Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hình Nhất Phàm thấy cô uống hết nửa cốc rượu, anh trầm giọng hỏi: “Em thích uống sao?”

 

“Ừm! Anh rót thêm cho em nửa ly nữa được không?” Bạch Hạ gật đầu.

 

Hình Nhất Phàm đứng dậy rót thêm nửa ly cho cô, dưới ánh nến, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh như hoa của Bạch Hạ nhuốm một tầng ửng hồng, lộ ra khí chất yêu kiều của một cô gái, khiến Hình Nhất Phàm mắt hồn vài giây.

 

Bạch Hạ tiếp tục uống rượu vang đỏ, cô không muốn say, nhưng cô hy vọng như vậy có thể giúp cô thả lỏng hơn.

 

Hình Nhất Phàm nhìn thấu suy nghĩ của cô nên cũng để cho cô tiếp tục uống, nhưng anh cảm thấy suy nghĩ này của cô rất đáng yêu.

 

Bạch Hạ uống xong hai ly rượu đỏ, thật sự cảm thấy hơi say, cô chống cằm, môi đỏ mọng hơi mím lại, chăm chú ngắm nhìn, thưởng thức người đàn ông đối diện.

 

“Hình Nhát Phàm, em muốn ngủ trên giường của anh tối nay.”

 

“Ngủ giường trên giường của anh hay là ngủ với anh?”

 

Hình Nhất Phàm hỏi thẳng. Bạch Hạ nắc cụt lên một cái, rất chắc chắn đáp: “Ngủ với anh.”

 

Hai mắt Bạch Hạ đầy mông lung, chắc là do cô đã uống rượu! Lúc này đây, cô ấy không còn cảm giác xấu hỗ nữa mà thay vào đó cô lại thể hiện sự mong đợi của mình trước mắt Hình Nhất Phàm.

 

Dù gì cô cũng đã hai mươi bốn, gần hai mươi lăm tuổi, về loại chuyện này, cho dù cô có xáu hổ hơn nữa cũng phải cố mà đối mặt.

 

Nghe được những suy nghĩ chân thành của cô, Hình Nhất Phàm cong môi cười: “Được, tối nay cho em ngủ.”

 

Bạch Hạ chống cằm, cười rộ lên đầy đáng yêu, dường như có thêm chút men say biến cô thành một tiểu yêu tinh quyền rũ, trong mắt cô cũng lộ ra một chút bướng bỉnh.

 

Bạch Hạ lại vươn tay rót rượu, Hình Nhất Phàm thấy vậy, lập tức bước tới giật lây ly rượu vang đỏ từ tay cô.

 

Bạch Hạ không khỏi chớp chớp đôi mắt, dáng vẻ vô cùng đáng thương nói: “Sao vậy?”

 

“Em không được uống nữa.” Hình Nhất Phàm ngăn cô lại, anh không muốn cô gái này uống say mắt.

 

Bạch Hạ không khỏi “hừ” một tiếng: “Keo kiệt, không phải chỉ uống chút rượu của anh thôi sao!”

 

“Xong tối nay đã rồi hẳn tính.” Đôi mắt của Hình Nhất Phàm đã hừng hực lửa nóng.

 

“Tối nay, em không được phép say.” Hình Nhất Phàm bá đạo mà trầm giọng lên tiếng.

 

Bạch Hạ lúc này mới hiểu nguyên nhân tại sao anh không cho cô uống rượu, cô không khỏi bật cười: “Em không dễ say như vậy đâu!”

 

Hình Nhất Phàm mới không tin cô. Có điều, dưới ánh nền, cô nở một nụ cười xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng bóng, tươi non lại ngon lành. Anh biết tối nay, sức chịu đựng của mình đã đến giới hạn, anh không thể đợi lâu hơn được nữa, không muốn đợi thêm dù chỉ một ngày.

 

Bạch Hạ bị anh nhìn chằm chằm như vậy không khỏi đỏ ửng mặt, cơm cũng đã ăn no nê, cũng đã uống xong hai ly rượu, Bạch Hạ liền chống bàn muốn đứng dậy.

 

Nào ngờ, có lẽ vì uống rượu, cô chỉ cảm thấy cơ thể bao đảo, sau đó sà vào vòng tay của người đàn ông bên cạnh, ôm lấy anh: “Hình Nhất Phàm, em hơi say.”

 

Hình Nhất Phàm cúi đầu nhìn cô, đôi lông mỉ dài của cô chớp chớp vô cùng đáng yêu. Anh vươn tay xoa đầu cô: “Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng, hóng chút gió trời cho tỉnh táo.”

 

Mới ăn no xong cũng không thích hợp để vận động, vậy nên anh cũng không vội, dù sao đêm nay còn rất dài!

 

Bạch Hạ khẽ “ừm” một tiếng, Hình Nhất Phàm ôm vai cô bước ra khỏi phòng khách, cảnh đêm bên ngoài vô cùng bình lặng, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào khu vườn yên tĩnh, giữa sự lãng mạn lại thêm vào một chút huyền bí.

 

Hình Nhất Phàm vòng tay ôm lấy eo cô, không cho cô đi cách xa mình, anh sợ cô thực sự say thì đi sẽ ngã mắt.

 

Thực ra Bạch Hạ không say đến vậy, chỉ là hơi chuếnh choáng, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm, nhưng lại phiêu rất vui vẻ, giống như một đứa trẻ, trong đầu chỉ có niềm hạnh phúc đơn giản nhất.

 

Hình Nhất Phàm dẫn cô đến một con đường yên tĩnh trong vườn, chỉ có người có phận sự mới có thể vào, lúc này cũng có thể nhìn thấy một số phụ huynh dẫn con đi chơi, nhưng cách bọn họ khá xa, sẽ không quấy rầy đến nhau.

 

Gió đêm từ xung quanh thổi đến, Bạch Hạ quả thật tỉnh táo hơn nhiều, cô ngẳắng đầu lên ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh, anh tuần không tầm thường, thân hình cao gầy rắn chắc, anh hoàn mỹ hệt như nam chính thường xuất hiện trong truyện tranh của cô.

 

Bạch Hạ không khỏi có cảm giác cô thực sự trở thành nữ chính trong truyện tranh, thế thì tối nay cô cứ để bản thân trở thành nữ chính vậy! Làm những gì cô muốn làm với nam chính trong truyện tranh của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK