Mục lục
Người Vợ Bí Ẩn Lục Thiếu Gia - Nam Khuê (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau.

Sau giờ nghỉ trưa, Nam Khuê vừa thức dậy đã nhìn thấy một bộ lễ phục.

Là một bộ lễ phục thêu hoa màu hồng nhạt.

Khi nó vẫn còn trong hộp quà, Nam Khuê đã cảm thấy vô cùng xinh đẹp.

Nhưng khi nó được mở ra trước mắt cô, cô đã thực sự bị vẻ đẹp của nó làm cho kinh ngạc.

Hình thêu tinh xảo, váy gợn sóng to bản, kiểu dáng độc đáo, đặc biệt là màu sắc phối hợp với nhau vô cùng phù hợp.

“Ông xã, bộ váy này cũng quá đẹp rồi!”

Lục Kiến Thành ôm lấy cô từ phía sau, vẻ mặt thân thiết tự nhiên: “Em thích không?”

“Em thích.”

“Nhưng màu này có phải hồng quá rồi không, cô gái nhỏ mặc chắc sẽ thích hợp hơn, em là phụ nữ mang thai, bụng cũng đã lớn như vậy rồi lại mặc màu này liệu mọi người có chê cười em hay không?”

Về chuyện này, Nam Khuê có chút lo lắng.

Lục Kiến Thành đáp trả một cách trực tiếp và độc đoán: “Ai nói vậy, bộ váy này bất kể mặc trên người ai cũng đều không đẹp, chỉ có mặc trên người của bà xã anh mới đẹp!”

“Hơn nữa, không phải người nào đó nói là muốn mãi mãi làm tiểu tiên nữ của anh sao!

Nghe anh nói như vậy, trong lòng của Nam Khuê cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.

Dưới sự giúp đỡ của hai người, cô đã vui vẻ đi thay quần áo.

Khi bước ra ngoài, cô lại phát hiện Lục Kiến Thành không ở trong phòng.

“Ông xã của tôi đâu rồi?” Nam Khuê hỏi.

Người bên cạnh lập tức giải thích: “Tổng giám đốc Lục nói muốn nhìn thấy thiếu phu nhân mặc xong quần áo, trang điểm thành dáng vẻ xinh đẹp nhất cho nên quyết định chờ ngài ở dưới lầu.”

“Được rồi, vậy thì bắt đầu đi.”

Nam Khuê nhìn khắp xung quanh, phát hiện đều là những người mà Lục Kiến Thành sắp xếp để trang điểm cho cô.

Khi ngồi xuống ghế trang điểm, Nam Khuê vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy mọi thứ trước mắt.

“Cái này …? Cái này đều là do mọi người chuẩn bị sao?”

Đằng sau chiếc ghế trang điểm là một chiếc gối lớn siêu dễ thương được làm bằng lông tơ trông rất thoải mái.

Phía trước có mấy đĩa trái cây và đồ ăn nhẹ yêu thích của cô.

Không chỉ vậy, ngay cả giá đỡ điện thoại cũng được chuẩn bị cho cô.

“Thiếu phu nhân, toàn bộ những thứ này đều là do tổng giám đốc Lục tự mình chuẩn bị. Ngài ấy sợ rằng thiếu phu nhân đang ở giai đoạn cuối thai kỳ, ngồi lâu sẽ bị đau lưng cho nên đã chuẩn bị một chiếc gối mềm mại cho cô.”

“Những trái cây này đều là trái cây yêu thích của cô, còn có giá đỡ cầm điện thoại di động, ngài ấy sợ cô nhàm chán, cúi đầu chơi điện thoại sẽ bị mỏi cổ cho nên cố ý chuẩn bị chu đáo những thứ này ạ.”

Nam Khuê nghe được mấy lời này, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Càng quan trọng hơn chính là do hàm lượng đường trong giai đoạn cuối thai kỳ vượt quá tiêu chuẩn nên cô chỉ được ăn một số loại trái cây ít đường hoặc không đường.

Cho nên toàn bộ trái cây ở trên bàn đều theo tiêu chuẩn đó mà chọn lựa.



Người hầu ở bên cạnh cũng đang giải thích: “Thiếu phu nhân, những trái cây này đều là do ngài ấy ở trong nhà bếp rửa sạch trong thời gian cô nghỉ trưa.”

Nam Khuê vươn tay nếm thử một quả cà chua nhỏ, vị ngọt lạ thường.

Sau một tiếng trang điểm, Nam Khuê đã bị sốc khi đứng trước gương và ngắm nhìn chính mình.

Không thể không nói ỹ thuật của bọn họ vô cùng tốt.

Nhìn ở trong gương, cô cực kỳ xinh đẹp.

Cho dù là cách trang điểm, làn da hay dáng vẻ, tất cả đều vô cùng tuyệt vời.

Đặc biệt là má hồng nhẹ và màu son trên môi, cô đặc biệt yêu thích.

Không chỉ vậy, kiểu tóc cũng có vẻ vô cùng nhẹ nhàng, quyến rũ.

Thậm chí, nếu chỉ chụp nửa người trên, bỏ qua phần bụng của cô lúc này, người ta sẽ có cảm giác vẫn còn là một cô gái đang tuổi thanh xuân.

“Thiếu phu nhân, cô cảm thấy thế nào? Có chỗ nào chưa ổn cần chúng tôi điều chỉnh hay không?”

“Không cần đâu, vô cùng tốt, tôi rất thích, cảm ơn mọi người!”

Nghe được lời khen của cô, mọi người xung quanh đã vất vả hơn một tiếng đồng hồ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trước khi đến, tổng giám đốc Lục chỉ đưa ra một yêu cầu.

Chỉ có một: Làm bà xã của ngài ấy vừa lòng.

“Thiếu phu nhân, vui lòng chờ một chút, bây giờ chúng tôi sẽ đi mời tổng giám đốc Lục lên đây.”

“Được.”

Vài phút sau, mọi người đều rời đi.

Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra.

Ngay sau đó, Lục Kiến Thành mặc một bộ tây trang màu xanh lục, đi đôi giày da bóng loáng, thẳng người bước vào.

Nghe thấy tiếng động, theo bản năng Nam Khuê xoay người lại.

Khoảnh khắc nhìn thấy nhau, cả hai đều ngây ngẩn cả người và đồng thời dừng bước chân.

Không khí bỗng trở nên yên lặng.

Hai người im lặng mà nhìn nhau.

Một cái gì đó đang lặng lẽ chảy, mang theo dịu dàng và ngọt ngào.

Sau một lúc lâu, Lục Kiến Thành tiến lên một bước và tiếp tục đi về phía Nam Khuê.

Tuy nhiên, anh vẫn mấp máy môi mà không nói chuyện.

Đôi mắt của anh giống như một viên ngọc đen nhìn về phía cô, sâu thẳm đến mức dường như chứa đựng được cả mặt trời, mặt trăng và các vì sao.

Thấy anh không nói gì, đột nhiên Nam Khuê có chút căng thẳng.

Cô đưa tay nhẹ nhàng vén váy lên, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay đã có chút mồ hôi.

Cô biết bản thân mình đã quá căng thẳng rồi.



Nhưng trái tim của cô rõ ràng giống như một con nai con chạy loạn, tràn ngập cảm xúc chờ mong.

“Có đẹp không?”

Cuối cùng, đôi môi như anh đào của cô cũng khẽ mở, giống như một thiếu nữ đang cất giấu tâm sự của bản thân.

Lục Kiến Thành trực tiếp ôm lấy cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh áp vào vành tai của cô, truyền vào tai cô từng chút từng chút một.

Hơi thở anh thở ra như một luồng điện làm cho cô tê dại.

“Xinh đẹp, vẫn xinh đẹp như trước, hoàn toàn không vì mang thai mà ảnh hưởng.”

Nói xong, anh đột nhiên cắn nhẹ vào vành tai của Nam Khuê, vô cùng dính người: “Thật muốn thời gian nhanh chóng chuyển đến ba tháng sau.”

“Nếu không anh sợ rằng thân thể của mình sẽ xảy ra vấn đề lớn mất.”

Khuôn mặt của Nam Khuê đỏ bừng vì lời nói của anh, so với má hồng do đánh phấn còn đẹp hơn vài phần.

Cuối cùng, son môi của cô đương nhiên vẫn phải thoa lại một lần nữa.

Khi đi xuống cầu thang, Nam Khuê nắm tay Lục Kiến Thành, hai người vô cùng xứng đôi.

Trong phòng khách, Nam Khuê ngạc nhiên khi thấy Lục Tư Mặc và Nam Niệm Khanh cũng mặc một thân tây trang.

“Hai đứa nhỏ …?” Nam Khuê chỉ vào chúng và hỏi.

Lục Kiến Thành chưa kịp trả lời thì hai đứa trẻ đã vội trả lời: “Mẹ, bữa tiệc tối hôm nay không chỉ có cha và mẹ mà còn có hai người chúng con nữa!”

Nam Khuê nhìn về phía Lục Kiến Thành nói: “Sao anh không nói cho em biết trước?”

“Muốn tặng cho em một niềm vui bất ngờ, hơn nữa có hai đứa nhỏ ở bên cạnh em, anh cũng yên tâm hơn một chút.”

Hai đứa trẻ nghe thấy vậy lập tức vỗ ngực tự tin, oai phong nói: “Cha đừng lo lắng. Giao mẹ cho chúng con nhất định là sự lựa chọn đúng đắn nhất.”

Bời vì đây là lần đầu tiên được tham gia một hoạt động như vậy cho nên hai đứa trẻ vô cùng hào hứng.

Ngồi trong xe, mọi người nói chuyện với nhau vô cùng náo nhiệt, vui vẻ.

Nam Khuê đột nhiên hỏi: “Tại sao anh lại muốn dẫn theo hai đứa nhỏ vậy?”

Lục Kiến Thành cười đen tối nói: “Anh sợ lát nữa em bị đau lưng, đau chân cho nên liền quyết định mang theo hai đứa nhỏ, một đứa giúp em đấm lưng, một đứa giúp em xoa chân.”

Nam Niệm Khanh: “…”

Lục Tư Mặc: “…”


Sau đó, hai người bất mãn mà đồng thanh nói: “Cha..”


Biết được hai đứa trẻ đang tức giận, Lục Kiến Thành lập tức nói: “Thực ra, bọn chúng mới là nhân vật chính của ngày hôm nay.”


“Hả? Ý của anh là gì?” Nam Khuê vô cùng ngạc nhiên.


“Buổi dạ tiệc từ thiện hôm nay đặc biệt dành cho trẻ em, có trẻ em cơ nhỡ, có trẻ em nghèo … Ban tổ chức biết chúng ta có một cặp con trai sinh đôi vừa đúng tuổi nên đặc biệt mời hai đứa trẻ đến.”


“Lát nữa, Tư Mặc cùng Niệm Khanh sẽ làm khách mời đặt biệt bước lên sân khấu.”


Nghe thấy những lời mà Lục Kiến Thành nói, hai đứa trẻ lúc này mới vừa lòng.


Sáu giờ tối, cả gia đình bốn người xuống xe đúng giờ và đi về phía địa điểm tổ chức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK