Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Y Y vừa đưa thông tin của mình, bước ra khỏi văn phòng liền đụng phải Đường Tư Vũ, trong mắt cô ta lập tức dâng trào sự oán hận và phẫn nộ, tức giận: “Đường Tư Vũ, tại sao cô lại hãm hại mẹ tôi, cô thật quá bỉ ôi, hèn hạ.”

 

Đường Tư Vũ đã lâu không gặp cô em gái cùng cha khác mẹ này, nghe lời lên án của cô ta, cô chỉ nhàn nhạt nhìn qua: “Tôi không hãm hại bà ta, là bà ta tự làm tự chịu.”

 

Tống Diễm ở một bên muốn kéo Đường Y Y lại, để ngăn cô ta chọc giận Đường Tư Vũ, nhưng Đường Y Y làm sao có thể ngồi nhìn không quan tâm? Trong thâm tâm, mẹ cô bị oan, phải chịu nhiều uất ức.

 

“Đường Tư Vũ, tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám làm gì mẹ tôi, tôi sẽ không bao giờ buông tha cho cô.” Đường Y Y tàn nhẫn nói.

 

Khuôn mặt của Hình Liệt Hàn lạnh lùng, trầm xuống rất khó coi. Cánh tay mạnh mẽ của anh kéo Đường Tư Vũ lại bên người, lạnh lùng nhìn Đường Y Y: “Dựa vào cô mà muốn giáo huấn người phụ nữ của tôi, còn chưa đủ tư cách.”

 

Mặc dù Đường Y Y đang vô cùng tức giận, nhưng sự áp chế của Hình Liệt Hàn quá mạnh, thân thể cô ta run lên sợ hãi, lùi lại một bước, đụng phải người Tống Diễm. Tống Diễm đỡ cô ta dậy và nói: “Nhị tiểu thư, trước mắt cứ đợi Khưu Lâm ra rồi lại nói sau.”

 

Nói xong, kéo Đường Y Y vào phòng nghỉ.

 

Đường Tư Vũ nhìn Đường Y Y bị lừa vào trong tròng, bộ dạng không biết chút gì, cô thật sự không biết phải nói gì, đợi khi sự thật bại lộ, cô muốn xem cô ta sẽ có tâm tình gì để chỉ trích cô.

 

Nhưng, hai mẹ con này vẫn luôn nhìn cô không vừa mắt, dù sắp chết cũng xỉa xói, mắng chửi cô.

 

“Đừng để họ ảnh hưởng đến tâm trạng của em.” Hình Liệt Hàn nói xong, vươn tay lấy một cốc nước ấm từ Hàn Dương phía sau lưng, ôm cô vào một phòng nghỉ khác.

 

Tâm trạng của Đường Tư Vũ không hề bị ảnh hưởng, cô kiên nhẫn đợi Khưu Lâm ra.

 

Đêm qua Khưu Lâm lạnh đến mức không chịu được, bà ta nhặt quần áo bản, lộn xộn, quấn quanh người rồi ngồi cả đêm.

 

Lúc này đầu tóc bà ta hỗn loạn, rối bù, mặt mày phò phạc, chờ xét xử.

 

Khoảng 9 giờ 30 phút, một chiếc ô tô màu đen dừng ở cửa tòa án. Ngồi trên xe, Hình Nham thực sự không muốn xuống xe, ông ta ngồi đợi vài giây, mang sắc mặt khó chịu bước ra khỏi xe, bước lên cầu thang.

 

Hình Nham là người bên phía Khưu Lâm, nên tự nhiên được người làm của Tống Diễm đến đón ông vào gặp Đường Y Y.

 

Hình Nham vừa đến, Đường Y Y liền chạy tới ôm hắn. Hình Nham được ôm vào một lồng ngực đầy đặn. Tiếng khóc của Đường Y Y vang lên: “Dượng, dượng nhất định phải cứu mẹ con. Người nhất định phải cứu bà, hiện tại chỉ có người mới có thể cứu mẹ thôi.”

 

Hình Nham nhẹ nhàng vỗ vai cô ta, đẩy cơ thể mềm mại của cô gái ra khỏi vòng tay mình, Đường Y Y tuy vô dụng nhưng vẫn có khuôn mặt xinh đẹp, lúc này cô khóc như hoa lê dưới mưa, vẫn khiến Hình Nham cảm thấy đau lòng.

 

Một đứa con gái trẻ không có quan hệ huyết thống, trong lòng Hình Nham đã nảy sinh một số suy nghĩ không nên có, nhưng Khưu Lâm vẫn luôn để mắt đến nó nên ông ta phải kìm nén lại.

 

Bây giờ, Đường Y Y coi ông ta như một vị cứu tinh, khẩn khoản cầu xin, cảm giác như thượng đề đến. Hình Nham cũng đưa tay ra lau nước mắt cho cô, động tác yêu thương, thân thiết không thể tả! Như một người cha thực sự.

 

“Được rồi, đừng khóc, dượng sẽ cố gắng hết sức.”

 

Tống Diễm đứng ở một bên vốn phục vụ, chăm sóc Khưu Lâm, nhìn cảnh này, lòng cô rất phức tạp, cô thực sự muốn cảnh cáo Đường Y Y rằng việc cầu xin Hình Nham là sai vì vừa nhìn đã thấy Hình Nham không chân thành, hơn nữa ông ta còn tranh thủ cơ hội lợi dụng Y Y.

 

Nhưng Đường Y Y thật ngốc, không cảm nhận được gì, chỉ cảm thấy Hình Nham đối xử với cô là tình yêu của một người cha đối với bậc tiểu bói, nghe lời này của Hình Nham cô cảm thấy yên tâm hơn.

 

Như thể mẹ cô ta sẽ được cứu vậy.

 

“Đường Tư Vũ đến rồi, Hình Liệt Hàn cũng đến, dượng, dượng đừng sợ bọn họ, mẹ con vô tội, bà ấy bị hãm hại.” Vẻ mặt Đường Y Y đầy tức giận nói.

 

Hình Nham nhìn cô ta, trong lòng cười nhạo, tại sao Khưu Lâm lại sinh ra một đứa con gái ngu ngốc như vậy? Đường Y Y ngoài biết hưởng thụ cuộc sống xa hoa, thậm chí đến những đạo lý đơn giản, nhỏ bé, dễ hiểu cũng không biết.

 

Hơn nữa, cô ta thực sự không biết gì về Khưu Lâm.

 

Ở phòng khách bên cạnh, Hàn Dương gõ cửa đi vào, nói với Hình Liệt Hàn đang ngồi trên ghế sô pha: “Hình tổng, Hình Nham đến rồi, ông ấy ở bên cạnh.”

 

Vẻ mặt Đường Tư Vũ thoáng hiện lên một chút lo lắng, Hình Liệt Hàn nắm tay cô an ủi: “Đừng lo lắng, ông ấy đến cũng không giúp được gì, Khưu Lâm lần này trốn không thoát đâu.”

 

Đường Tư Vũ nhẹ gật đầu, Hình Liệt Hàn lại an ủi cô: “Hình Nham không phải người nhân từ, tham vọng của ông ta khiến ông ta không cho phép ai kéo chân sau của mình, nếu anh đoán không sai thì, ông ta tới đây không phải để cứu Khưu Lâm, mà để nhân cơ hội bàn chuyện ly hôn với bà ta.

 

“Thật sao?” Đường Tư Vũ không biết chính xác Hình Nham là người thế nào.

 

Hình Liệt Hàn trả lời rất chắc chắn: “Một khi Khưu Lâm bị kết tội, ông ta chắc chắn sẽ ra tòa ly hôn.”

 

Hình Liệt Hàn đoán không sai, hôm nay Hình Nham đến đây không phải để giúp Khưu Lâm, mà là thấy bà ta gặp khó khăn, nhân tiện đá thêm một cước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK