Mục lục
Con Đường Bá Chủ - Akay Hau - Truyện full dài cực hay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các ngươi là người phương nào?”

Tiếng quát thánh thót pha lẫn phẫn nộ của Tuyết Tuyền vang vọng Tuyết Kiếm Sơn…

Chỉ thấy lúc này ở trên bầu trời, hỏa diễm xung thiên thiêu đốt cuồn cuộn đem tất cả hoa tuyết đều hòa tan, nhiệt độ Tuyết Kiếm Sơn cấp tốc trở nên nóng lên, hoàn cảnh hoa mỹ ngày thường hoàn toàn biến mất.

Một gã nam tử trung niên diện mục lạnh lùng, tay cầm trường kiếm hừng hực cháy lên một màu đỏ rực, cảnh tượng trên bầu trời là do hắn vừa chém ra.

Ở phía sau lưng, ba tên lão già ung dung mà đứng, ánh mắt khinh miệt nhìn Tuyết Kiếm Sơn, kiếm trong tay đã sẳn sàng chiến đấu, thái độ cao cao tại thượng.

“Dám hiệu trung với Lạc Nam, ngày hôm nay Tuyết Kiếm Sơn phải diệt.” Nam tử trung niên nở nụ cười gằn.

“Khẩu khí thật lớn.” Tam Trưởng Lão Tuyết Kiếm Sơn giận dữ hừ một tiếng, tu vi Thánh Đế Trung Kỳ bùng phát, thanh kiếm lập tức hiện lên trong tay, quang minh chiếu rọi mà xuống, hàn băng quấn quanh, một kiếm hung hăng chém ra:

“Quang Hàn Trảm!”

“Ngu xuẩn!” Nam tử trung niên lơ lửng giữa thiên không nhẹ lắc đầu, khí thế khinh khủng bùng nổ, bình thản vung kiếm đáp lại.

NGAO!

Hỏa diễm như hồng, ngưng kết thành một con Hỏa Long mang theo kiếm khí đánh ra.

RĂNG RẮC…

Hàn Quang Trảm bị Hỏa Long nghiền nát cực kỳ dễ dàng, Hỏa Long tiếp tục trấn thẳng xuống cơ thể Tam Trưởng Lão.

“Không được!” Tuyết Tình hừ lạnh, một thanh kiếm có lưỡi kiếm trong suốt trắng muốt như tuyết tan, bên trên có ánh sáng thất thải luân chuyển hiện lên.

Kiếm này của nàng chính là Tuyết Minh Kiếm, báo vật tổ truyền của Tuyết Kiếm Sơn, xuất sứ từ Đúc Kiếm Sơn, từng có thời gian nằm trên Ngạo Kiếm Bảng nhưng thứ hạng không quá cao.

Mặc dù như thế, Tuyết Minh Kiếm cũng tương đối cường đại.

Kiếm Thế quét ngang, Tuyết Minh Kiếm chém ra lưỡng đạo kiếm khí quang minh và hàn băng bổ thẳng vào Hỏa Long đang gào thét.

KENG!

Song phương va chạm, Tuyết Tuyền chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, thân thể liên tục lùi bước, mãi đến khi lưng đụng vào vách núi mới giữ vững thân hình.

“Thánh Đế Viên Mãn?” Các vị trưởng lão Tuyết Kiếm Sơn biến sắc.

Người có thể tùy tiện chém ra một kiếm, vừa nghiền nát thế công của Thánh Đế Trung Kỳ, vừa dễ dàng đem Thánh Đế Hậu Kỳ đẩy lui, chỉ có thể là Thánh Đế Viên Mãn mà thôi.

“Làm sao có thể? Chúng ta từ bao giờ chọc vào Thánh Đế Viên Mãn thế lực?” Một vị trưởng lão Tuyết Kiếm Sơn sắc mặt trắng bệch.

“Haha, sai lầm của các ngươi chính là tồn tại ở Thanh Long Khu.” Nam tử trung niên ngạo mạn nói:

“Dám quy hàng Lạc Nam, các ngươi chỉ có con đường chết!”

Tuyết Tuyền không nói thêm câu nào, chỉ âm thầm hướng các vị trưởng lão truyền âm:

“Mau cầu cứu Tuyệt Tình Cốc, đó là Thánh Đế Viên Mãn Thế Lực ở lân cận chúng ta.”

Nếu đã thống nhất quy phục dưới trướng Thanh Long Hộ Pháp, chung tay phát triển Thanh Long Khu, thì các thế lực tại Thanh Long Khu phải giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau khi cường địch tập kích.

“Haha, vô ích thôi…” Như nhận ra suy nghĩ và ý đồ của Tuyết Tuyền, nam tử trung niên nở nụ cười hài hước, mọi chuyện như đã được nắm trong lòng bàn tay:

“Bọn chúng hiện tại ngay cả bản thân mình còn lo chưa xong, làm sao có thể cứu các ngươi?”

Đồng tử Tuyết Tuyền co rụt lại, một cảm giác nặng nề dâng lên trong lòng.

Nàng cảm giác được có đại âm mưu nhắm vào Thanh Long Khu.



Đúng như lời nói của nam tử trung niên, Tuyệt Tích Cốc hiện tại cũng rơi vào thế khốn.

“Hai vị Thánh Đế Viên Mãn, các ngươi thật biết để mắt Tuyệt Tình Cốc chúng ta.”

Tuyệt Tình Cốc Chủ là một bà lão tóc trắng lưng còng tên gọi Tuyệt Tình Tâm, lúc này đang ngẩng mặt nhìn trời, chứng kiến một nhóm cường giả do hai bà lão có diện mạo giống y như đúc dẫn đầu hàng lâm Tuyệt Tình Cốc.

“Kiếm Thiên Thu, Kiếm Thiên Sầu không ngờ Kiếm Thiên Thánh Địa các ngươi lại chủ động gây hấn với Tuyệt Tình Cốc.” Tuyệt Tình Tâm trầm giọng nói.

“Khặc khặc, nghe danh Tuyệt Tình Cốc Chủ đã lâu, hôm nay tỷ muội chúng ta mới có cơ hội diện kiến.” Kiếm Thiên Thu rút ra Tàn Thu Kiếm, Sát Thế và Kiếm Thế quấn quanh, nở nụ cười quỷ dị.

“Kiếm Thiên Thánh Địa là thế lực dưới trướng Kiếm Trũng, các ngươi chủ động tiến vào địa bàn Thanh Long Khu của Nam Thiên Môn gây sự, là muốn tạo nên đại chiến giữa hai Chí Tôn Thế Lực sao?” Tuyệt Tình Tâm lạnh lẽo quát.

Kiếm Thiên Thu và Kiếm Thiên Sầu chính là hai vị Lão Thánh Chủ của Kiếm Thiên Thánh Địa, mà Kiếm Thiên Thánh Địa lại là thế lực dưới trướng Kiếm Trũng, vì vậy Tuyệt Tình Tâm mới buông lời uy hiếp, nếu không muốn gây nên Nam Thiên Môn và Kiếm Trũng đại chiến, hai bà lão này tốt nhất nên cút đi.

Đáng tiếc trước lời nói của Tuyệt Tình Tâm, Kiếm Thiên Thu cùng Kiếm Thiên Sầu nhìn nhau cười phá lên:

“Ngày hôm nay Thanh Long Khu phải tan vỡ, ai cũng không thể cứu được các ngươi, đừng hòng buông lời uy hiếp.”

“KENG!”

Tuyệt Tình Tâm quyết đoán rút kiếm, lăng lệ nói:

“Nếu đã vậy, chiến đến cùng đi!”



Một Thánh Đế Thế Lực Viên Mãn khác cũng không thoát khỏi số phận.

Đoạn Kiếm Tông.

Đoạn Kiếm Tông Chủ - Đoạn Ninh Thuần dẫn đầu một nhóm trưởng lão thả người bay giữa không trung, nhìn kẻ địch buông lời phẫn nộ:



“Sư Kiếm Tộc, Hùng Kiếm Tộc…các ngươi vậy mà dám nhắm vào Thanh Long Khu, muốn chết rồi phải không?”

Ở phía đối diện, một tên thân người đầu sư tử đứng bằng hai chân, sở hữu bộ móng vuốt sắc lẹm như mười thanh trường kiếm đang cọ sát vào nhau, chính là Tộc Trưởng của Sư Kiếm Tộc – Sư Chiến.

Bên cạnh hắn, một con gấu đen khổng lồ cũng đứng bằng hai chân, sử dụng Cự Kiếm làm vũ khí nặng nề như cột chống trời, chính là tộc trưởng của Hùng Kiếm Tộc – Hùng Động.

Phía sau lưng bọn hắn còn dẫn theo ba vị trưởng lão của Sư Kiếm Tộc và ba vị trưởng lão của Hùng Kiếm Tộc, tất cả đều là Yêu Thánh Đế cấp cường giả.

Cũng dễ hiểu thôi, bởi lẽ Sư Kiếm Tộc và Hùng Kiếm Tộc đều là Thánh Đế Viên Mãn Thế Lực, nội tình của bất kỳ một thế lực nào cũng không thua kém Đoạn Kiếm Tông, huống hồ gì hai tộc kết hợp?

Phải biết rằng Sư Kiếm Tộc và Hùng Kiếm Tộc đều là hai chủng tộc hùng mạnh dưới trướng của Kiếm Phách Tộc, nội tình hùng hậu vô cùng.

Nhưng dù là Kiếm Phách Tộc cũng không dám trêu vào Nam Thiên Môn, đó là lý do Đoạn Ninh Thuần không sự Sư Kiếm Tộc cùng Hùng Kiếm Tộc, hắn trầm giọng nói:

“Mau cút đi trước khi Tuyệt Tình Cốc và Kiếm Vũ Thành tiến đến chi viện, các ngươi sẽ phải trả giá cho quyết định sai lầm của mình.”

“Hahaha…” Sư Chiến cùng Hùng Động phá lên cười dài, nụ cười như sấm:

“Bọn hắn cũng giống như ngươi, tự thân khó bảo toàn, còn chi viện được cho ai?”

“Các ngươi…” Đoạn Ninh Thuần biến sắc, một cảm giác bất an dâng trào, đã ngửi thấy mùi vị âm mưu nào đó nhắm vào Thanh Long Khu.

“Đừng nói nhảm, quy hàng hoặc chết.” Sư Chiến tàn bạo uy hiếp.

KENG!

Đoạn Ninh Thuần rút ra thanh kiếm đeo bên hông của mình.

Đó là một thanh kiếm đã gãy mất một nửa, chỉ còn lại đoạn kiếm.

Nhưng đây chính là biểu tượng độc nhất vô nhị của tu sĩ xuất thân từ Đoạn Kiếm Tông.

Kiếm Pháp của Đoạn Kiếm Tông rất đặc biệt, nó chỉ phát huy uy lực mạnh nhất của mình khi thanh kiếm gắn bó cả đời với Kiếm Tu gãy mất chỉ còn lại một đoạn, từ đó trở thành vũ khí lợi hại của Đoạn Kiếm Tông.

KENG!

Tất cả cường giả của Đoạn Kiếm Tông cũng lần lượt rút kiếm, có người Kiếm đã gãy, có người kiếm vẫn còn nguyên vẹn.

Kiếm của Đoạn Kiếm Tông chỉ gãy trong tử chiến thật thụ, nếu như ngươi cố tình làm gãy kiếm chỉ để tu luyện Kiếm Pháp, nó sẽ không thể nào thành công, đó là điểm độc đáo của thế lực này.

Đoạn Ninh Thuần cùng Đoạn Kiếm Tông ngửa đầu gầm lên đầy ngạo nghễ:

“Kiếm có thể gãy, máu có thể chảy nhưng Đoạn Kiếm Tông quyết không quy hàng.”

XOẸT XOẸT XOẸT…

Sư Chiến mài mười thanh trường kiếm trên móng vuốt của mình vào nhau tạo ra thanh âm chát chúa sắc bén.

Hùng Động cũng nặng nề vác lên Cự Kiếm trên vai mình.

Cả hai nhìn lấy Đoạn Kiếm Tông hừng hực chiến ý, nở nụ cười khát máu:

“Nếu đã không khuất phục, các ngươi có thể đi chết!”



Kiếm Vũ Thành.

“Vũ Hằng, chúng ta biết ngươi và Lạc Nam có mâu thuẫn, nhi tử của ngươi Vũ Luân tâm cảnh vỡ nát cũng vì Lạc Nam chần chờ không ứng chiến Triệu Lăng Tà…”

Một lão già hướng về Kiếm Vũ Thành Chủ - Vũ Hằng buông lời khích bác:

“Hãy quy hàng, trở thành chiến tướng dưới trướng Khai Tinh Kiếm Phái giống như Lôi Kiếm Phái và Ám Kiếm Phái chúng ta!”

“Các ngươi đến tận Kiếm Vũ Thành chỉ để khích bác ly gián thôi sao?” Vũ Hằng ánh mắt sắc lẹm đảo qua nhìn một lão già và một nam tử trung niên ở đối diện mình.

Lão già chính là Phái Chủ của Lôi Kiếm Phái tên gọi Lôi Liệt.

Nam tử trung niên lại chính là Phái Chủ của Ám Kiếm Phái, danh xưng Ám Tinh.

Cả Lôi Kiếm Phái và Ám Kiếm Phái đều là thế lực dưới trướng Khai Tinh Kiếm Phái, cũng giống như Kiếm Vũ Thành hay Tuyệt Tình Cốc, bọn hắn cũng là Thánh Đế Viên Mãn Thế Lực.

Vũ Hằng vạn phần không ngờ đích thân Lôi Liệt cùng Ám Tinh sẽ xâm nhập vào Thanh Long Khu để chiêu mộ, mời gọi mình.

“Không phải khích bác hay ly gián.” Lôi Liệt cười nhạt nói:

“Khai Tinh Kiếm Phái và Thanh Long Khu địa bàn kề cận nhau, Kiếm Vũ Thành di dời gia nhập Khai Tinh Kiếm Phái cũng rất dễ dàng, với thực lực của Vũ Hằng ngươi lo gì không được trọng dụng?”

“Nói rất hay, còn hơn ở lại Nam Thiên Môn làm tay sai cho tên tiểu tử đã làm hại nhi tử của mình.” Ám Tinh châm thêm dầu vào lửa.

“Hahaha…” Vũ Hằng cất tiếng cười to:

“Không thể không nói đề nghị của các vị rất hấp dẫn.”

“Vậy còn không mau đồng ý đi?” Lôi Liệt cùng Ám Tinh sáng mắt nói.

“Vũ Hằng ta từng có bất mãn với Thanh Long Hộ Pháp không phải giả, nhưng Kiếm Vũ Thành sống là người của Nam Thiên Môn, chết là quỷ của Nam Thiên Môn.” Vũ Hằng gầm thét quát:

“Các ngươi muốn ta phản bội Nam Thiên Môn, khác nào hủy hoại kiếm tâm của ta?”

Thân là Kiếm Tu, lại tu luyện đến Thánh Đế Viên Mãn, Vũ Hằng có sự kiêu ngạo và lòng tự tôn của riêng mình.

Hắn đau lòng nhi tử, từng cảm thấy không phục Lạc Nam, nhưng không có nghĩa là vì vậy mà hắn sẽ phản bội Nam Thiên Môn.

Nam Thiên Môn chính là niềm tự hào của hắn, tổ tông của Kiếm Vũ Thành từng đổ máu cùng các cường giả Nam Thiên Môn để ngăn cản Nam Vực xâm lấn, từng kề vai sát cánh với Trấn Nam Chí Tôn, lập nên chiến công hiển hách.

Ở trong lòng Vũ Hằng, Lạc Nam và Nam Thiên Môn là hai khái niệm khác nhau.



Nam Thiên Môn đã bố trí Lạc Nam trở thành Thanh Long Hộ Pháp, mà Lạc Nam cũng đã chứng minh được bản thân đủ tư cách, Vũ Hằng không còn lý do nào không phục.

Muốn hắn đạp đổ lịch sử của tổ tiên, phản bội huy hoàng mà Nam Thiên Môn đã dựng lên qua nhiều thế hệ, chi bằng giết chết hắn.

“Khốn kiếp, Nam Thiên Môn quá vĩ đại trong lòng Vũ Hằng, không thể khiến hắn thuần phục được.” Lôi Liệt nghiến răng nghiến lợi.

“Hừ, nếu không phục, vậy thì giết!” Ám Tinh tàn nhẫn nói.

“Chiến đi!” Vũ Hằng cảm nhận được sát cơ của hai người, ngửa đầu rít gào.

Ba vị Thánh Đế Viên Mãn bùng nổ tu vi, Kiếm Thế ngang dọc, thương khung biến sắc.



Trong cùng thời điểm, tất cả Thánh Đế Thế Lực tại Thanh Long Khu đều bị địch nhân tấn công.

Nếu ngươi là một Thánh Đế Sơ Kỳ Thế Lực, đối thủ của ngươi phải đối mặt sẽ là Thánh Đế Trung Kỳ.

Nếu ngươi là Thánh Đế Trung Kỳ Thế Lực, kẻ thù đánh ngươi sẽ là Thánh Đế Hậu Kỳ.

Nếu ngươi là Thánh Đế Hậu Kỳ, ngươi phải đụng độ Thánh Đế Viên Mãn.

Còn nếu ngươi là Thánh Đế Viên Mãn, chúc mừng ngươi sẽ gặp hai cường giả đồng cấp vây công.

Đây chính là cách mà những Chí Tôn Thế Lực nhắm vào Thanh Long Khu của Lạc Nam, muốn thanh trừng triệt để, đem Thanh Long Khu quậy cho gà bay chó chạy, toàn thể giải tán.

Ẩn mình trong không gian lúc này, các vị Chí Tôn cao cao tại thượng đang quan sát cục diện diễn ra.

Trong đó Phó Ngục Chủ Huyết Kiếm Ngục – Huyết Thương Thiên, Khai Thế Quân của Khai Tinh Kiếm Phái, Kiếm Hoàng Dận của Kiếm Phách Tộc, Triệu Lăng Hạo của Kiếm Trũng.

Cũng giống như Nam Thiên Môn, bất kỳ Chí Tôn Thế Lực nào cũng có rất nhiều thế lực phụ thuộc.

Mà ngày hôm nay, bốn Chí Tôn Thế Lực đã liên hợp xuất động những Thánh Đế Thế Lực dưới trướng của mình để nhắm vào Thanh Long Khu của Lạc Nam.

Bọn hắn muốn diệt Tuyệt Tình Cốc, diệt Đoạn Kiếm Tông, chiêu mộ Kiếm Vũ Thành…nếu không được cũng sẽ tiêu diệt.

Có thể nói là xuất động đủ vốn liếng, cử ra cường giả cao cấp hơn, thế lực đông đảo hơn, chỉ để nhắm vào Lạc Nam mà thôi.

Đương nhiên với tầm mắt của Chí Tôn như bọn hắn, Thánh Đế Thế Lực mới đủ tư cách lọt vào pháp nhãn, Thánh Hoàng trở xuống không thèm bận tâm.

Vì vậy chỉ toàn nhắm vào Thánh Đế Thế Lực trong Thanh Long Khu.

Tin tưởng rằng chỉ cần đem tất cả Thánh Đế Thế Lực này quét sạch, Lạc Nam cũng bất lực.

“Hahaha, chúng ta đã chơi đúng luật lệ của Nam Thiên, nàng ta sẽ không thể để Chí Tôn xen vào chuyện lần này.” Huyết Thương Thiên nở nụ cười đắc thắng.

“Đừng vội mừng, Lạc Nam sở hữu Bá Vũ Điện, đó là Chí Bảo lợi hại có thể tiêu diệt cả Thánh Đế Viên Mãn.” Triệu Lăng Hạo ánh mắt lóe lên ghen ghét và đố kỵ, ngay cả hắn cũng thèm Bá Vũ Điện nhỏ dãi.

Nhắc đến Bá Vũ Điện, ánh mắt các vị Chí Tôn đều hiện lên vẻ tham lam, hiển nhiên Pháp Bảo Phi Hành như vậy đủ sức mê hoặc cả mấy người bọn hắn.

“Hừ, hắn có Chí Bảo, chúng ta chẳng lẽ không có sao?” Kiếm Hoàng Dận cười lạnh một tiếng:

“Lần này đã đầu tư đủ nhiều, nếu còn không dẹp được một cái Thanh Long Khu, mặt mũi của mấy lão già chúng ta phải để ở đâu?”

“Lạc Nam vẫn còn quá non...” Khai Thế Quân nhàn nhạt nói:

“Hắn sẽ phải trả giá vì không che giấu thiên phú và sự yêu nghiệt của mình!”



Nam Thiên Môn.

Trấn Nam Chí Tôn ngồi câu cá trước hồ, mặt hồ đã diễn hóa toàn bộ cảnh tượng đang phát sinh tại Thanh Long Khu.

Có thể nói hàng loạt cuộc chiến quy mô Thánh Đế như vậy đã kinh động toàn thiên hạ, vô số ánh mắt đều đang chú ý tình huống.

“Đại trưởng lão, ngươi nói Lạc Nam trụ được sao? hắn có cách giải quyết sao?” Nhị Trưởng Lão – Đàm Tùng sốt ruột hỏi.

Thì ra ở tại hiện trường lúc này, ngoài Trấn Nam Chí Tôn còn có các vị trưởng lão khác của Nam Thiên Môn cũng đang chú ý nhất cử nhất động.

“Kèo này quá khó rồi, bị một đám lão quái bày mưu đặt kế, Lạc Nam làm sao chống nổi?” Tứ Trưởng Lão – Lam Hinh lo lắng nói:

“Hay chúng ta xuất thủ giúp hắn?”

“Cấm các ngươi xen vào, truyền tin cho Mỹ Mộng không cho phép nàng ra tay.” Trấn Nam Chí Tôn quyết liệt dặn dò.

“Đại tỷ, Lạc Nam cũng đâu có đắc tội với ngươi, sao lại muốn chơi chết hắn vậy?” Tam Trưởng Lão Triệu Dũng khóe miệng co quắp nói.

“Haha, bà gia ta muốn xem tiểu tử đó còn bao nhiêu con bài chưa lật.” Trấn Nam Chí Tôn hứng thú vuốt cằm:

“Các ngươi còn cho rằng hắn chỉ là Thánh Tướng bình thường sao?”

Các vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, cả đám không nói nên lời.

Đúng vậy, Thánh Tướng bình thường có được Pháp Bảo khủng bố như Bá Vũ Điện sao?

Thánh Tướng bình thường chơi lớn đến mức đem Bàn Đào Quả ra chiêu đãi số lượng lớn sao?

Trong lúc nhất thời, tất cả trưởng lão cũng sinh lòng hứng thú, đưa mắt nhìn chằm chằm.

Vị Thanh Long Hộ Pháp này, còn cho bọn hắn bất ngờ gì nữa đây?



Chúc cả nhà chiều đầu tuần vui vẻ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK