mỹ nhân.”

“Khanh khách, cái miệng rất ngọt.” Mỹ Mộng cười đến run rẩy cả người, chợt hừ lạnh một tiếng:

“Nhưng tứ tỷ Lam Hinh cũng rất đẹp mà, là mỹ phụ nhân kiều diễm quyến rũ, nàng cũng chưa có đạo lữ hay gia đình đâu nha.”

“Cảm giác Tứ Trưởng Lão tính tình quá nhạt, hơi nghiêm chỉnh, không thú vị bằng Thất Trưởng Lão.” Lạc Nam ăn ngay nói thật.

“Không tệ, ánh mắt không tệ, chẳng trách tin đồn ngươi trăng hoa đa tình lan truyền khắp nơi.” Mỹ Mộng hài lòng gật gật đầu.

“Không bàn đến chuyện đó.” Lạc Nam cười khổ: “Ta muốn hỏi rằng vì sao Thất Trưởng Lão là một Chiến Trận Sư nhưng lại không sử dụng Truyền Tống Trận, muốn để ta bay đến khi nào?”

Mỹ Mộng thu liễm nụ cười, sắc mặt tràn đầy ủy khuất nhìn hắn: “Rốt cuộc nhìn rõ bộ mặt của ngươi, thì ra muốn lợi dụng thân phận Chiến Trận Sư của ta để tiết kiệm thời gian, còn uổng công ta tin tưởng ngươi vì nhan sắc của ta.”

“Nhan sắc quan trọng, Truyền Tống Trận chỉ là thứ yếu.” Lạc Nam cười khổ.

“Đừng ngụy biện, ta cứ không dùng Truyền Tống Trận, cho ngươi tức chết.” Mỹ Mộng chống nạnh nói.

Nguyên do không dùng Truyền Tống Trận đương nhiên là vì nàng muốn kéo dài thời gian tiếp xúc với Lạc Nam.

Cũng không phải vì nam nhân này mê hoặc nàng đến thần hồn điên đảo, đơn giản là với bản tính tò mò của một nữ nhân, nàng chỉ muốn xem thử hắn có điểm nào đặc biệt khiến Môn Chủ phải đích thân xem trọng mang về, hắn còn có điểm nào thú vị khi có thể lấy tu vi Thánh Tướng đánh bại nhân vật như Triệu Lăng Tà.

Tính cách của Mỹ Mộng phóng khoáng, thoải mái và vô tư, không ngại tìm hiểu những điều mà nàng cảm thấy hứng thú.

“Chúng ta đừng xưng hô lẫn nhau khách khí như vậy nữa, hay ta gọi Thất Trưởng Lão là tỷ tỷ, ngươi cứ gọi ta là đệ đệ là được.” Lạc Nam mỉm cười nói:

“Xưng hô nghiêm chỉnh như vậy ta thấy không hay chút nào.”

“Tốt, nhưng ta sẽ gọi ngươi là Lạc ca ca, ngươi cứ gọi ta là Mỹ muội muội.” Mỹ Mộng chớp chớp mắt đẹp.

“Tốt, muội muội ngoan.” Lạc Nam nhếch miệng cười xấu xa.

“Đi chết đi!” Mỹ Mộng yêu kiều hừ một tiếng: “Đùa mà ngươi tưởng thật?”

“Haha.” Lạc Nam phá giọng cười lớn, cảm thấy vị Thất Trưởng Lão này tính cách không tệ.

Bản thân hắn đã xác định nghiêm túc phát triển ở Nam Thiên Môn, đương nhiên sẽ nhân cơ hội làm quen và rút ngắn quan hệ với mọi người, nhất là nhân vật có địa vị cao như trưởng lão giống Mỹ Mộng.

Vì vậy hắn cũng không ngại cùng nàng nói đùa, rút ngắn khoảng cách song phương thay vì cứ khách khách khí khí một cách xã giao cho có lệ.

Vừa cười vừa nói, thân ảnh hai người như lưu tinh xẹt ngang thương khung, bay lượn trong mây, đưa mắt nhìn xuống.

“Đây là cơ hội để ngươi nhìn thấy cương vực mênh mông của Nam Thiên Môn chúng ta, dưới chân lúc này chính là Chu Tước Khu, gồm có tất cả 25 Thánh Đế Thế Lực, vài trăm Thánh Hoàng Thế Lực, hàng vạn Thánh Tôn Thế Lực trở xuống…” Mỹ Mộng nói rằng:

“Băng qua Chu Tước Khu chính là Thanh Long Khu của ngươi rồi.”

Lạc Nam nhẹ gật đầu, trong suốt quá trình hai người bay lượn trên thiên không, cũng có không ít cường giả Thánh Đế của Chu Tước Khu phát hiện, bất quá sau khi đến gần nhìn thấy Mỹ Mộng liền chắp tay cáo lui, để mặc hai người tự do hành tẩu.

Hiển nhiên danh tiếng của Mỹ Mộng ở địa bàn Nam Thiên Môn rất lớn, rất ít người không nhận thức nàng.

Lạc Nam nhìn địa vực của Chu Tước Khu, cố gắng thu toàn cảnh vào đáy mắt.

Bên trong Chu Tước Khu cũng có núi cao, rừng rậm, đại gia, phong phú không thiếu thứ gì…

Bất quá hắn phát hiện cũng có sự nội đấu giữa các thế lực để tranh đoạt tài nguyên trong khu vực, vài trận chiến đến mức sinh tử tồn vong.

Lạc Nam vuốt vuốt cằm, điều này cũng không quá bất ngờ.

Thông thường một thế lực chí cao như Nam Thiên Môn có thể sẽ thu nhận hàng loạt thế lực phụ thuộc vào dưới trướng, nhưng cũng sẽ không quan tâm đến tranh đấu phát sinh giữa bọn hắn.

Bởi lẽ có tranh đấu thì mới có tiến bộ, dù cuối cùng thế lực nào giành chiến thắng đi chăng nữa, chỉ cần không tách khỏi địa bàn của Nam Thiên Môn thì cũng chẳng ảnh hưởng đến lợi ích toàn cục, Nam Thiên Môn sẽ không xen vào.

Ngoài ra, Lạc Nam còn phát hiện không ít tu sĩ ngoại lai tiến vào địa bàn của Chu Tước Khu làm loạn, bất quá chỉ là tranh đấu giữa các tu sĩ cấp thấp ở mức Thánh Vương, Thánh Tôn, lợi ích quá nhỏ nên những Thánh Đế cũng lười ra mặt, hoặc địa bàn quá lớn, không thể quản lý triệt để.

“Tô Hộ Pháp vừa tiếp nhận Chu Tước Khu không được bao lâu, mặc dù nàng cũng là người có bản lĩnh, nhưng để Chu Tước Khu thật sự đi vào quỷ đạo, e rằng cũng mất thời gian không ngắn…” Mỹ Mộng thản nhiên đánh giá nói:



“Bởi lẽ vẫn còn có một số thế lực không muốn phục tùng nàng, dù sao thì bọn hắn cũng là Thánh Đế Viên Mãn, Thánh Đế Hậu Kỳ…trong khi đó Tô Minh Châu chỉ vừa đột phá Thánh Đế Trung Kỳ cách đây chưa được bao lâu.”

“Có phải tại Bạch Hổ Khu càng loạn hơn?” Lạc Nam cười hỏi.

“Không sai.” Mỹ Mộng thoải mái thừa nhận:

“Tô Hộ Pháp là Thánh Đế còn chưa bình ổn nổi Chu Tước Khu, huống hồ Tần Hộ Pháp chỉ mới là Thánh Hoàng? Đó là lý do vừa rồi nàng rất nóng lòng tiến vào Kiếm Mộ để có cơ duyên gia tăng thực lực.”

“Bất quá việc này không thể nóng vội, Môn Chủ và chúng ta đều xem trọng tiềm lực và tương lai của Hộ Pháp các vị mà không phải bây giờ, việc quản lý khu vực của mình ra trò cũng giống như một bài khảo nghiệm giành cho các vị vậy.”

“Đến một mức độ nào đó loạn đến mức không thể chịu nổi mới tìm người thay thế mà thôi.”

“Thú vị…” Lạc Nam nở nụ cười tà, hai mắt trở nên nóng bỏng, hoàn toàn xem nhẹ việc mình chỉ là Thánh Tướng, còn khó khiến người khác thuần phục hơn cả hai vị Nữ Hộ Pháp.

Thấy thái độ của hắn, Mỹ Mộng hài lòng cười cười, tiểu tử này xem ra rất hứng thú với thử thách sắp tới, không bị khó khăn của Tần Lộng Ngọc cùng Tô Minh Châu làm cho nãn lòng.

“Tăng tốc đi, nhanh chóng đến Thanh Long Khu của ngươi.” Mỹ Mộng cười nói.

Nói xong, cơ thể đã hóa thành một đạo lưu tinh phá không lao đi.

Nàng muốn đả kích Lạc Nam một chút để hắn không nên quá tự tin, dùng tốc độ của Thánh Đế hòng kéo dài khoảng cách khiến Lạc Nam không theo kịp, như muốn nói rằng trong địa bàn mà ngươi sắp tiếp quản có kha khá Thánh Đế Thế Lực, tốt nhất nên cẩn thận.

“Mỹ Mộng tỷ, bay lượn vất vả như vậy, có muốn ngồi cùng ta hay không?” Âm thanh trêu tức của Lạc Nam ở bên cạnh truyền đến.

Nụ cười trên mặt Mỹ Mộng cứng đờ, quay mặt nhìn qua, nhất thời tròn xoe mắt.

Chỉ thấy Lạc Nam đang cưỡi trên một tọa kỵ oai phong lẫm liệt, thân ngựa đầu rồng, quanh thân quấn quanh Thời Không Chi Lực, mỗi một lần đạp chân đều là xuyên toa không gian rút ngắn khoảng cách, dù tốc độ của Thánh Đế như nàng cũng không thể bỏ mặt.

“Đáng giận.” Mỹ Mộng trong lòng chưa phục, phất tay kết thành một tòa Trận Pháp Truyền Tống cự ly ngắn, rút ngắn không gian, một bước đạp vào liền biến mất tại chỗ.

Nào ngờ tình cảnh tiếp theo càng khiến nàng trợn mắt há hốc mồm.

Lạc Nam đơn giản phất tay, phất đến đâu vô số Trận Văn hình thành đến đó, tạo thành hàng loạt Truyền Tống Trận cự ly ngắn không thua gì Mỹ Mộng, cùng Tiểu Tinh bước vào, đơn giản đuổi kịp nàng.

“Ngươi…Bí Tự Trận?” Mỹ Mộng hít thở dồn dập lên.

“Không tệ…” Lạc Nam cười tủm tỉm.

“Đáng ghét, ngươi rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu thủ đoạn?” Mỹ Mộng quát hỏi.

Lạc Nam nhún nhún vai: “Nam nhân có nhiều bí mật mới thật sự hấp dẫn.”

“Không chơi với ngươi nữa.” Mỹ Mộng dứt khoát đặt mông ngồi lên lưng Tinh Không Long Mã.

Nàng còn chưa phải Chí Tôn, không thể xé rách không gian mà đi nên tốc độ khó thể bỏ xa loại tọa kỵ có thể xuyên qua thời không như Tiểu Tinh được.

Lạc Nam hài hước cười, Tọa Kỵ Linh Tuyền không hổ danh là tài nguyên cấp Chí Tôn, Tiểu Sư, Tiểu Tinh chỉ mới tu luyện trong khoảng thời gian qua, lại tận dụng Thăng Lực Tháp mà dễ dàng đột phá đến Yêu Thánh Tôn Sơ Kỳ, tốc độ không thua kém cả Thánh Đế.

Đương nhiên đó là trường hợp đối phương không nắm giữ Không Gian Linh Căn, bằng không ngay cả cường giả Thánh Hoàng nắm giữ Không Gian cũng có thể bỏ xa Tiểu Tinh.

“Ngăn cách giữa ChuTước Khu và Thanh Long Khu chính là một con sông lớn tên gọi Tử Mã Hà, chảy dài xuyên suốt từ đầu đến cuối của hai khu vực…” Mỹ Mộng chỉ vào một con đại giang cuồn cuộn sóng lớn phía dưới nói rằng.

“Vì sao gọi là Tử Mã Hà?” Lạc Nam cảm thấy hứng thú.

“Bởi vì nếu một con ngựa muốn chạy dọc theo con sông này, nó sẽ kiệt sức mà chết.” Mỹ Mộng nói rằng.

Lạc Nam khóe miệng giật giật, cũng thật trừu tượng.

NGAO!

Tiểu Tinh không phục gầm lên, nó cũng là ngựa, liền hăng hái đạp không mà đi, tuy không chạy dọc theo dòng sông, nhưng thoáng chốc đã băng qua lòng sông.

“Khanh khách, Long Mã đương nhiên dễ dàng chinh phục.” Mỹ Mộng thú vị che miệng cười, khoái trá vỗ vỗ mông Tiểu Tinh.

Không muốn lộ diện, Lạc Nam điều động Hắc Ám Vĩnh Kiếp che đậy xung quanh vào trong bóng tối.

“Có muốn khám phá phong thổ dân sinh không? Hay trực tiếp đến Hộ Pháp Phủ?” Mỹ Mộng hỏi.

“Đi xem một chút cũng tốt…” Lạc Nam mỉm cười, hắn cũng muốn xem thử Thanh Long Khu hiện tại có bộ mặt như thế nào.





Một tháng sau, khóe miệng Lạc Nam giật giật:

“Sao các vị trưởng lão nói đang tạm thời quản lý Thanh Long Khu và Huyền Vũ Khu? Kết quả ta thấy nơi này…”

Hắn không nói hết câu, nhưng Mỹ Mộng cũng biết ý Lạc Nam rằng nơi này giống như một vùng vô chủ.

Chu Tước Khu đã có Tô Minh Châu tọa trấn còn đỡ, mặc dù vẫn còn một ít Thánh Đế Thế Lực không phục nàng, nhưng dù sao thì nàng cũng là Thánh Đế cường đại, những Thánh Hoàng Thế Lực trở xuống đều không dám ngỗ nghịch, có quy cũ rõ ràng.

Trong khi đó Thanh Long Khu giống như vùng đất loạn lạc, dễ dàng có thể nhìn thấy tranh đấu ở bất kỳ cấp độ nào, lấy lớn hiếp nhỏ, ỷ đông hiếp ít, lấy mạnh hiếp yếu nhiều không xuể.

Ngoài ra còn có cường giả bên ngoài từ Kiếm Châu, Nam Vực vào cướp bóc, chém giết, hỗn loạn vô cùng.

“Khụ khụ, ngươi cũng đã biết mấy người trưởng lão chúng ta mỗi kẻ đều có chức trách riêng, bận tối tăm mặt mày nên cũng chẳng có thời gian khảo sát địa bàn mấy.” Mỹ Mộng xấu hổ ho khan một tiếng:

“Bằng không Môn Chủ còn tuyển Hộ Pháp các ngươi làm gì?”

KENG…KENG…ẦM…ẦM.

Đúng lúc này cách hai người không xa lại truyền đến tiếng chém giết.

Lạc Nam hừ một tiếng, thúc giục Tiểu Tinh tiến đến âm thầm quan sát.

“Ồ, là Thánh Đế Thế Lực giao chiến…”

Đập vào mắt hai người là cảnh tượng hai phương cường giả đang giao thủ hết sức kịch liệt, uy thế khắp trời.

Trong đó một phương hơn chục Thánh Tôn và Thánh Hoàng do một vị Thánh Đế Trung Kỳ cầm đầu, toàn mặc áo trắng như tuyết, nam nhân mỗi người đều vô cùng tuấn tú lịch sự, sử dụng Kiếm Pháp hệ Quang Minh và Băng Hàn kết hợp, từng luồng kiếm chém ra đều đem cả bầu trời đều tràn ngập trong ánh sáng và hoa tuyết, cảnh tượng lộng lẫy hoa mỹ nhưng cũng không kém phần nguy hiểm.

Trái ngược với đó, địch nhân cũng là là một nhóm người đông đảo mặc áo choàng đen, trên áo có thêu hoa văn hình đầu sói dữ tợn hung thần ác sát, do một lão già diện mục dữ tợn đang cầm đầu, cũng là Thánh Đế Trung Kỳ.

Nhóm người mặc áo choàng đen này lại sử dụng Đao, mỗi một Đao chém ra đều kèm theo hư ảnh Hắc Lang tăm tối gào thét, giương nanh múa vuốt, uy lực không tầm thường chút nào.

Hai bên đại chiến rất kịch liệt, có vẻ không ai nhường ai, liên tục có người trọng thương đến từ hai phía.

Khiến Lạc Nam chú ý là nhóm người mặc áo trắng lại đang ra sức bảo vệ một cổ xe ngựa quý giá, kéo xe là bốn con Bạch Kiếm Mã toàn thân trắng muốt như thiên nga, đỉnh đầu có một chiếc sừng như kiếm, trong xe có người vẫn chưa lộ diện.

“Haha, có kịch hay để nhìn.” Mỹ Mộng cất tiếng cười nhạt.

“Hai nhóm người này là người phương nào?” Lạc Nam nhếch miệng hỏi.

“Nhóm người áo choàng đen đến từ Hắc Lang Trại, Trại Chủ của bọn hắn là một vị Thánh Đế Hậu Kỳ, chưa thấy có mặt ở hiện trường.” Mỹ Mộng thản nhiên nói:

“Bất quá Hắc Lang Trại là thế lực bên phía Nam Vực, không thuộc Thanh Long Khu của ngươi.”

“Hắc Lang Trại?” Lạc Nam bĩu môi: “Nghe tên đã thấy tầm thường, loại vô danh tiểu tốt ấy mà.”

“Khanh khách.” Mỹ Mộng khoái chí che miệng cười:

“Còn nhóm người áo trắng tuấn tú lịch sự đến từ Tuyết Kiếm Sơn, là một Thánh Đế Hậu Kỳ Thế Lực thuộc Thanh Long Khu của ngươi.”

“Ồ, vậy còn chờ gì nữa? mau giúp đỡ Tuyết Kiếm Sơn.” Lạc Nam nghiêm mặt nói, hắn làm sao có thể đứng nhìn thế lực Nam Vực ức hiếp thế lực tại Thanh Long Khu của hắn?

“Khoan nóng vội.” Mỹ Mộng nhìn về cổ xe ngựa thần bí nói:

“Đó là xe ngựa của Tuyết Kiếm Sơn Chủ, nàng còn chưa vội ra tay, ngươi nóng làm gì?”

“Ồ? Tuyết Kiếm Sơn Chủ này làm người thế nào?” Lạc Nam hứng thú hỏi, đây là thuộc hạ tương lai của hắn nha.

“Nàng đang định dẫn theo thế lực dưới trướng thoát ly Thanh Long Khu, trở thành thế lực tự do đấy.” Mỹ Mộng trêu tức nhìn hắn.

“Tại sao?” Lạc Nam bất mãn hỏi.

“Vì nàng ta là một nữ nhân có dã tâm.” Mỹ Mộng nhún nhún vai đáp:

“Nàng ta từng muốn cạnh tranh vị trí Hộ Pháp, đáng tiếc bị Tần Lộng Ngọc và Tô Minh Châu lấy mất, hiện tại ngươi cũng là Hộ Pháp, ra mặt giúp đỡ chưa chắc nàng nể tình.”

“Hừ, vậy ta càng phải ra mặt.”

Không đợi Mỹ Mộng nói xong, Lạc Nam đã nhảy ra ngoài.



Chúc cả nhà tối vui vẻ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK