Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lập tức Bạch Hạ hiểu được, thì ra là anh đang lừa cô! Hình Nhất Phàm đáng ghét.

 

Bạch Hạ tức giận đầy hắn: “Ư… Lừa đảo…”

 

Đôi mắt sâu thẳm của Hình Nhất Phàm híp lại đều là ý cười, đúng, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn không dám động của cô, anh đúng là không nhịn được muồn bắt nạt cô.

 

Thân thể của Bạch Hạ lập tức ngã xuống ghé sofa, thân thể cao lớn của anh cũng theo đó áp lên.

 

Bạch Hạ đại khái là cũng hơi tức giận, vậy nên, cô không nhịn được ngọ nguậy hơi mạnh, cũng không phải là ghét anh hôn, chỉ là đang ảo não không muốn bị anh hôn! Muốn anh biết được giá phải trả khi lừa cô.

 

Hình Nhất Phàm cũng chỉ muốn hôn cô một chút cho đỡ nghiện mà thôi, ai biết được người con gái ở dưới thân ngọ nguậy nhiều như vậy, khiến cho có hơi thở của anh trở nên có chút thô trọng chống tay lên, nhìn khuôn mặt phiếm hồng giống như cánh hoa hồng ở trong lòng.

 

“Lộn xộn nữa thử xem.” Anh khàn giọng cảnh cáo.

 

Lúc này Bạch Hạ mới phát hiện, ánh mắt của Hình Nhất Phàm tản ra khí tức nguy hiểm, cô liền không dám động, cắn môi đỏ ủy khuất nhìn chằm chằm hắn: “Để em đứng dậy.”

 

Hình Nhất Phàm có chút tức giận cắn môi đỏ của cô một chút: “Thật sự là yêu tinh.”

 

Bạch Hạ vô duyên vô cớ bị chửi, cô mới là là người oan uỗng đây nè!

 

Không cần Bạch Hạ đẩy, Hình Nhất Phàm chính mình đứng dậy, anh đứng người dậy nói với người con gái ở trên ghế sofa: “Đi ngủ sớm một chút, không cho phép thức đêm.”

 

Nói xong, anh có chút chật vật đi đến cửa, mở cửa rời đi.

 

Bạch Hạ trừng mắt nhìn, chợt khuôn mặt đỏ lên, cô hiểu ra gì đó.

 

Sáng sớm, lúc Bạch Hạ rời giường, cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, lại nhìn thấy tin nhắn của Hình Nhất Phàm, bữa sáng sẽ được đưa đến vào khoảng 8h30.

 

Trong lòng Bạch Hạ ấm áp, cô đứng dậy xuống giường rửa mặt, nghĩ đến hôm nay đoạn video kia sẽ được gửi đến điện thoại của cha, cũng không biết ba sẽ giận dữ như – thế nào nữa.

 

Gần đây Bạch Thế Trạch dốc hết lòng vào công việc, tuổi lớn rồi, cũng không có tâm trạng chơi bời gì nữa, mà muốn đi lên đỉnh phong của sự nghiệp, khiến cho cuộc đời _ của mình không còn tiếc nuối gì nữa.

 

Sáng sớm, Diệp Giai Mị cũng giống như mọi ngày chuẩn bị thức ăn cho ông, đó đều là cơm canh mà bà ta chuẩn bị từ sớm.

 

Lúc Bạch Thé Trạch ra cửa, Diệp Giai Mị không quên dính lấy ông nói: “Chồng, tạm biệt! Lái xe chậm thôi nhé!”

 

Bạch Thế Trạch gật đầu với bà ta, bây giờ ông cũng cảm thấy thỏa mãn, có 1 người vợ yêu ông, có 3 đứa con, sự nghiệp cũng thuận lợi, con gái lớn cũng sắp được gả vào nhà giàu có.

 

Xe của Bạch Thế Trạch lái ra khỏi cửa sân, nụ cười trên mặt Diệp Giai Mị liền biến mắt, bà hơi thở ra một hơi, giống như mỗi ngày tiễn Bạch Thế Trạch ra khỏi nhà, thời gian còn lại là thuộc về cuộc sống tự do của bà ta.

 

Bà ta có thể ở trong phạm vi cho phép tiêu tiền thoải mái, cũng có thể hẹn hò với Hồ Thắng tình nhân của bà ta.

 

Không thể thỏa mãn ở trên người Bạch Thế Trạch, thì có thể tìm lại được ở trên người của tình nhân.

 

Bây giờ Bạch Thế Trạch và bà ta đã sớm không có bất kỳ sinh hoạt vợ chồng gì rồi, nhưng bà ta nhỏ hơn Bạch Thế Trạch những 10 tuổi mà! Bà ta mới 40 thôi, đương nhiên là không cam lòng bị lạnh nhạt như vậy.

 

Bà ta cầm điện thoại gọi vào số của Hồ Thắng, tên của số điện thoại bà ta lưu là tên của 1 người con gái, coi như Bạch Thế Trạch có muốn điều tra cũng tra không ra.

 

“Alo! Giai Mị! Bạch Thế Trạch đi rồi sao?” Đầu dây bên kia Hồ Thắng đang vội vã muốn nhận được thông tin từ bà ta.

 

“Ừm! Anh ta vừa đi, em trang điểm rồi đi ra.”

 

“Được! Anh ở chỗ cũ chờ em.” Hồ Thắng vui mừng đáp.

 

Lúc này Hình Nhất Phàm đang ngồi trong phòng nghỉ của Trần Lương, anh lấy cái sim hôm qua mới mua ra, sau khi lắp vào điện thoại, anh nhập số điện thoại của Bạch Thế Trạch vào, gửi đoạn video kia sang, cũng không quên gửi luôn mấy bức ảnh mà trước đó Bạch Hạ chụp được, đồng thời còn viết thêm một câu: “Một người bạn không muốn tiết lộ danh tính giúp anh một việc, yên tâm, không có bất kỳ mục đích gì.”

 

Sau khi gửi xong, Hình Nhất Phàm liền bẻ gãy sim, vứt Vào trong thùng rác ở bên cạnh.

 

Lúc này Bạch Thế Trạch vừa đến công ty, sau khi ông cởi áo khoác treo lên giá, định gọi điện thoại đi, ông cầm điện thoại, nhìn điện thoại hiện lên có 1 tin nhắn chưa đọc, ông không tự chủ được mở tin nhắn ra xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK