Không phải vì trọng thương, không phải vì di chứng sau khi sử dụng Bí Thuật hay bất cứ thứ gì liên quan đến thể xác.
Mà nó là tâm bệnh, dẫn đến vết thương lòng càng sâu…
Hiển nhiên, biểu hiện của Phiêu Miểu Nữ Đế khiến hắn đau đến tê tâm liệt phế.
Trong quá khứ, bởi vì muốn tránh đi nhân quả nặng nề dẫn đến các kết cục bi thảm, Lạc Nam chấp nhận nén đau ra tay, làm người mình yêu phải căm hận chính mình.
Mà Phiêu Miểu Nữ Đế, cũng vì sự căm hận đó mà trở nên vong tình, lại thêm vô số năm tháng trôi qua, thứ tình cảm năm đó trở nên phai nhạt, nàng cũng từng đau như rơi vào cửu u địa ngục.
Ở trong chuyện này, khó thể nói ai là người đau hơn, nhưng chắc chắn cả hai đều không hề dễ chịu.
Liệu rằng có lẽ, ngày bọn hắn gặp nhau đã là điều không nên, sai lầm bắt đầu khi Lạc Nam uống vào bình Đào Hoa Dược Thủy thứ hai đó?
Nhìn thấy Lạc Nam thổ huyết, Phiêu Miểu Nữ Đế vẫn không biểu tình, chỉ đưa mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nơi các đệ tử Phiêu Miểu Tiên Cung đang bận rộn.
Có lẽ, nàng đã thật sự không để ý đến chuyện nam nữ, lý tưởng của nàng hiện tại là toàn tâm toàn ý phát triển Phiêu Miểu Tiên Cung sao?
Bầu không khí có phần trầm lắng, thanh âm khàn khàn pha lẫn giận dữ của Lạc Nam vang lên:
“Ta không tin!”
“Hàm Nhi của ta không phải khối băng vô tình như vậy, chắc chắn là do Phiêu Miểu Tử Tình Công đang tác oai tác oái, áp chế cảm xúc của nàng!”
Bá Lực từ trong đan điền bùng phát, Lạc Nam muốn dùng sức mạnh.
Hắn không chấp nhận Hàm Nhi dùng thái độ hờ hững và vô cảm xúc đó để đối mặt với mình.
Hắn chấp nhận nàng căm hận mình, hắn chấp nhận nàng oán giận mình, chấp nhận nàng muốn giết mình để xua tan mối hận.
Nhưng hắn không thể chấp nhận việc Hàm Nhi xem hắn như không quan trọng, xem hắn như người qua đường, có tồn tại hay không cũng chẳng quan trọng đối với nàng.
Lạc Nam cho rằng đó là do Hàm Nhi bị Phiêu Miểu Tử Tình Công ảnh hưởng, chỉ cần phế bỏ Công Pháp này của nàng, Hàm Nhi chắc chắn có thể lấy lại cảm xúc.
Nghĩ là làm, thân ảnh Lạc Nam biến mất ngay tại chỗ, Bá Lực bùng nổ dữ dội, nhắm ngay đan điền của Hàm Nhi oanh sát mà đến.
Nhưng mà, Hàm Nhi biểu hiện lại vượt qua dự đoán của hắn.
Lạc Nam cho rằng nàng sẽ phản kháng, chống đối, chiến đấu để mình không đạt được ý đồ.
Nhưng không, Hàm Nhi thản nhiên thả lỏng toàn thân, thậm chí một tia Tiên Lực cũng không thèm vận dụng, dùng thái độ dửng dưng để nghênh đón công kích của Lạc Nam.
XOẸT…
Bàn tay bao trùm Bá Lực của Lạc Nam dừng lại trước đan điền nàng trong gang tấc, hai mắt hắn long lên từng tia tơ máu, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
“Tại sao? tại sao nàng không phản kháng!”
Phiêu Miểu Nữ Đế điềm nhiên nhìn lấy hắn, chậm rãi nói: “Mặc dù không biết vì sao ký ức về các thủ đoạn chiến đấu của ngươi biến mất, nhưng ta biết ngươi rất mạnh, ta tuyệt đối không phải đối thủ của ngươi, phản kháng làm cái gì?”
Lạc Nam gật đầu: “Vậy cũng tốt, để ta xóa đi Phiêu Miểu Tử Tình Công, giúp nàng lấy lại cảm xúc!”
“Ngươi sai rồi…” Phiểu Miểu Nữ Đế chậm rãi lắc đầu.
“Ta sai? Ta sai chỗ nào?” Lạc Nam thất thần, ánh mắt có phần hoảng hốt.
“Tuy ta không còn hỉ nộ ái ố, tuy ta không còn các loại cảm xúc, nhưng lý trí và tâm cảnh của ta hoàn toàn nguyên vẹn!” Hàm Nhi trong trẻo nói ra:
“Ta không phải một cổ máy, ta vẫn có mạch suy nghĩ và những quyết định của riêng mình!”
“Nếu như còn muốn nối tiếp đoạn tình cảm ấy, ta sẽ tự mình phế bỏ Phiêu Miểu Tử Tình Công mà chẳng cần ngươi động thủ!”
Toàn thân Lạc Nam chấn động, đứng chết lặng như trời trồng.
Đúng…
Nàng biết tuân theo nguyên tắc của Phiêu Miểu Tiên Cung, nàng biết vì lợi ích của Phiêu Miểu Tiên Cung cân nhắc, nàng biết vì hạnh phúc cả đời của Tử Yên mà không ép gả nàng cho Dương Diệp, nàng đủ tỉnh táo để nhận thức tất cả…
Vậy đồng nghĩa là, sau khi biết được sự thật, nếu nàng vẫn muốn tiếp tục cùng hắn, nàng đã có thể tự phế bỏ Phiêu Miểu Tử Tình Công để lấy lại các cảm xúc.
Điều này đồng nghĩa với, dù nàng lấy lại cảm xúc, có được hỉ nộ ái ố như người bình thường, sợ rằng nàng cũng không còn là nàng của quá khứ…
“Hàm Nhi, có phải nàng lo lắng sẽ làm Tử Yên buồn phải không?” Lạc Nam vẫn chưa từ bỏ ý đồ, hắn cố gắng tìm ra lý do thuyết phục:
“Yên tâm đi, với sự rộng lượng của Tử Yên, nếu biết được những gì chúng ta đã trải qua, chắc chắn sẽ chấp nhận chúng ta…”
“Phiêu Miểu Tiên Cung cũng không phải thế lực phàm tục, sẽ không khó tiếp nhận chuyện sư đồ các nàng đều thuộc về…”
“Đủ rồi!” Phiêu Miểu Nữ Đế lạnh lùng cắt ngang lời hắn:
“Vì sao ngươi vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật?”
“Bổn cung không còn là Hàm Nhi…mà ngươi cũng không phải là đại thúc!”
Phiêu Miểu Nữ Đế tiếp tục mở miệng, từng câu từng chữ như những vết đao cắm thẳng vào lòng Lạc Nam:
“Có lẽ, ngươi vừa cùng Luân Hồi Thụ từ quá khứ trở về, trải qua thời gian không dài, đoạn tình cảm kia đối với ngươi là cực kỳ quan trọng!”
“Nhưng, Bổn Cung đã tự mình trải qua vô số năm tháng, thời gian đã rột rửa tất cả rồi…”
“Thậm chí ở trong mắt ta, nam nhân năm đó đã chết, do ta tự mình giết chết trong lòng, không còn tồn tại nữa!”
“Là vậy sao…” Lạc Nam nở nụ cười thê lương.
“Ngươi còn gì thắc mắc nữa không?” Phiêu Miểu Nữ Đế ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
Lạc Nam lặng đi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể hít sâu một hơi, nặng nề gật đầu:
“Ta tôn trọng quyết định của nàng!”
“Nhưng ít nhất, nàng cho ta cơ hội trị liệu cho Lão Cung Chủ đúng không? Sư phụ của nàng là người vô tội, vì chuyện của chúng ta nên mới trọng thương, nếu ta không thể trị cho tốt, ta làm sao tha thứ cho chính mình?”
“Chuyện của sư phụ, thật ra không hoàn toàn là lỗi do ngươi!” Phiêu Miểu Nữ Đế giải thích nói:
“Năm đó ngươi đánh sư phụ trọng thương nhưng vẫn còn cứu được!”
“Đáng tiếc sau đó, nhân lúc sư phụ bị thương…lại có kẻ ngấp nghé Phiêu Miểu Tiên Cung chúng ta!”
“Bởi vì bất đắc dĩ, sư phụ buộc phải thi triển Bí Thuật đẩy lùi kẻ địch, nhưng cũng hôn mê bất tỉnh cho đến hôm nay!”
Lạc Nam giật mình, nghi hoặc trong lòng rốt cuộc được giải đáp.
Rõ ràng năm đó hắn chỉ muốn đánh sư phụ của nàng trọng thương một thời gian, chỉ cần tịnh dưỡng tốt là có thể phục hồi trở lại.
Không ngờ lại có kẻ xen vào, mới dẫn đến hậu quả nghiêm trọng đến hiện tại.
“Mặc dù là thế, nhưng nói thế nào thì lỗi cũng là của ta!” Lạc Nam cười khổ:
“Nàng mang ta đi gặp Lão Cung Chủ, ta có cách trị!”
“Được!”
Phiêu Miểu Nữ Đế lần này không từ chối, nhẹ nhàng gật đầu.
Bởi vì hơn ai hết, nàng cũng muốn sư phụ của mình khỏe lại.
“Theo ta!”
Phiêu Miểu Nữ Đế hóa thành tàn ảnh màu tím, như tiên tử không nhiễm bụi trần bay đi.
Lạc Nam nhanh chóng đuổi theo nàng.
…
Tiến vào một gian mật thất dưới lòng đất Cung Điện.
Nơi này tràn ngập sinh cơ dạt dào, lại có nhiệt độ ấm áp để giữ ấm cơ thể.
Một chiếc giường ngọc tọa lạc ở giữa mật thất, bên trên nằm lấy bà lão tóc trắng, diện mạo hiền tư, làn da nhăn nhúm.
Nhìn qua, bà lão sắc mặt an tường, hai tay chắp trước ngực như nằm ngủ.
Nhưng làn da lại trắng bệch không chút huyết sắc, bờ môi khô cằn nứt nẻ, rõ ràng là mang theo thương thế cực nặng trong người.
“Sư phụ đã hôn mê từ rất lâu rồi, thỉnh thoảng chỉ lay động một chút đầu ngón tay!” Phiêu Miểu Nữ Đế đau lòng lên tiếng nói.
“Nàng yên tâm, ta sẽ làm được…” Lạc Nam gật gật đầu.
Hắn ngồi xuống bên cạnh giường ngọc, mở ra Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn quan sát tình huống bên ngoài, Hồn Lực cũng tiến vào cơ thể bên trong, xem xét mọi ngõ ngách.
Trên vai của Lạc Nam còn lơ lửng một viên Dưỡng Hồn Châu.
Hiển nhiên, Lạc Nam muốn cùng Bắc Cung Hàm Ngọc đồng thời cứu trị.
“Ừm…tổn thương linh hồn không quá nặng!” Bắc Cung Hàm Ngọc dịu dàng nói:
“Nhưng tình huống cơ thể thì hoàn toàn hỏng bét, như một cổ thây khô có thể mục rửa bất kỳ lúc nào!”
“Nếu không nhờ thân thể Thiên Đế kiên cố chống đỡ, chỉ sợ đã sớm hồn lìa khỏi xác!”
“Ừm…” Lạc Nam gật gật đầu.
Tình huống cơ thể của Lão Cung Chủ nghiêm trọng hơn hắn dự đoán.
Máu huyết đã khô kiệt tám phần, xương cốt có dấu hiệu mục nát, lục phủ ngũ tạng gần như tan vỡ, kinh mạch để vận chuyển lực lượng cũng bị tắc nghẽn.
Một vấn đề nghiêm trọng khác, Tử Vong Đế Lực bình thường sẽ là lực lượng rất mạnh để giúp chủ nhân chiến đấu, nhưng khi không thể khống chế được nó, Tử Vong Đế Lực chẳng những không thể giúp ngươi trị thương, thậm chí còn kéo tính mạng của ngươi đến địa ngục gần hơn.
Đó cũng là lý do mà mật thất này được bố trí rất nhiều vật phẩm cung cấp sinh mệnh lực, nhằm kéo dài sự sống cho sư phụ Hàm Nhi.
“Thế nào? có thể trị sao?” Phiểu Miểu Nữ Đế trong giọng điệu đã xuất hiện một tia lo lắng.
Lạc Nam gật đầu…
Hắn không nói lời nào, nhẹ nhàng phất tay, Hồn Đỉnh trong suốt ở trạng thái thu nhỏ bằng đầu ngón tay xuất hiện.
Lạc Nam đem Hồn Đỉnh nhét vào trong miệng Lão Cung Chủ, mở miệng nói:
“Nhờ nàng đem Linh Hồn của bà ấy chữa trị…”
“Thiếp hiểu rồi!” Hồn Nguyệt Ánh ôn nhu cười nói.
Nàng điều khiển Hồn Đỉnh xâm nhập cơ thể Lão Cung Chủ, Hồn Lực tinh khiết từ bên trong Hồn Đỉnh bắt đầu tràn ra, được Hồn Nguyệt Ánh cố gắng điều động, thi triển các loại Hồn Kỹ trị thương và tẩm bổ linh hồn, trị liệu từ trong ra ngoài.
Lạc Nam lại lấy ra hai bình Bất Tử Dược Thủy.
XOẸT…
Thoáng chốc, Phiêu Miểu Nữ Đế ánh mắt lóe lên vô tận hy vọng, bởi vì nàng cảm nhận được Sinh Mệnh Lực từ hai bình Dược Thủy thần kỳ này thật sự vượt qua tất cả vật phẩm bên trong mật thất mà nàng cất công chuẩn bị vô số lần.
Lạc Nam đem Bất Tử Dược Thủy đổ vào trong miệng Lão Cung Chủ.
Sinh mệnh lực nồng đậm do Bất Tử Dược Thủy mang đến tiến vào cơ thể, khí tức của sự sống lập tức khiến Tử Vong Đế Lực trong cơ thể lão sư phụ phẫn nộ, chúng nó như cảm nhận được khiêu khích, đang muốn ra sức chống lại.
Hiển nhiên, những Tử Vong Đế Lực này chỉ theo bản năng hành động, không hề biết rằng khí tức sinh mệnh kia có thể cứu sống chủ nhân của chúng.
“Chính là lúc này…” Bắc Cung Hàm Ngọc vội vàng nói.
Lạc Nam gật đầu, như đã chuẩn bị sẳn từ trước, lòng bàn tay xuất hiện tầng tầng Trận Văn huyền ảo và lấp lánh, đánh vào vùng bụng của Lão Cung Chủ.
Khi những Trận Văn này tiến vào, lập tức hình thành một căn phòng kiên cố, phong tỏa tất cả Tử Vong Đế Lực bên trong đan điền, không cho chúng nó quậy phá.
Cũng nhờ như vậy, Bất Tử Dược Thủy hầu như chẳng gặp khó khăn, mang theo khí tức sinh mệnh lan tràn khắp bốn phương tám hướng trong cơ thể người bị thương…máu huyết, da thịt sinh sôi, xương cốt lấy lại sức sống…
“Những đường Kinh Mạch bị tắc nghẽn, cần đả thông chúng nó để sinh mệnh lực dễ dàng lưu thông!” Bắc Cung Hàm Ngọc quan sát tình hình nói.
Lạc Nam hiểu ý, lòng bàn tay nhẹ nhàng nâng lên, Sinh Mệnh Huyền Mộc, Niết Bàn Thánh Thủy cùng Thánh Mệnh Quang Minh cùng lúc xuất hiện.
Ba loại Dị Thuộc Tính có thể trị thương cuồn cuộn tiến vào cơ thể lão sư phụ, tinh chuẩn chạy vào kinh mạch của bà ta, đả thông tất cả đường kinh mạch, đồng thời gia cố chúng nó.
“Phong tỏa miệng vết thương, sinh mệnh lực đang thất thoát ra ngoài!” Bắc Cung Hàm Ngọc tiếp tục lên tiếng.
Bởi vì trải qua đại chiến, cơ thể Lão Cung Chủ cũng có nhiều vết thương tạo thành lỗ hỏng, những vết thương này khiến Sinh Mệnh Lực thất thoát ra ngoài.
Lạc Nam cảm thấy vấn đề không lớn, Tỏa Thiên Hắc Ám được hắn dùng để phong tỏa các miệng vết thương.
Nhờ hàng loạt thủ pháp thành thạo, hai bình Bất Tử Dược Thủy có thể phát huy công dụng một cách tối ưu nhất.
Phiêu Miểu Nữ Đế có chút thất thần nhìn lấy tình cảnh này, hiển nhiên không nghĩ đến ngay cả Thái Thượng Đan Đế cũng không dám cam đoan chữa được tổn thương nặng nề của sư phụ mình, lọt vào tay Lạc Nam lại trở nên dễ dàng như vậy…
Thật ra nàng không hề biết, mặc dù Lạc Nam làm rất nhiều động tác, nhưng công lớn nhất vẫn là hai bình Bất Tử Dược Thủy.
Dùng nguyên liệu lấy từ Bất Tử Thụ - loại Thần Thụ xếp thứ 2 trong thất đại thần thụ, thì Thái Thượng Đan Đế cũng phải chào thua khi thi chữa thương cơ thể với Lạc Nam.
Nếu không có Bất Tử Dược Thủy, Lạc Nam sẽ tốn rất nhiều công sức để thu thập nguyên liệu, luyện chế Đế Đan trị thương cho Thiên Đế…
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy được, các vết thương dữ tợn trên người Lão Cung Chủ bắt đầu kết vảy, sau đó khôi phục làn da như chưa từng tổn hại.
Mà khí sắc cũng từ trắng bệch dần chuyển sang hồng hào, chân mày chậm rãi giãn ra nhờ Linh Hồn được khôi phục.
Một hồi sau, Hồn Đỉnh rời khỏi cơ thể Lão Cung Chủ, có phần ảm đạm trở về đan điền Lạc Nam, từ trong đó vang lên thanh âm hơi mệt mỏi của Hồn Nguyệt Ánh:
“Phu quân, linh hồn của vị tiền bối này đã phục hồi chín phần mười, chỉ cần nghỉ ngơi vài tháng là khỏe hẳn!”
“Cảm ơn Hồn Hậu bảo bối…” Lạc Nam ôn hòa mỉm cười.
“Hừ, cố gắng mà làm lành với Hàm Nhi đi!” Hồn Nguyệt Ánh yêu kiều căn dặn:
“Thiếp nghỉ ngơi đây…”
Bởi vì luôn ở trong cơ thể của Lạc Nam, chúng nữ như Hồn Nguyệt Ánh, Hỏa Nhi, Băng Nhi…chứng kiến tất cả mọi chuyện diễn ra giữa Lạc Nam và Hàm Nhi, cảm thấy cực kỳ thương xót cho số phận của Hàm Nhi, ủng hộ Lạc Nam lấy lòng giai nhân trở lại.
“Hừ…”
Một tiếng rên rỉ phát ra, Phiêu Miểu Nữ Đế gấp rút chạy đến bên cạnh giường, nhìn thấy sư phụ mình từ từ mở mắt…
“Hàm…Hàm Nhi…”
Chứng kiến Phiêu Miểu Nữ Đế, Lão Cung Chủ giọng điệu yếu ớt lên tiếng.
“Lão Cung Chủ vẫn cần tịnh dưỡng và ổn định thân thể, bởi vì hôn mê quá lâu, cần thời gian thích ứng, đừng gấp gáp!” Lạc Nam nhắc nhở…
Bởi vì năm đó, chỉ có Hàm Nhi biết được mặt thật của Lạc Nam, nên lão sư phụ cũng không nhận ra hắn, chỉ kinh ngạc hỏi:
“Hàm Nhi, dù muốn trị liệu cho ta, nhưng hắn là nam nhân, cũng không thể tiến vào Phiêu Miểu…”
“Hắn là nam nhân của Tử Yên!” Phiêu Miểu Nữ Đế ôn nhu nắm tay sư phụ:
“Chuyện rất dài, Hàm Nhi sẽ kể sau, sư phụ nghỉ ngơi cho khỏe đã!”
“Ừm…” Lão sư phụ nhẹ gật đầu, vẫn còn mệt mỏi làm bà nhắm mắt lại ngủ say.
Lần này là ngủ mà không phải hôn mê, tư thái thoải mái vô cùng.
Trả lại không gian yên tĩnh cho Lão Cung Chủ, Lạc Nam cùng Phiêu Miểu Nữ Đế rời khỏi mật thất.
“Đa tạ ngươi!” Phiêu Miểu Nữ Đế vuốt nhẹ mái đầu trắng như tuyết, thanh lạnh nói.
“Ta chỉ không để mình phải hổ thẹn với lương tâm!” Lạc Nam nở nụ cười, thở ra một hơi dài:
“Ta đã suy nghĩ thông suốt!”
“Vậy thì tốt, sau này đôi bên không còn vướng bận!” Phiêu Miểu Nữ Đế gật đầu.
Nào ngờ Lạc Nam lắc đầu, nhìn chằm chằm nàng, lấy lại bản lĩnh của một nam nhân, tự tin tràn đầy nói:
“Nàng muốn chấm dứt chuyện quá khứ, ta tôn trọng nàng!”
“Nhưng tương lai vẫn còn trước mắt!” Lạc Nam nhìn thẳng vào mắt vị tuyệt sắc giai nhân, hùng hồn tuyên bố:
“Từ bây giờ, ta sẽ lại theo đuổi nàng, chúng ta không viết tiếp đoạn tình cảm trong quá khứ, mà sẽ viết nên một chương hoàn toàn mới ở tương lai!”
“Không còn là Hàm Nhi và Đại Thúc, chỉ còn Lạc Nam muốn theo đuổi Phiêu Miểu Nữ Đế - Phiêu Tử Hàm!”
"Năm đó nàng làm ta phải yêu nàng, còn hiện tại...ta sẽ khiến nàng yêu ta!"
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ