Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Thiên Thần thấy vậy thì vò đầu, ngượng ngùng nói: “Trước đây anh thích sưu tầm một số nhân vật hoạt hình, em đừng để ý!”

 

Bùi Nguyệt Hoàng mỉm cười thưởng thức những vật này, cô lắc đầu nói: “Anh đừng lo! Em cũng rất thích.”

 

Nói song, cô còn cầm lên một con búp bê hoạt hình xinh đẹp: “Anh tặng cái này cho em đi.”

 

“Em thích gì cứ lấy đi, đến cả anh còn là của em, có thứ gì không cho em đươc cơ chứ. ” Lam Thiên Thần nói xong, vòng ôm lấy eo cô từ phía sau, cằm đặt ở trên vai cô, giống như một chú chó nhỏ ngoan ngoãn.

 

Bùi Nguyệt Hoàng để yên cho anh ôm như vậy, cô còn đang thích thú ngắm nhìn bộ sưu tập của anh, tìm được vài món đồ ưng ý liền muốn mang về phòng làm việc trang trí.

 

Dưới lầu, người lớn của hai nhà vẫn đang nhiệt tình uống trà tán gẫu, chủ đề vẫn chưa bao giờ ngừng, dù sao hai nhà cũng môn đăng hộ đối với nhau, đẳng cấp như nhau, nói chuyện cũng trở nên tuỳ ý hơn.

 

“Bà thông gia, bà dạy dỗ Nguyệt Hoàng thật tốt, gần đây tôi có đọc một bài báo về con bé, đứa trẻ này thật quá xuất sắc.”

 

“Thiên Hạo và Thiên Thần của nhà bà cũng không kém mà! Còn trẻ tuổi đã có thành tựu như vậy, cách giáo dục của bà cũng rất tốt.” Bà Bùi mỉm cười khen ngợi.

 

“Đợi Thiên Thần và Nguyệt Hoàng kết hôn rồi thì tim của tôi cũng không còn thấp thỏm nữa, yên tâm chờ đợi cháu trai mình ra đời, để tuổi già của chúng ta không còn cô đơn nữa.”

 

“Đúng vậy, tôi cũng rất mong chờ đây. Trước đây, Nguyệt Hoàng vẫn luôn bận rộn làm việc, cả nhà chúng tôi ai cũng lo cho nó chết được. May mắn thay, Thiên Thần xuắt hiện, mới khiến cho Nguyệt Hoàng có kế hoạch kết hôn.”

 

“Làm ba làm mẹ, ai mà không lo lắng cho con cái mình chứ, ai cũng vậy cả.”

 

Hai vị phu nhân ở trong vườn hoa, tán gẫu về máy việc lặt vặt ở trong nhà và những điều tâm đắc của mình, khung cảnh vô cùng ấm áp hoà thuận giữa thời khắc chiều tà này.

 

Trong phòng của Lam Thiên Thần, Bùi Nguyệt Hoàng thầy chiếc giường sạch sẽ của Lam Thiên Thần, cô lười biếng nằm xuống, nhắm khẽ mắt định nghỉ ngơi, Lam Thiên Thần chống khuỷu tay vào bên cạnh cô, nhìn cô chăm chú, đôi mắt anh trong veo, tràn đầy ý cười dịu dàng. .

 

Bùi Nguyệt Hoàng ngước mắt lên nhìn đôi lông mày sạch sẽ và nụ cười sảng khoái của anh, cô thực sự yêu anh đến tận xương cốt. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ biết rằng yêu một người lại có thể yêu một cách mãnh kiệt như: vậy, mãnh liệt đến đến mức cô cam tâm tình nguyện từ bỏ tất cả, chỉ để trải qua phần đời còn lại cùng anh.

 

“Thiên Thần, em rất muốn gặp được anh sớm hơn một chút.” Bùi Nguyệt Hoàng cảm thấy thời gian trước đây quá lãng phí, cô rất muốn quen biết anh lúc cô hai mươi lăm tuổi, như vậy sẽ có thêm bốn năm bên cạnh anh.

 

Lam Thiên Thần nheo mắt, anh cũng có cảm giác giống như cô: “Đúng vậy! Anh cũng hy vọng được gặp được em sớm hơn.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng duỗi tay ôm lấy cổ anh, thân thể cường tráng của Lam Thiên Thần lập tức áp lên người cô, anh chống hai cánh tay bên người cô, hai người kề sát nhau, nhìn nhau chăm chú, từ mắt của đối phương bọn họ có thể thấy được sự hoà hợp giữa hai linh hồn với nhau.

 

“Nhưng cũng may là bây giờ em đã gặp được anh, nếu lại trễ thêm vài năm nữa thì em mới tiếc đứt ruột ấy chứ!” Bùi Nguyệt Hoàng vẫn thầm cảm ơn trời đã mang anh đến bên cô.

 

Lam Thiên Thần mỉm cười cúi xuống, khẽ hôn lên trán cô: “Chúng ta đã được định trước sẽ gặp nhau, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã có một loại xúc động muốn có được em.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng không nhịn được bật cười: “Hình như em không có!”

 

Lam Thiên Thần không trách cô, chỉ cười nói: “Anh biết, em chê anh nhỏ tuổi.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi nheo mắt hỏi: “Vậy thì anh thành thật nói cho em biết, có phải ngay từ cái đêm chúng ta gặp nhau đó anh đã có tình cảm với em không? Hay là chưa có?”

 

Lam Thiên Thần cười hỏi: “Em đoán xem.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng mím môi suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chắc.

 

chắn là anh không có cảm giác gì với em, nếu không thì anh cũng sẽ không vứt em đó không quan tâm.”

 

Lam Thiên Thần lắc đầu, sửa lại đáp án của cô: “Không phải, chính vì có cảm giác nên anh mới rời đi, anh không thể nổi lên sắc tâm với em lúc đó được!”

 

Nói xong, anh tiếp tục cười nói: “Anh sợ lúc đó mà anh chạm vào em thì anh sẽ giết anh mắt! Làm gì được như bây giờ chứ?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng nghĩ kĩ lại thấy anh nói dường như cũng đúng, cô phì cười nói:”Anh hiểu rõ em như vậy sao?”

 

“Bởi vì lúc đó em hoàn toàn để cho anh thấy dáng vẻ trồng vắng, cô đơn và lạnh lẽo của em. Anh nghĩ, sau khi tỉnh táo lại, em nhất định sẽ xấu hỗ đến mức muốn giết người.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK