Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn gia ở lại chăm Lương Diệu, kể cho anh nghe tất cả những chuyện đã xảy ra trong 5 năm qua, có lẽ điều này sẽ giúp anh nhớ lại ký ức đã mắt.

 

Ôn Lương Diệu cũng nóng lòng muốn biết năm năm qua đã xảy ra những chuyện gì, đây là cả một quá trình anh từ cậu nhóc thành người lớn.

 

Trong thang máy, cuối cùng thì Hình Nhất Nặc cũng tựa vào bờ vai Hình Nhất Phàm khóc rống lên. Cô đã đè nén quá lâu rồi, lúc này chỉ có khóc mới khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

 

“Hứa Nhất Nặc, đừng buồn, tỉnh lại là chuyện vui, cậu ấy vẫn chưa quên con, sau này con vẫn có thể có thể hẹn cậu ấy đi chơi.” Tưởng Lam an ủi con gái, cũng không nhắc chuyện của con và Lương Diệu.

 

Tuy nhiên, nói gì bây giờ cũng không thể an ủi được Hình Nhất Nặc, cô đang rất thương tâm.

 

Trong phòng bệnh, Ôn Lương Diệu trở lại giường ngồi, tầm mắt anh rơi vào bó hoa tươi, bên cạnh còn có một hộp nhạc tỉnh xảo đáng yêu. Anh cầm lên, mở nút start, không gian liền phát ra một bài hát, lòng anh nao nao.

 

“Mẹ, ai mang cái này đến vậy?” Ôn Luong Diệu ngạc nhiên hỏi.

 

Mẹ Ôn lập tức lắc đầu: “Không phải mẹ đâu, là Hứa Nhất Nặc đưa tới. Con bé đó biết con thích nghe bài gì, mỗi ngày đều mang hoa tươi đến thăm con. Con có thể tỉnh lại là do may mắn có con bé chiếu có đấy.”

 

Khuôn mặt tuần tú của Ôn Lương Diệu ánh lên vẻ kinh ngạc: “Em ấy chăm sóc con sao?”

 

“Đúng vậy đó, Hình Nhất Nặc là một đứa trẻ ngoan, con bé rất lo lắng cho con.”

 

“Nhưng mà, hình như con không biết rõ về em ấy lắm.” Ôn Lương Diệu híp mắt, lúc trước khi anh đến Hình gia chơi có thấy dáng vẻ khi còn nhỏ của cô, mỗi năm chắc gặp được đâu đó một lần.

 

“Chỉ là con quên thôi, trước đây con dạy kèm cho con bé, con còn đến trường con bé dạy một học kỳ, quan hệ hai đứa rất tốt.”

 

Ôn Lương Diệu trong lòng nảy ra một suy đoán, tình cảm thầy- trò sao?

 

“Cảm ơn em ấy rất nhiều.” Ôn Lương Diệu nghe bài hát này, nhìn bông hoa, nghĩ đến cô gái mở cửa khi anh vừa tỉnh dậy, khuôn mặt của cô thực sự giống như lúc nhỏ, vẫn giữ được vẻ ngây thơ và đáng yêu của thời thơ ấu.

 

Ở cửa bệnh viện, một bóng người cao ráo tiến vào, cô có chút ngưng trọng, hẳn không phải bệnh viện bình thường mà là bệnh viện Hoàng Gia.

 

“Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai2” Nữ y tá tiếp đãi cô bước tới hỏi.

 

“Xin chào, xin hỏi Ôn Lương Diệu ở phòng nào. Tôi là bạn anh ấy, muốn đến thăm anh.”

 

“Cô nghe được tin anh ấy tỉnh dậy phải không, tiểu thư mời đến bên cạnh điền thông tin cá nhân, sau đó tôi sẽ dẫn cô đi.”

 

“Cái gì, anh ấy tỉnh rồi sao? Thật sao? Anh ấy tỉnh dậy lúc nào thế?” Diệp Ngưng vô cùng hưng phán, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng tột độ.

 

“Thật trùng hợp làm sao, hôm nay cậu Ôn vừa tỉnh lại.”

 

Diệp Ngưng trợn to mắt không thể tin được, cô che miệng hưng phần nói: “Hôm nay vừa tỉnh dậy sao? Quá tốt rồi, anh ấy rốt cục cũng tỉnh lại.”

 

Diệp Ngưng nhanh chóng đăng ký thông tin ở quầy bên cạnh, cô nóng lòng được y tá dẫn đi tìm anh.

 

Tới cửa, cô y tá gõ cửa trước, bên trong mẹ Ôn mở cửa bước ra, cô y tá lập tức nói với bà: “Thưa bà, bạn của anh Ôn tới thăm anh ấy.”

 

“Cháu là?” Ôn phu nhân kinh ngạc hỏi.

 

“Chào dì Ôn. Cháu tên là Diệp Ngưng, là một trong những thành viên của đội thám hiểm Bắc Cực của Lương Diệu, cháu là bạn tốt của anh ấy.” Diệp Ngưng tự giới thiệu.

 

Ôn phu nhân lập tức cười gật đầu: “Thì ra là bạn của Lương Diệu! Vậy thì vào đi cháu.”

 

“Nghe nói Lương Diệu tỉnh lại, cháu rất vui.” Diệp Ngưng nói xong, rảo bước vào phòng bệnh, cô nhìn thấy Ôn Lương Diệu đang dựa vào trên giường, hai mắt cô đỏ hoe, nghĩ đến chuyện đêm đó, cô thật sự sợ trời tối, nó như một cơn ác mộng.

 

Cuối cùng, cô không còn gặp ác mộng nữa, bởi vì kết cục tốt nhất đã đến, anh đã tỉnh dậy.

 

“Lương Diệu, lâu rồi không gặp, em hôm nay đến thăm anh đây. Vừa vặn nghe được tin anh tỉnh lại, em thật sự rất vui.”

 

Diệp Ngưng hướng Ôn Lương Diệu đang ngồi trên giường chào hỏi.

 

“Xin chào.” Ôn Lương Diệu đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.

 

Diệp Ngưng khẽ giật mình, Ôn Lương Diệu nhìn cô như thể hai người chưa từng quen biết làm việc chung vậy. Thậm chí anh còn chào hỏi cô khách sáo thế nữa.

 

Ôn phu nhân thở dài một hơi: “Diệp tiểu thư, dì muốn nói trước với cháu một chuyện để cháu không bỡ ngỡ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK