Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho nên, hiện tại toàn bộ người trong phòng làm việc đều thích cô, bởi vì cô có một người bạn trai ra tay cực kỳ hào phóng.

 

Mặc dù Hạng Kình Hạo vô cùng đẹp trai, nhưng mọi người đều cảm nhận được sự có chấp yêu của anh với Tưởng Hân Vy, cho dù có muốn tạo cơ hội làm quen với anh, cũng đều phải suy nghĩ xem có bị người đàn ông này lạnh nhạt từ chối hay không.

 

Cho nên ngược lại không có người nào dám đào nóc nhà của Tưởng Hân Vy lúc này.

 

Sau khi Tưởng Hân Vy kiểm tra tài liệu lần cuối, cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong, mọi thứ đều chuẩn bị ổn thỏa rồi, hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi tốt, chào đón công việc catwalk ngày kia.

 

“Xong việc chưa?” Đúng lúc này, đằng sau xuất hiện một người đàn ông, lòng bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng đặt lên vai cô.

 

Tưởng Hân Vy cong môi mỉm cười, đưa tay ra nắm lấy bàn tay to lớn trên vai, cô xoay ghé, ngắng đầu mỉm cười nhìn anh: “Thời gian này, cảm ơn anh đã ở bên em.”

 

“Được ở cạnh em là việc mà anh vui nhất.” Hạng Kình Hạo nhìn cô gái dưới ánh đèn, mặc dù tăng ca đến giờ này, nhưng làn da cô vẫn trắng sáng và hấp dẫn, anh cúi người hôn lên trán cô.

 

Nhưng hôn một cái, người đàn ông cảm tháy vẫn chưa đủ!

 

Anh không tránh ra, rõ ràng còn muôn hôn thêm, Tưởng Hân Vy cong môi cười, tiếp đón nụ hôn của anh.

 

Chỉ cần một nụ hôn, cũng đủ an ủi người đàn ông rồi, Hạng Kình Hạo nhìn thời gian, bất giác đến mười giờ rồi, anh đau lòng muốn chết.

 

“Về đi! Ngày mai chúng ta cùng ra ngoài thư giãn, ngày kia là đến cuộc chiến của em rồi.” Hạng Kình Hạo mỉm cười.

 

Tưởng Hân Vy gật đầu, đưa tay để anh kéo cô ngồi dậy.

 

Hạng Kình Hạo nắm bàn tay mảnh khảnh của cô kéo nhẹ, Tưởng Hân Vy đứng dậy, cố ý vòng tay qua eo anh, úp mặt vào ngực anh, nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác được anh ôm vào trong lòng.

 

Hạng Kình Hạo cũng đưa tay ra ôm cô, ngắn người hỏi: “Tối nay, ở khách sạn hay về nhà?”

 

Tưởng Hân Vy suy nghĩ: “Về nhà đi!”

 

“Thật sao?” Giọng nói của người đàn ông có chút thất vọng.

 

*Mẹ em chiều nay gọi điện đến, bà ấy chuẩn bị tổ yến bồi bổ cơ thể cho em, em không muốn lãng phí tâm ý của bà ấy.” Tưởng Hân Vy nói xong, ngắng đầu lên, vì để bồi thường cho anh, cong môi nói ối mai em ở khách sạn, dù sao cũng gần sàn diễn, thuận tiện cho việc em dậy sớm.”

 

Hạng Kình Hạo lúc này mới mãn nguyện sờ vào chiếc mũi xinh xắn của cô: “Được, anh đợi em.”

 

Mặc dù hai người ở cùng nhau, nhưng đôi bên đều phân phòng ngủ, tôn trọng lẫn nhau, nhưng vẫn hi vọng có thể được ở cùng đối phương.

 

Hạng Kình Hạo ngược lại là một chính nhân quân tử, anh kiềm chế tôn trọng cô, thể hiện trách nhiệm của một người đàn ông.

 

Tưởng Hân Vy được anh đưa đến trước cửa nhà, nhìn người đàn ông đã ở bên cạnh cô cả một ngày, cô có chút không đành lòng, cứ để anh về như vậy sao?

 

Tưởng Hân Vy xuống xe, cô vòng qua đầu xe đến bên cạnh ghế lái, Hạng Kình Hạo thò đầu ra ánh mắt nhìn theo cô.

 

Tưởng Hân Vy cúi người xuống, nâng khuôn mặt điển trai của anh, đôi môi đỏ mọng khẽ hôn lên môi anh, cô mỉm cười rạng rỡ vẫy tay chào anh.

 

Hạng Kình Hạo còn chút tư vị vẫn chưa hết, ánh mắt thâm tình nhìn theo cô, Tưởng Hân Vy đi được mấy bước lại quay đầu, nhìn thấy anh vẫn còn ở đó cô vẫy tay chào thêm lần nữa.

 

Sau khi Hạng Kình Hạo nhìn thấy cô vào nhà, chiếc xe màu đen lái vào trong màn đêm đen. Trong cô nhi viện Happy Home, Lý Ngọc Mai lúc này vẫn đang tìm kiếm dữ liệu lưu trữ trong kho, ở đây chồng chất quá lâu, xung quanh đều là tro bụi, hơn nữa bà già rồi mắt cũng mờ, mỗi lần đều bắt buộc phải đọc cẩn thận kỹ lưỡng mới không thể bỏ sót, nếu như bà không nhằm, năm đó lúc Nghê Sơ Tuyết được ôm đến, hình như bên cạnh còn có một đồ lưu niệm, rốt cuộc đó là cái gì, bà cũng quên rồi.

 

Nhưng, đây là những thứ bà dọn dẹp cất vào kho, nhất định sẽ không mắt, cho nên chỉ cần kiên nhẫn cần thận tìm kiếm, chắc chắn có thể tìm thấy.

 

Bà đã tìm kiếm suốt hai ngày hai đêm, dường như sắp thanh lý hết những đồ vụn ra ngoài rồi, hiện tại ở trước mặt bà chất đống đồ, chỉ còn một nơi nữa thôi, nếu như thật sự không tìm tháy, bà chỉ có thể cảm thấy hỏ thẹn với Nghê Sơ Tuyết.

 

Sự việc đã lâu như vậy rồi, chuyện như này thật sự không thể bảo đảm.

 

Lý Ngọc Mai ho khan một tiếng, bà quơ đồng tro tàn trước mặt, chỉ thấy xuất hiện một chiếc hộp gỗ, chiếc hộp gỗ này dường như đã có tuổi, bị thời gian quên lãng ở nơi đây, giống như một đồ vật đáng thương không ai quan tâm.

 

Ánh mắt Lý Ngọc Mai đột nhiên sáng lên, bà đối với chiếc hộp gỗ này có chút ấn tượng, đây là thứ mà hai mươi năm trước bà dọn vào trong này, không ngờ nó lại được xếp trong góc nhiều năm như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK