Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Gần đây huyết áp của ông ấy rất cao, ông ấy cũng không đi đâu cả, chỉ ở trong phòng làm việc.”

 

“Sức khỏe của ông ấy thế nào?” Hoắc Kỳ Ngang vẫn quan tâm hỏi một câu.

 

“Suy cho cùng thì tuổi ông ấy cũng lớn rồi, kích động cái là rất dễ tái phát mấy cái bệnh cũ. Này! em cũng đừng chọc tức ông ấy đấy.” Hoắc Viên nói.

 

Hoắc Kỳ Ngang nhìn về phía phòng làm việc, đứng dậy đi tới.

 

Hoắc Kỳ Ngang gõ cửa sau đó đẩy cửa đi vào. Hoắc Minh đang nhàn nhã ngồi luyện thư pháp, vừa nhìn thấy con trai mình bước vào, ông lập tức xụ mặt xuống: “hừ” một tiếng nói: “Còn biết trở về đấy à. Ba tưởng rằng con đã sớm không coi đây là nhà nữa rồi đấy chứ.”

 

Hoắc Kỳ Ngang lần này trở lại cũng không phải là để cãi nhau với ông, anh đi tới bên cạnh ba, bình tĩnh hỏi: “Nghe nói sức khỏe của ba dạo này không tốt.”

 

“Còn không phải là bị con làm tức chết sao?” Hoắc Minh trừng anh.

 

“Ba, tuổi tác ba cũng đã lớn rồi, đã đến lúc ba phải thoái vị và nghỉ ngơi.” Hoắc Kỳ Ngang khuyên nhủ.

 

Bàn tay đang viết chữ của Hoắc Minh lập tức dừng lại, ông ta nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Con đây là đang nhắc nhở ba sao?”

 

Hoáắc Kỳ Ngang biết ba mình đã lăn lộn trong vòng này nhiều năm, gió thổi cỏ lay gì ông đều có thể đánh hơi ra được, anh cũng cố ý cảnh cáo ônh: “Đây là thời kỳ phong ba bão táp, ba có thể không lộ mặt thì đừng lộ mặt.”

 

Đáy mắt Hoắc Minh lóe lên thâm ý: “Con quyết định ra tay rồi có phải không?”

 

Hoắc Kỳ Ngang biết rằng ba anh biết rõ mọi thứ anh đang làm.

 

“Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến. “Hoắc Kỳ Ngang nhíu mày nói.

 

Hoắc Minh đặt bút lông trong tay xuống, ông ta tức giận nhìn chằm chằm con trai mình: “Dựa vào sức con mà muốn làm được à? Sao có thể dễ dàng như vậy được? Con không sợ xảy ra chuyện gì sao?”

 

Hoắc Kỳ Ngang không chút sợ hãi nói: “Nếu con đã làm, thì sẽ không sợ bắt kì hậu quả nào cả.”

 

Điều Hoắc Minh lo lắng vào lúc này không phải là các thế lực đằng sau sẽ đào bới mà ngược lại, ông ta lo lắng cái tính khư khư cố chấp của chính con trai mình. Ông ta hiện cũng gần như nghỉ hưu rồi. Kể từ khi Hoắc Kỳ Ngang đưa tặng dự án của ông ta cho người khác, ông ta đã biết rằng thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời ông ta đã qua.

 

Nhưng mà, ông ta có thể thu tay lại, nhưng nhóm thế lực phía sau hiển nhiên không dễ dàng cúi đầu như vậy. Có thể nói lời nói của Hoắc Minh đã không thế tác động được nữa. Hiện tại ông ta đến quyền ra lệnh cho họ cũng đã mát rồi.

 

“Con thật là không cần mạng nữa rồi.” Hoắc Minh tức giận đập bút lông trên tay xuống, chỉ vào con trai mình: “Hiện tại, con lộ mặt ra để làm gì? Con có biết bọn họ ghét con như thế nào không? Bây giờ bọn họ người nào người nấy đều tràn đầy ý hận, vậy mà con vẫn dám làm loạn sao?”

 

Trong lòng Hoắc Kỳ Ngang có chút nhẹ nhõm, ít nhất giữa quyền lực và tình thân, thì ba vẫn chọn đứng về phía tình thân.

 

“Chuyện này nhất định sẽ có người làm, nếu ba đã đẩy con đến vị trí này, thì trên lưng con cũng đã gánh một trách nhiệm nặng nề không thể chối bỏ.”

 

Lúc này, trong đầu Hoắc Minh nảy ra một dòng suy nghĩ, ông ta đẩy con trai lên vị trí này, rốt cuộc là giúp anh hay hại anh đây?

 

Người đuợc bao xung quanh bởi thế lực như ông ta, nguy hiểm trùng trùng, mà ông ta cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.

 

Tự ông tạo nên cuồng phong bão tố, mà bão tố cũng ngày càng mạnh hơn, ông ta cuối cùng lại không có sức mạnh để loại bỏ lực lượng này đi, ngược lại lực lượng này lại ngày càng trở nên đáng sợ hơn.

 

Bây giờ, chính con trai ông phải loại bỏ lực lượng này thay ông.

 

“Con bị Hiên Viên Thần lợi dụng rồi.” Hoắc Minh tức giận trách móc.

 

Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên bật cười: “Ba, ba sai rồi. Con đang bảo vệ ba đấy. Con đã thương lượng một điều kiện với ngài tổng thống. Nếu con có thể hoàn thành tốt chuyện này, có thể bảo đảm cho ba vô ưu cả đời. Ít nhất, ba không cần phải ngồi tù, mà có thể an hưởng tuôi già.”

 

Sắc mặt Hoắc Minh bỗng kinh ngạc nhìn con trai, thật lâu không thốt ra lời.

 

“Cậu ta đồng ý với con sao?” Hoắc Minh biết mình đã phạm rất nhiều lỗi, lúc ông ta làm sai cũng không hề nghĩ tới tương lai, hiện tại phát hiện tội lỗi trước kia đều tính lên đầu con trai mình.

 

“Chỉ cần ba thành thật rút lui về hưu, ngài ấy đã hứa sẽ không truy cứu nữa.” Hoắc Kỳ Ngang bình tĩnh đáp.

 

Hoắc Minh cắn răng, trong mắt rõ ràng là không cam tâm, lại bị ép lui về như thế này, ông ta tuyệt đối không muốn.

 

“Ba, đừng tham gia vào mấy chuyện đó nữa. Có một số việc ba đã không thể làm được nữa rồi. Đời này ba phải học cách chấp nhận số phận của mình, nếu không, gia đình chúng ta sẽ không có ngày tháng an ồn đâu.” Hoắc Kỳ Ngang khuyên ông một câu như vậy rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK