Mục lục
Con Đường Bá Chủ - Akay Hau - Truyện full dài cực hay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Móa, cái tên ngu xuẩn này, biết hắn có Bí Tự Thi còn đem Cương Thi cấp độ cao như vậy đi ra.”

Nhìn thấy hành động của Lạc Nam, không ít người mở miệng mắng to.

Chỉ cần không phải người ngu thì trước đó đều nhìn thấy Thiên Tượng Chí Tôn đã từng sử dụng Bí Tự Thi cướp lấy hai con Cương Thi cấp Thể Thánh Đế, kết quả hiện tại ngươi còn đem Cương Thi Thể Chí Tôn ra cho hắn, muốn hại chết tất cả chúng ta sao?

“Còn thủ đoạn gì không?” Thiên Tượng Chí Tôn hài hước nhìn Lạc Nam:

“Nếu không còn vậy ngươi nên ngoan ngoãn thuần phục.”

“Muốn bổn thiếu chủ thuần phục? ngươi tính là cái rắm.” Lạc Nam cười lạnh.

“Muốn chết!” Thiên Tượng Chí Tôn sắc mặt lạnh lẽo, trực tiếp vận động Tinh Thần Nhật Nguyệt, bá đạo tung ra một chưởng cực mạnh.

NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO…

Thập bát con Kim Cương Hắc Thiên Long ngửa đầu rít gào, Trận Pháp trên cơ thể kích hoạt gia tăng khả năng chống chịu, đồng thời trong miệng và hai khẩu trọng pháo trên lưng ngưng tụ lực lượng, hung hăng oanh tạc.

ĐÙNG!

Va chạm dữ dội, Trận Pháp trên thân đám rồng tiêu tán, toàn bộ Pháp Bảo lắc lư kịch liệt.

Bá Vũ Điện dù sao cũng là Chí Bảo, sức mạnh của đám Kim Cương Hắc Thiên Long vẫn có thể nhất thời ngăn cản được một chưởng tiện tay của Thiên Tượng Chí Tôn.

“Có chút xem thường ngươi, nhưng như thế là chưa đủ.” Thiên Tượng Chí Tôn híp mắt lại, lần này sử dụng toàn lực, tất cả Chí Tôn Lực hội tụ vào hai lòng bàn tay, ngưng kết thành một quả cầu khổng lồ hung hăng oanh tạc.

Lạc Nam híp lại đôi mắt, Thiên Tượng Chí Tôn này cực kỳ khôn ngoan, nhận ra hắn sở hữu Tiểu Vũ Kết Giới nên luôn giữ một khoảng cách nhất định, toàn đứng từ xa tung chưởng chứ không dám đến gần, sợ ăn phải thua thiệt.

Nhưng như thế càng hợp với ý định của Lạc Nam, bởi vì ở khoảng cách xa…hắn sẽ có thời gian ứng phó trước khi công kích của Thiên Tượng Chí Tôn lao đến.

“Ngự Kiếm Thuật!”

Lạc Nam uy nghiêm gầm thét.

KENG KENG KENG KENG KENG KENG KENG KENG KENG…

Dưới sự dẫn đầu của Lạc Hồng Kiếm, Đế Tôn Kiếm và 3333 thanh Cửu Tinh Thánh Kiếm xé không mà ra, phô thiên cái địa ngự trị giữa không gian, vây hắn vào trung tâm như chúng tinh ủng nguyệt.

Trong ánh mắt không tưởng của toàn trường, Lạc Nam điều động Quy Kiếm Tổ Phù, hiệu lệnh quần kiếm.

Hắn như một vị Kiếm Đạo Độc Tôn, uy thế tỏa ra lúc này khiến rất nhiều Kiếm Tu có mặt ở hiện trường biến sắc, phát hiện kiếm của bản thân run rẩy vì kính sợ, hận không thể lao ra khỏi tay chủ nhân quỳ bái trước mặt Lạc Nam.

Chư Thần Hoàng Hôn phủ xuống, Kiếm Thế, Sát Thế cùng Chiến Thế của Lạc Nam một lần nữa bạo tăng.

Hắn nhìn công kích của Chí Tôn đang lao đến, quyết đoán gầm lên:

“Diệt Thần Kiếm Trận!”

KENG!

Quần kiếm loạn vũ, Bá Lực tạo thành mối liên kết, một tòa kiếm trận khổng lồ bá đạo không thể hình dung liên miên bất tuyệt trấn sát mà đến, chính diện ngạnh kháng với một chưởng kinh hoàng của Thiên Tượng Chí Tôn.

OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…

Trung Đông Động Thiên như muốn nổ tung, không gian sụp đổ hiện ra vô số mảnh vỡ.

Toàn trường trợn mắt há hốc mồm, vô pháp tưởng tượng những gì bản thân mình đang chứng kiến.

“Người nam nhân này…” Ngọc Phù Dung hai mắt lấp lánh dị sắc, lần trước cứ tưởng Diệt Thần Kiếm Trận đã rất kinh khủng rồi, không ngờ Lạc Nam vẫn còn giấu bài.

“Đây mới là thực lực chân chính của hắn?” Dương Anh thân thể run lên vì kích động, một cảm giác an tâm nói không nên lời lan tràn khắp cõi lòng.

Các nàng không biết rằng sở dĩ có được hiệu quả này, bởi vì Lạc Nam đã đột phá Thánh Vương, đồng thời âm thầm vận dụng đến sức mạnh của 17 vị Pháp Tướng và 200 hành tinh trong cơ thể cung cấp lực lượng cho Diệt Thần Kiếm Trận.

Một điều đặc biệt nữa, lần này Diệt Thần Kiếm Trận có sự tham gia của Lạc Hồng Kiếm.

Lạc Nam sử dụng Đế Tôn Kiếm và cả Lạc Hồng Kiếm làm trung tâm trận pháp, cả hai đều là Chí Bảo, khiến uy lực của Diệt Thần Kiếm Trận vượt qua bình thường rất nhiều.

Nhưng dù là như thế, sự cường đại của một vị Chí Tôn hàng đầu như Thiên Tượng Chí Tôn cũng không phải nói chơi.

Chứng kiến một chưởng của mình sắp bị Diệt Thần Kiếm Trận phá hủy, khóe môi Thiên Tượng Chí Tôn nở nụ cười lãnh khốc:

“Thế ra!”

Thanh âm vừa dứt, từ thể nội của hắn là hàng nghìn tầng Chiến Vực và Sát Vực cùng lúc nổ ra, kết thành hai loại Thế khủng bố dung hợp vào nhất chưởng.

KENG KENG…RĂNG RẮC…

Hàng loạt Cửu Tinh Thánh Kiếm rạn nứt, quần kiếm hỗn loạn, vô vàn thanh kiếm bị chưởng bay khỏi trận pháp, mất sự liên kết của Diệt Thần Kiếm Trận.

“Trời ạ, khủng khiếp quá.” Không biết ai sợ hãi rít lên một tiếng, tận mắt nhìn thấy một chưởng của Thiên Tượng Chí Tôn cường thế xuyên qua đại kiếm trận của Lạc Nam, tiếp tục vồ đến Bá Vũ Điện.

Lạc Nam ngửi thấy mùi vị tử vong, dường như uy lực của một chưởng này nhanh và mạnh đến mức Hình Nhân Hắc Ám cũng không đủ chết thay cho mình, dường như Vạn Cổ Bất Hủ Thân cũng sẽ tùy thời sụp đổ, dường như không kịp đào tẩu thoát thân.

Bởi vì bên trong một chưởng này có hàng nghìn tầng Vực tạo thành Thế, sức mạnh của hàng nghìn tầng Vực đủ nghiền nát tất cả mọi thứ thuộc phạm vi phá hoại của nó.

Mắt thấy Lạc Nam sẽ phải chết, đột nhiên hắn lấy ra một con hà mã hồng hồng.

“Cái quỷ gì?” Toàn trường sững sờ, khóe môi co quắp, trong lòng cuồng mắng:

“Đùa cái gì thế? Chết đến nơi rồi lấy sủng vật ra làm gì?”



Ngay cả mấy nữ Thủy Triều Tịch, Đình Manh Manh cũng ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lạc Nam bất chấp tất cả nghĩ gì, hắn đem con tiểu hà mã xem như lá chắn, ngăn chặn trước mặt mình.

Cũng vừa lúc nhất chưởng của Thiên Tượng Chí Tôn trấn đến.

BỤP.

Từng đôi mắt trợn tròn, từng cái miệng há hốc khi một chưởng bá đạo không gì sánh được của Thiên Tượng Chí Tôn khi đánh vào cơ thể con hà mã lại như đánh vào một tấm nệm cao su với lực đàn hồi vô cùng tốt.

Nẩy nẩy…

Cơ thể hà mã rung lắc lồi lõm tạo thành sóng thịt, một chưởng của Thiên Tượng Chí Tôn bật ngược lên bầu trời.

OÀNH!

Nổ tung như pháo hoa…

PHỐC!

Hóa Trận Chí Tôn và Ngự Trận Chí Tôn đang tập trung bố trận vô tình bị phản chấn vạ lây, cả hai thổ huyết đồng loạt, bay ngược như hai con diều đứt dây, vô số Trận Văn ầm ầm sụp đổ.

“Con mẹ nó!” Thiên Tượng Chí Tôn bạo một câu thô tục, sự bình tĩnh và kiêu ngạo từ đầu đến cuối quét sạch sành sang, hai mắt muốn lồi ra xem lấy con hà mã tưởng chừng vô hại trong tay Lạc Nam.

“Khà khà.” Lạc Nam cười đắc ý, vác tiểu hà mã trên vai như vác một khiên thịt, nhìn sang chúng nữ đề nghị:

“Các nàng trở về!”

Mấy nữ nhân mặc dù cũng choáng váng trước những chuyện vừa mới diễn ra, bất quá vẫn ngoan ngoãn trở về Linh Giới Châu.

Dương Anh chưa kịp định thần đã bị Lạc Nam thi triển Tụ Lý Càn Khôn bắt vào óng tay áo.

“Tỷ cũng vào đi!” Lạc Nam hướng Ngọc Phù Dung đề nghị, chỉ vào óng tay áo của mình.

“Không, ta đang chờ viện quân.” Ngọc Phù Dung nhẹ nhàng lắc đầu, song hành đứng bên cạnh hắn.

Lạc Nam âm thầm giật mình, lúc này mới nhớ đến không phải ai cũng có khả năng đụng vào người của Tu La Giáo, liền hài lòng gật gù.

Hắn lại thu hồi Bá Vũ Điện, quyết định quậy đục nước nên không gấp gáp bỏ trốn làm gì.

“Khốn nạn, khốn nạn…” Thiên Tượng Chí Tôn nộ hống:

“Tiểu súc sinh ngươi vừa làm cái gì? Con thú đó rốt cuộc là thứ gì?”

“Quỳ xuống gọi baba, ta sẽ cân nhắc nói cho ngươi.” Lạc Nam cười tủm tỉm, vuốt ve đầu tiểu hà mã trong sự bất mãn của nó.

Hiển nhiên bị Lạc Nam đem ra làm khiên thịt, nó cảm giác rất không vui.

Toàn trường âm thầm hướng Lạc Nam nâng lên ngón tay cái, đại ca à…hóa ra ngươi mới là trùm cuối, làm chúng ta lầm tưởng Thiên Tượng Chí Tôn đã nguy hiểm lắm rồi, kết quả ngươi còn nguy hiểm hơn.

“Ngươi sẽ hối hận về hành vi của mình.” Thiên Tượng Chí Tôn sắc mặt âm trầm như rỉ máu, trực tiếp quát lên:

“Toàn diện xuất kích, bổn tọa không tin một con thú sẽ phòng thủ được liên tiếp nhiều đợt tấn công.”

“Tuân mệnh!” Hơn chục vị Chí Tôn hàng lâm mà đến, Chí Tôn Uy Áp toàn diện bạo phát, trấn áp lên cơ thể Lạc Nam.

“Tiểu nhân vô sĩ, có ngon một đấu một?” Lạc Nam khiêu khích Thiên Tượng Chí Tôn, trong lòng thầm chửi lũ khốn kia đầu vì sao còn chưa xuất hiện?

Đáng tiếc Thiên Tượng Chí Tôn biểu lộ thong dong, tính cách của hắn vốn là lợi dụng ưu thế đến mức tối đa, đã một mình không thể làm thịt Lạc Nam, vậy thì chẳng cần phí sức để tự chuốc nhục nhã, cứ vây công là được.

Đối mặt với số lượng Chí Tôn nhiều đến như vậy, ngay cả Lạc Nam cũng hít thở không thông.

“Tiểu tử, nhảy nhót đủ rồi, ngươi có thể đi chết!” Hơn chục vị Chí Tôn cũng đã sớm chướng mắt biểu hiện không giống người thường của Lạc Nam, cả đám quyết đoán vận dụng cả Pháp Tướng Thần Thông muốn làm thịt hắn.

Lạc Nam sắc mặt âm trầm, đang muốn vận dụng ác chủ bài chạy trốn, chỉ có ngu mới ở lại đối mặt đám lão quái vật này.

RĂNG RẮC…

Đột ngột có thanh âm không gian đổ vỡ như thủy tinh rơi rụng.

Dị biến phát sinh.

Chẳng biết từ đâu mà đến, một nhóm hàng trăm người toàn thân khoác bạch y từ đầu đến chân, đeo mặt nạ lấp lánh tinh quang như ngân hà chiếu rọi hàng lâm, dáng vẻ bí ẩn đến cực điểm.

Điều đáng nói là tu vi của bọn hắn tất cả đều là Thánh Đế Viên Mãn, hai kẻ cầm đầu lại chính là Chí Tôn cao cao tại thượng.

“XONG.” Vô số tu sĩ Đông Vực đáy lòng phát lạnh, vô thức cho rằng nhóm này chính là cường giả bằng hữu của Thiên Tượng Chí Tôn tiến đến chi viện, dù sao bọn hắn quá mức thần bí, chắc chắn là đến từ Trung Châu rồi.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo liền một lần nữa lật đổ kịch bản của bọn hắn.

“Nói! Tiểu Bạch đang ở đâu?” Một vị Bạch Y Chí Tôn hướng Thiên Tượng Chí Tôn quát lạnh, giọng điệu đầy rẫy mùi vị chất vấn.

“Các ngươi lại là người phương nào?” Thiên Tượng Chí Tôn nhíu chặt chân mày, chẳng hiểu ở đâu nhảy ra một đám người dám hống hách trước mặt hắn.

Phải biết rằng Thiên Tượng Chí Tôn cũng cực kỳ cao ngạo, sau lưng đang có vài chục Chí Tôn dưới trướng, lại đang bị Lạc Nam chọc giận, làm sao cho đối phương sắc mặt dễ chịu?

“Hừ, cả gan động vào tộc nhân của chúng ta, bắt cóc Tiểu Bạch còn dám đặt câu hỏi?” Vị Bạch Y Chí Tôn còn lại cười gằn.

“Tiểu Bạch? Cái chó gì thế?” Thiên Tượng Chí Tôn hừ lạnh một tiếng.



“Đúng là chó rồi, ngươi còn dám chối tội?” Một đám bạch y nhân nhao nhao nổi nóng.

“Cút đi! Đừng làm phiền bổn tọa làm đại sự.” Thiên Tượng Chí Tôn bất mãn, ra hiệu cho Hắc Ma Vệ lao đến đấm thẳng vào mồm một vị Bạch Y Chí Tôn.

Ngửi thấy mùi vị từ Truy Hung Ấn nồng đậm bên trên Hắc Ma Vệ, mà Hắc Ma Vệ lại ngoan ngoãn nghe lệnh Thiên Tượng Chí Tôn, đám người thần bí làm sao còn nhẫn được nữa?

Cả đám phẫn nộ đến tột đỉnh, nhao nhao thi triển hàng loạt Không Gian và Thời Gian hệ vũ kỹ, vừa đem Hắc Ma Vệ dịch chuyển ra thật xa, vừa khóa chặt thân thể Thiên Tượng Chí Tôn.

“Cái gì?” Thiên Tượng Chí Tôn biến sắc.

Toàn trường cũng xôn xao không ngớt, phải biết rằng Thời Gian và Không Gian đều cực kỳ hiếm có, đám người thần bí này vậy mà đều sở hữu hai loại Linh Căn này, chiến lực và hành tung cũng quá mức quỷ dị.

Như nghĩ đến điều gì, Thiên Tượng Chí Tôn ngưng trọng hỏi:

“Phải chăng các vị là Hư Không Mật Thám của Thời Không Tộc?”

Kiến thức của hắn không tệ chút nào, sau khi động não suy nghĩ đã liên tưởng đến một cổ lực lượng cực kỳ thần bí, có chung đặc điểm với đám người trước mặt này.

Chính là Hư Không Mật Thám của Thời Không Tộc, ngay cả ở Trung Châu cũng có danh tiếng nhất định.

“Hừ, hiện tại biết thì đã muộn.” Hai vị Bạch Y Chí Tôn ngạo nghễ nói, trực tiếp xuất động hai tôn Chí Tôn Pháp Tướng giống y như đúc.

Chỉ thấy Chí Tôn Pháp Tướng này toàn thân trong suốt như cùng không gian hòa làm một thể.

“Đây chính là Hư Không Pháp Tướng?” Thiên Tượng Chí Tôn trịnh trọng nói:

“Xếp hạng 45 trên Pháp Tướng Bảng?”

Sắc mặt một đám Chí Tôn cùng phe với hắn cũng là đầy vẻ khó coi, tự nhiên nhảy ra Hư Không Mật Thám cường đại xen vào, có trời mới biết liệu kế hoạch của bọn hắn sẽ xảy ra biến số gì hay không.

“Nhận ra chúng ta rồi thì mau giao trả Tiểu Bạch.” Hai vị Bạch Y Chí Tôn điều động Hư Không Pháp Tướng xuất động thế công.

Chỉ thấy trong tay bọn chúng xuất hiện không gian trùng trùng điệp điệp, mang theo sức nặng của hàng trăm tầng không gian chồng chất lên nhau trấn áp thẳng xuống đầu Thiên Tượng Chí Tôn.

“Có gì từ từ nói, hình như hiểu lầm.” Thiên Tượng Chí Tôn vội vàng điều động Dị Tượng Pháp Tướng ngăn cản.

ẦM ẦM ẦM…

Dị Tượng Pháp Tướng liên tục thối lui, mặc dù chênh lệch đến năm bậc trên Pháp Tướng Bảng, nhưng hắn lại vô pháp chống lại hai tôn Hư Không Pháp Tướng cùng lúc liên thủ.

Cắn chặt răng, trong tay Thiên Tượng Chí Tôn lấy ra một kiện Chí Bảo hình tròn, bên trong như có một tiểu vũ trụ thu nhỏ, có cả biển sao, mặt trăng và mặt trời đang xoay tròn dữ dội.

“Chí Bảo – Hoàng Vũ Ấn!”

Thiên Tượng Chí Tôn ném ra Hoàng Vũ Ấn, nó liền bạo ra một cổ sức mạnh như tiểu vũ trụ nổ tung, thành công đánh bật hai tôn Hư Không Pháp Tướng.

“Hừ!” Hai vị Bạch Y Chí Tôn lùi lại vài bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiên Tượng Chí Tôn:

“Ngươi muốn đối nghịch Thời Không Tộc đúng không?”

“Đối nghịch cái rắm a.” Thiên Tượng Chí Tôn phẫn nộ mắng to:

“Ta chẳng hiểu các ngươi nói cái quỷ gì.”

“Hahaha.” Một đám Hư Không Mật Thám giận quá hóa cười: “Cương thi của ngươi còn trúng Truy Hung Ấn của chúng ta, lại dám chối tội?”

“Cương thi?” Thiên Tượng Chí Tôn rùng mình, với sự khôn lanh của hắn liền liên tưởng đến Hắc Ma Vệ, trong lòng thầm mắng mười tám đời tổ tông của Lạc Nam, vậy mà dám hố mình, liền mở miệng giải thích:

“Cương thi này là do bổn tọa cướp được từ tay một tên tiểu tử.”

“Tiểu tử? hắn đâu?” Hư Không Mật Thám nhíu mày.

“Hắn đây…” Sắc mặt Thiên Tượng Chí Tôn thoáng chốc cứng đờ, vì sao không phát hiện hành tung của Lạc Nam?

Thần thức cuồn cuộn như đại hồng thủy quét khắp Trung Đông Động Thiên, ngay cả một vết tích của Lạc Nam cũng chẳng tìm thấy.

“Hắn chạy rồi!” Thiên Tượng Chí Tôn cắn răng giải thích.

“Haha.” Tất cả Hư Không Mật Thám dùng ánh mắt như nhìn thằng ngu xem lấy Thiên Tượng Chí Tôn.

Đứng trước vài chục vị Chí Tôn canh giữ khắp nơi, ngươi nói một tiểu tử có thể bỏ chạy? xem chúng ta là trẻ em lên ba à?

“Bổn tọa nói thật, chính bổn tọa sử dụng Bí Tự - Thi để đoạt lấy Cương Thi của hắn.” Thiên Tượng Chí Tôn muốn chứng minh lời của mình, ý niệm vừa động, muốn kích hoạt Bí Tự - Thi.

Một thoáng lướt qua, hắn triệt để phát rồ, ngửa đầu gào rống như dã thú:

“Bí Tự của bổn tọa đâu rồi?”

“Đủ!” Hai vị Bạch Y Chí Tôn mất hết kiên nhẫn:

“Ngụy biện vớ vẫn, bắt lấy hắn!”

Thanh âm vừa dứt, toàn bộ Hư Không Mật Thám đồng loạt kết trận, đem Thiên Tượng Chí Tôn vây vào trung tâm.

“Khinh người quá đáng!” Thiên Tượng Chí Tôn chính thức nổi giận, gân xanh nổi cộm lên trên trán:

“Chẳng lẽ bổn tọa sợ đám chuột nhắt các ngươi không thành?”

Hàng chục vị Chí Tôn nhanh chóng chi viện, ào ào hướng Hư Không Mật Thám xuất thủ.

Trong lúc nhất thời, cục diện hỗn loạn đến cực điểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK