Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghê Sơ Tuyết cũng cảm nhận được, trong lòng cô dâng lên sự ngọt ngào không tên: “Được, em đợi anh về.”

 

Mị Lạp tối qua đi ngủ sớm, buổi sáng bị cơn đau đầu do say rượu đánh thức, cô ta mở mát, phát hiện bên cạnh không có bóng dáng của Nghê Sơ Tuyết.

 

Cô ta cũng lười đi tìm cô, hiện tại cô ta chỉ cảm thấy dạ dày có chút khó chịu, muốn uống một chút đồ nóng, cô ta tùy ý đánh răng rồi thay một bộ quần áo chuẩn bị xuống dưới nhà ăn tìm chút gì uống.

 

Lúc Mị Lạp ra ngoài, còn không quên nhìn sang cửa phòng bên cạnh, trong lòng nghĩ, liệu Nghê Sơ Tuyết có ở trong phòng Hạng Bạc Hàn hay không?

 

Nhưng Mị Lạp không có dũng khí gõ cửa, cho dù cô ta có thích Hạng Bạc Hàn cũng không có gan quấy rầy anh.

 

Mị Lại trên đường chơi điện thoại đi đến nhà ăn, ánh mắt cô ta nhìn quanh một lượt, đột nhiên cô ta nhìn thấy một màn khiến bản thân đồ ky.

 

Ở vị trí cạnh cửa sổ, cô ta nhìn thấy Hạng Bạc Hàn và Nghê Sơ Tuyết, bọn họ đang vừa nói vừa cười ăn sáng.

 

Mị Lạp như muốn phát điên, quả nhiên Nghê Sơ Tuyết ở sau lưng cô ta câu dẫn Hạng Bạc Hàn! Vậy mà không gọi cô ta dậy, hơn nữa còn lén lút hẹn anh.

 

Lúc cô ta đang nhìn chằm chằm, thấy Nghê Sơ Tuyết và Hạng Bạc Hàn sắp đi, cô ta cũng không còn tâm tư ăn uống gì nữa, cô ta vội vàng trốn sau cái cột bên cạnh.

 

Nghê Sơ Tuyết không nhìn thấy Mị Lạp, lúc cô và Hạng Bạc Hàn ra khỏi nhà ăn, Hạng Bạc Hàn chủ động nắm tay cô, sợ cô bị nhân viên phục vụ đụng phải.

 

“Lúc nào anh di? Em có thẻ tiễn anh không?” Nghê Sơ Tuyết vừa ra đến cửa liền hỏi anh.

 

“Lát nữa anh phải về Hạng gia một chuyền, không cần tiễn đâu, em cứ yên tâm ở lại trong khách sạn, không được đi lung tung.” Hạng Bạc Hàn vẫn lo lắng cho cô.

 

“Em biết rồi.” Nghê Sơ Tuyết gật đầu.

 

Lúc này, trên hành lang đi đến thang máy, tay Hạng Bạc Hàn tự nhiên ôm lấy eo cô, lúc rời đi, anh còn muốn hôn cô thêm lần nữa.

 

Nghê Sơ Tuyết cũng tự nhiên dựa sát vào vai anh.

 

Tuy nhiên, Mị Lạp ở đẳng sau chiếc cột đi ra, mắt nhìn thấy một màn này, trong lòng cô ta lại lần nữa tức điên.

 

Cô ta nhìn trúng hai người đàn ông đều bị người phụ nữ khác đến sau cướp đi mắt, hơn nữa hiện tại người cướp lại là em gái cô ta.

 

Mị Lạp từ trước đến nay đều coi thường Nghê Sơ Tuyết, từ nhỏ đến lớn đều cho là như vậy, cảm thấy Nghê Sơ: Tuyết chỗ nào cũng hơn cô ta.

 

Nhưng hiện tại, Nghê Sơ Tuyết vậy mà lại cướp mát Hạng Bạc Hàn, cô ta không muốn tin Hạng Bạc Hàn thật sự thích Nghê Sơ Tuyết, chắc chắn là do Nghê Sơ Tuyết câu dẫn anh.

 

Nghê Sơ Tuyết đưa anh đến cửa phòng, điện thoại của Hạng Bạc Hàn vang lên, nhìn thấy đoàn xe cũng đến rồi.

 

Nghê Sơ Tuyết vẫy tay: “Tạm biệt.”

 

Hạng Bạc Hàn nhìn thấy cô sắp bước vào phòng, anh cũng lười nghe điện thoại, cánh tay đem cô ôm vào lòng, hôn lên trán cô, Nghê Sơ Tuyết sợ đến mức đỏ mặt, ngắng đầu lên, đôi môi đỏ mọng cũng bị người đàn ông hôn.

 

Tình yêu của Hạng Bạc Hàn càng thêm nhẫn lại và mãnh liệt, bởi vì dường như là anh động tình với cô gái này trước.

 

Nghê Sơ Tuyết giật mình, Hạng Bạc Hàn buông cô ra nói: “Vào phòng đi! Không cần tiễn anh.”

 

Nghê Sơ Tuyết mới cong khóe miệng, quay người đẩy cửa bước vào phòng.

 

Một lúc sau, vệ sĩ của Hạng Bạc Hàn cũng tới, thu dọn hành lý giúp anh rồi cùng bước vào thang máy.

 

Ở trong một thang máy khác, Mị Lạp toàn thân nóng bừng, cô ta tức giận đi về phòng.

 

Nghê Sơ Tuyết trở về phòng không thấy Mị Lạp, cô nghĩ trong lòng, không phải là chị ta xuống tầng tìm ba mẹ rồi đó chứ?

 

Đúng lúc này, cửa bị đập mạnh, cô bước tới mở cửa, thấy Mị Lạp đang đứng ở ngoài cửa.

 

“Chị, chị đi đâu vậy.” Nghê Sơ Tuyết hiếu kỳ hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK