Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, một người phục vụ bước đến bên cạnh cô gái, đưa cho cô một tờ giấy, cô gái kia hơi bối rối ngắng đầu, nhìn người phục kia lắc đầu, như thể cô đang nói rằng cô không thể chơi.

 

Tuy nhiên, khi người phục vụ quay lại trước mặt với vị khách nam nói xong, vị khách này liền lấy trong ví ra một xấp tiền đưa cho người phục vụ: “Bảo cô ta chơi, đây là tiền boa.”

 

Người phục vụ đành phải quay lại bên cạnh cô gái kia, đặt tiền bên cạnh cô, ra hiệu cho cô chơi.

 

Lúc này, người quản lý cũng đến, anh ta cúi xuống nói với cô gái: “Là khách đặc biệt yêu cầu, cô chơi nó đi! Không thể làm khách mắt hứng.”

 

“Nhưng… nhưng tôi không thành thục ca khúc này lắm… tôi sợ chơi không hay.”

 

Cô gái thấp giọng trả lời.

 

Ý tứ của quản lý mang theo một tia uy hiếp, hàm xúc nói: “Nếu cô dám chơi không tốt, vậy ngày mai cô không phải tới đây nữa.”

 

Cô gái đột nhiên run rẫy, giống như rất sợ mất đi công việc này, cô đành phải gật đầu đáp ứng.

 

Mộ Phi nhìn thấy một màn này, mày kiếm hơi nhíu lại. Mặc dù không biết bọn họ đang làm gì, nhưng anh có thể nhìn ra được cô gái kia đang bị uy hiếp.

 

Cô gái bắt đầu chơi, âm thanh lúc đầu nghe khá êm tai, nhưng sau đó sai một vài âm tiết, mà cô gái càng lúc càng hoảng sợ, thậm chí một người không biết chơi piano cũng có thể nghe ra âm tiết đó bị sai. Mộ Phi am hiểu về piano, chỗ sai của cô gái kia, anh biết toàn bộ.

 

Bởi vì anh cũng quen thuộc với ca khúc này.

 

“Được rồi, đừng chơi nữa. Tìm ở đâu đến một người không chuyên nghiệp như vậy?

 

Chơi đến tôi ăn cũng không ngon nữa.”

 

Vị khách kia lập tức phẫn nộ cao giọng nói, giống như vô cùng tức giận: “Tôi còn đưa tiền boa cái gì? Đem trả lại, không cho nữa.

 

Cô gái trên sân khấu nhanh chóng đứng dậy, cô sợ đến mức khuôn mặt có chút tái nhợt. Cô làm động tác xin lỗi với vị khách kia, lúc cô cúi xuống, mái tóc dài che khuất khuôn mặt.

 

Nhưng đợi khi cô đứng dậy, một khuôn mặt trẻ trung, trắng trẻo xuất hiện trong mắt vị khách. Cô gái cắn chặt môi, cố kìm nén những giọt nước mắt đang trào ra, cô nói với vị khách kia: “Tôi xin lỗi. Tôi không biết chơi ca khúc này.”

 

“Tôi chính là thích nghe ca khúc này. Nếu không biết chơi, đến đây, uống với tôi một ly rượu, nói xin lỗi đi!”

 

Người đàn ông kia chính là loại nhà giàu mới nổi, cực kỳ không có tố chất.

 

Cô gái sợ tới mức lui về sau một bước, lắc đầu, hai tay nắm chặt: “Không… tôi không uống rượu… xin lỗi, thật sự xin lô”

 

Vị khách này có tiền, lại là khách quen ở đây, quản lý đương nhiên không dám đắc tội liền nói với cô gái: “Là bảo cô uống, cô uống đi! Cũng là làm cho khách bớt giận, chỉ vì cô không có tài năng.”

 

Ánh mắt Mộ Phi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bối rối của cô gái. Cô đã như chim sợ cành cong, cô muốn cầu cứu, nhưng mà những vị khách này quá lười đề giúp cô.

 

Cuối cùng, cô gái kia nhìn thấy Mộ Phi, thấy ánh mắt một mực nhìn cô của anh, cô như tìm được cọng rơm, nhìn anh đầy cầu xin, hy vọng anh ra tay giúp đỡ.

 

Người đàn ông kia đã đổ đầy rượu, dùng một loại ánh mắt ác ý nhìn cô gái: “Qua đây… cùng tôi uống rượu.”

 

Cô gái thấy Mộ Phi chỉ nhìn mình chứ không hề có ý giúp đỡ, nước mắt chảy dài trên má… Không thể nghi ngờ, cô gái có một đôi mắt đẹp, lúc rơi lệ trông điềm đạm đáng yêu, khiến người khác muốn bảo vệ…

 

Trong khách sạn, mặc dù những vị khách khác cho rằng người đàn ông này rất kiêu ngạo và vô lễ nhưng tất cả bọn họ đều đang nghĩ, có thể không gây hán thì vẫn là không nên gây hắn. Huống hồ gì nhìn người đàn ông này đoán chắc không phải là người dễ chọc vào, kể cả quản lý nhà hàng cũng âm thầm toát mò hôi lạnh.

 

Cô gái không còn cách nào khác, bước từng bước nhỏ xuống sân khấu nhỏ, rõ ràng là đang đi về phía trước, nhưng mỗi bước đi, cô lại run lên vì sợ hãi.

 

Vừa đi được nửa đường thì một giọng nam trầm thấp thình lình vang lên: “Đợi một chút.”

 

Cô gái kinh ngạc sửng bước chân, quay đầu lại nhìn về người đàn ông ở bàn bên cạnh. Người đàn ông này lúc nãy cô có cầu cứu nhưng anh không thèm để tâm, giờ phút này đây vẫn đang nhìn cô.

 

“Tiên sinh, anh có chuyện gì sao?”

 

Vẻ khẩn cầu trong mắt cô gái vẫn mãnh liệt.

 

“Tôi cần người cùng đi ăn tối, đi cùng tôi đi!”

 

Mộ Phi thản nhiên nói.

 

Trái tim của cô bé trong nháy mắt trở nên mừng rỡ, cô tình nguyện bồi người đàn ông lịch thiệp ưu nhã này ăn cơm chứ không nguyện ý cùng mấy gã đàn ông vô lễ uống rượu. Cô đánh mắt nhìn về phía mấy gã đàn ông thô lỗ kia, sắc mặt của bọn họ biến đổi, lập tức đứng lên đập bàn: “Ai dám cướp người của ông đây?”

 

Cô gái lấy hết can đảm, đi đến hướng Mộ Phi, mấy vệ sĩ của Mộ Phi đứng ngay bên cạnh lập tức làm một cử chỉ “xin mời” về phía cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK