Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi đi từ nhà ra, khi tai nạn xảy ra, tôi không để ý tình trạng xe phía trước, đến khi thấy xe của con ông lộn trên đường, tôi mới vội dừng lại xem.”

 

“Tôi xem qua, đậu bên cạnh xe của con trai ông là một chiếc xe tải lớn. Chiếc xe tải đó có thể đã lao rất nhanh ra giao lộ đó, lẽ ra khi ấy con trai ông đã tông vào nó rồi, nhưng, nó đột ngột kéo phanh tay, khiến phần đuôi xe bị lật, cả xe lật nhào.”

 

“Có điều, tài xế xe tải có xuống xem tình hình, khi chúng tôi rời đi, anh ta vẫn tỏ vẻ hoảng sợ.”

 

Kiều Huy Dương thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh cả nhất định cũng chỉ nghĩ đây là một tai nạn.

 

Kiều Việt Dương lúc này thật sự không có tâm trạng điều tra tới cùng, chỉ mong đảm bảo an toàn cho con trai mình.

 

Đúng lúc này, sau khi đợi hai tiếng đồng hồ, đèn trong phòng cấp cứu đã tắt, một bác sĩ phẫu thuật mặc quần áo.

 

vô trùng đi ra: “Người nhà của người bị thương là ai.”

 

“Là chúng tôi, con trai tôi thế nào rồi?” Kiều Việt Dương vội vàng nói.

 

“Con trai của ông không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chân cậu ấy bị gãy xương và xuất huyết nặng, não bộ cũng có chút chấn thương, trước mắt vẫn chưa tỉnh lại, chúng tôi cũng không thể chắc chắn nghiêm trọng đến mức nào, nhưng chắc chắn có chắn thương sọ não.”

 

“Vậy chân của con trai tôi! Còn có thể trở lại bình thường được không?”

 

“Chỉ cần chăm sóc tốt, có thể trở lại bình thường.”

 

“Cảm ơn bác sĩ.”

 

Hai vợ chồng thở phào nhẹ nhõm, nghe bác sĩ nói xong thì như được uống một viên thuốc trần an, chỉ cần con trai không sao là được, những chuyện khác đều không quan trọng. Vẻ mặt Kiều Huy Dương bên cạnh có chút ảm đạm, không ngờ Kiều Mộ Trạch chỉ bị thương ở chân, nhưng bác sĩ nói nó còn chưa tỉnh lại, chẳng lẽ đầu nó bị thương nặng lắm?

 

Một lúc sau, Kiều Mộ Trạch được đầy ra, chân trái của anh được đắp thạch cao và ván để có định, đầu cũng được băng bó, khuôn mặt đẹp đẽ, ngoại trừ tái nhợt vì mât máu, không có vết thương nào.

 

“Mộ Trạch.” Bà Kiều vội vàng chạy đến ngay lập tức, cúi xuống nhìn con trai, trái tim bà đau nhói.

 

Là ba mẹ, bà thà thà rằng người nằm đây là mình chứ không phải con trai bà.

 

Kiều Huy Dương cũng an ủi Kiều Việt Dương: “Anh à, may nhờ Mộ Trạch mạng lớn! Em cũng sợ chết khiếp rồi.”

 

“Mộ Trạch không sao là tốt rồi.” Kiều Việt Dương thở dài, cuối cùng cũng có thể buông được gánh nặng trong lòng xuống.

 

Sau đó, Kiều Mộ Trạch được đưa đến phòng bệnh, bà Kiều túc trực bên cạnh, Kiều Việt Dương cũng ở đó.

 

Khoảng mười phút sau, điện thoại của Kiều Huy Dương đổ chuông, Kiều Việt Dương thấy ông ta không trả lời, ông lên tiếng nói: “Mộ Trạch không sao, nếu em có việc gì thì về trước đi!”

 

“Vậy thì… vậy ngày mai em sẽ đến thăm Mộ Trạch.” Kiều Huy Dương thật sự không muốn ở lại đây, cuộc điện thoại vừa rồi là của Lý Đạt, nên không thể trả lời trước mặt Kiều Việt Dương.

 

Ngay khi Kiều Huy Dương rời khỏi phòng bệnh, ông ta lập tức gọi lại cho Lý Đạt.

 

“Có chuyện gì?”

 

“Kiều phó tổng, Kiều Mộ Trạch thế nào rồi?”

 

“Không sao, nó vẫn còn sống sờ sờ, ngoại trừ bị thương ở chân, nó chẳng việc gì cả, cậu làm việc thế à? Càng ngày càng làm tôi thất vọng.” Kiều Huy Dương nghiền răng nói qua điện thoại.

 

“Xin lỗi Kiều phó tổng, là chúng tôi tính toán chưa tốt.” Lý Đạt cũng sợ ông ta tức giận.

 

“Thôi bỏ đi, vết thương ở chân của Kiều Mộ Trạch đủ để nó nằm một tháng, một tháng này, cậu theo dõi chặt Trang Noãn Noãn, nếu có cơ hội thì ra tay luôn với nó đi, tuyệt đối không được để nó có cơ hội tìm thấy đống tài liệu mà năm đó Trang Nghiêm Minh cất giấu.”

 

“Vâng! Tôi chắc chắn sẽ theo dõi tung tích của Trang Noãn Noãn.”

 

Khi Kiều Huy Dương ra khỏi bệnh viện, xe của Lý Đạt đã đợi sẵn, sắc mặt ông ta tối sầằm mở cửa xe ngồi vào: “Câu và người đó sắp xếp thế nào rồi? Vụ này chỉ có thể coi là một tai nạn, tuyệt đối không thể để liên quan đến chúng ta.

 

“Đã nói rõ rồi, người của công ty bảo hiểm cũng tới rồi, họ sẽ bồi thường hết chuyện này, không cần anh ta phải chịu trách nhiệm gì. Nhiều nhất là bị nhốt vài tháng, bị thu hồi bằng lái xe gì đó thôi.”

 

Bên giường bệnh của Kiều Mộ Trạch, Kiều Việt Dương và vợ lặng lẽ ngồi túc trực Kiều Mộ Trạch đang bát tỉnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK