Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa hay con đường mà người đàn ông đang lái xe trên đó lại là đường quốc lộ vòng núi quanh biển, ở chỗ vòng gấp như vậy, kỹ thuật lái xe của người đàn ông này vẫn vững vàng không hoảng hốt, quả thật là thần lái xe.

 

Nhưng Trang Noãn Noãn ngồi bên cạnh anh phải chịu tội nặng.

 

Cô máy lần ôm ngực, cuối cùng, cô vội nói một câu: “Tôi muốn nôn, cho tôi xuống xe.”

 

Kiều Mộ Trạch lập tức phanh xe dừng lại, Trang Noãn Noãn _ đẩy cửa xe, cuối cùng không khách sáo ngồi thụp xuống đất, ˆ rA À nôn điên cuông.

 

Bữa sáng đều bị nôn hết ra, nước mắt trực trào.

 

Một bàn tay thon dài sạch sẽ đưa khăn giấy tới, Trang Noãn Noãn nhận lấy, bịt miệng, người đàn ông lại đưa một chai nước tới, bảo cô súc miệng.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trang Noãn Noãn đã tái nhọt không còn màu sắc, cô dựa lưng vào xe, thở hỗn hễển, thật không muốn ngồi xe của anh nữa.

 

“Đỡ hơn chút nào chưa? Lên xe đi!” Kiều Mộ Trạch nói với cô.

 

Trang Noãn Noãn gật đầu, cô chóng mặt cũng không thể làm lỡ thời gian đến Cục Cảnh sát. Sau khi ngồi lên xe, tốc độ xe của Kiều Mộ Trạch trở về tốc độ bình thường, hai người đi thẳng tới Cục Cảnh sát, và chiếc xe bám theo ở phía sau cũng bị cắt đuôi.

 

Chỉ là Kiều Mộ Trạch cho rằng đó chỉ là đám paparazi, không để ý nhiều hơn.

 

Lại không biết, ở trong đó là hai người đàn ông lúc nào cũng muốn lấy tính mạng của Trang Noãn Noãn.

 

Trong Cục Cảnh sát, khi nhân viên cảnh sát cầm bản báo cáo vụ án năm đó ra, Kiều Mộ Trạch không lật giỏ, mà đẩy cho Trang Noãn Noãn: “Cô xem trước đi.”

 

Trang Noãn Noãn đưa tay lật, trong này tất cả đều là tiếng Anh, cô có vài chỗ xem hiểu, nhưng có vài từ đơn quá xa lạ, cô lại xem không hiểu.

 

Điều này khiến cô có chút ngượng ngùng, cô cũng ngại nói, chỉ có thể vừa xem vừa cố gắng suy đoán trên đó viết gì.

 

Kiều Mộ Trạch nhìn biểu cảm của cô liền đoán được cảnh khốn khó của cô, anh híp mắt hỏi: “Cần phiên dịch không?”

 

Trang Noãn Noãn quả thật cần, cô cắn môi, gật đầu: “Cảm ơn.”

 

Kiều Mộ Trạch ngồi xuống bên cạnh cô, anh bắt đầu mỗi lần mở một trang liền dịch nội dung viết trên đó.

 

Kiều Mộ Trạch nhận ra được lật xem về phía sau sẽ là ảnh ba mẹ cô chết, anh lập tức nhắn tay: “Phần phía sau cô vẫn là đừng xem thì hơn.”

 

Trang Noãn Noãn ý thức được, hốc mắt cô đỏ lên, cô cắn môi: “Đề tôi xem đi!”

 

Kiều Mộ Trạch đành buông lỏng tay, lật tới trang cuối, quả nhiên giữ lại ảnh hiện trường đầu tiên của năm đó, chỉ thấy trong ảnh, một đôi vợ chồng chết vì mắt máu, trước khi chết nắm chặt tay nhau, tuy rằng vẻ mặt bình thản, nhưng những bức ảnh dính máu, dao cắt, cùng các chỉ tiết khác được phóng to, vẫn khiến người ta nhìn thấy ghê người.

 

Và giây đầu tiên Trang Noãn Noãn nhìn thấy những bức ảnh này, cảm xúc của cô liền tan nát, cô đưa nắm tay nhét chặt vào miệng, chặn lại tiếng khóc của cô ở trong miệng.

 

Ánh mắt của Kiều Mộ Trạch khép chặt, không nhìn vào bức ảnh, mà là dừng lại trên khuôn mặt cô gái vô cùng đau thương ở bên cạnh.

 

Lúc này, đôi mắt của cô dường như đã trở thành một đôi mắt bi thương nhát trên đời.

 

Khiến người ta đau lòng. Anh không biết cô có cần một bờ vai hay không, hay một cái ôm, anh do dự một chút, đưa tay vỗ lên vai cô.

 

Còn Trang Noãn Noãn vào lúc này, cảm xúc sụp đổ đến cực điểm, cả người cô đều đang run lẫy bẩy, khi người đàn ông võ lên vai cô, cô nhắm mắt lại, đầu nhào vào trong ngực người đàn ông ở bên cạnh.

 

Kiều Mộ Trạch chấn động, nhìn cô gái yếu đuối run rẩy trong lòng, tay anh dừng lại giữa không trung, một lúc lâu sau, anh mới buông xuống, vỗ nhẹ vào cô.

 

Anh nhân cơ hội đưa ánh mắt nhìn vào trong bức ảnh, cần thận đọc báo cáo của phía cảnh sát, kết hợp với bản trong tay anh, xem thử có chỗ nào nhầm lẫn không đúng hay không.

 

Trang Noãn Noãn thật sự không khống chế nổi nỗi đau thương trong lòng mình, đối với cô, những ảnh chụp đang tái hiện này quả thật chính là hồi ức tàn nhẫn nhất.

 

Ánh mắt Kiều Mộ Trạch đột nhiên dừng lại ở một câu, trên đó viết: “Điện thoại của hai vợ chồng đều đặt trên bàn, một chiếc trong đó đã từng bị rơi, màn hình vỡ vụn, và cả hai chiếc điện thoại không để lại bất cứ thông tin nào.”

 

Cảnh sát cũng vẽ một vòng nghỉ vấn, một gia đình hoàn mỹ, một đôi vợ chồng có con nhỏ, không thể nào điện thoại ở trước mặt lại ngay cả một cuộc điện thoại cũng chưa từng gọi đi, ngay cả lời nói riêng cũng không để lại cho con gái và người thân vẫn sống trên đời của bọn họ.

 

Hơn nữa, tại sao màn hình điện thoại lại vỡ vụn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK