Mục lục
Người Vợ Bí Ẩn Lục Thiếu Gia - Nam Khuê (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Lâm Tiêu, Nam Khuê chủ động mở lời: “Anh có gì muốn hỏi thì hỏi đi.”

Thật ra, cho dù Lâm Tiêu không hỏi, thì cô cũng đoán được tám chín phần.

“Thiếu phu nhân, đầu tiên, tôi không có bất kỳ nghi ngờ gì về suy đoán của cô. Chỉ là anh Chu có lòng mến mộ cô, hiện tại tổng giám đốc Lục tổng lại không ở bên cạnh cô”

Nói đến đây, Lâm Tiêu đột nhiên không nói tiếp được nữa.

Nhưng suy nghĩ một hồi, cậu lại kiên trì, tiếp tục hỏi tiếp.

“Thiếu phu nhân, cô có từng nghĩ tới, nếu tổng giám đốc Lục thật sự không thể về được nữa, cô và anh Chu?”

“Lâm Tiêu!” Đột nhiên, Nam Khuê mở miệng, nghiêm khắc ngăn cậu lại: “Kiến Thành là lãnh đạo của anh, là chồng của tôi, cho dù có xảy ra chuyện gì, tôi tin anh ấy nhất định sẽ trở về.”

“Anh ấy từng hứa với tôi, anh ấy sẽ không thất hứa đâu.”

“Nếu như” Nói đến đây, giọng Nam Khuê nhỏ đi: “Cho dù thật sự có chuyện gì, anh ấy thất hứa, không thể trở về bên cạnh tôi. Thì những gì anh lo lắng cũng sẽ không bao giờ xảy ra.”

Ở trong lòng tôi, tôi và Tiễn Nam mãi là bạn bè, trước kia là vậy, hiện tại, sau này cũng sẽ chỉ là bạn bè.”

“Cả đời này, ngoại trừ Kiến Thành, tôi sẽ không ở bên bất kỳ người đàn ông nào nữa. Cho dù anh ấy có thất hứa, tôi cũng sẽ tuyệt đối không thất hứa.”

Tất cả những lời Nam Khuê nói đều nằm trong dự liệu.

Nhưng khi chính tai nghe thấy những lời này, trong lòng Chu Tiễn Nam vẫn có chút đau buồn.

Anh ấy biết, có những đoạn tình cảm bỏ lỡ rồi là bỏ lỡ rồi.

Đời này kiếp này, anh ấy và Khuê Khuê đều không còn khả năng nữa.

Nhưng mặc dù vậy, anh ấy vẫn muốn bảo vệ cô, khiến cho cô hạnh phúc.

Nếu là trước kia, anh ấy có thể còn có một vài ý nghĩ đê hèn;

Nhưng bây giờ, anh ấy chỉ hy vọng Lục Kiến Thành có thể trở về sớm hơn, bình an, khỏe mạnh trở về.

Nếu có thể, anh ấy tình nguyện lên chuyến bay đó, và người gặp tai nạn máy bay là anh ấy.

Nếu anh ấy không thể cho cô hạnh phúc, anh sẽ chọn tác thành cho hạnh phúc của cô.

Khi Lâm Tiêu và Nam Khuê đẩy cửa ra, Chu Tiễn Nam lập tức xoay người, sau đó nấp mình ở góc đường.

Nhìn thấy cảnh này, trái tim Đông Họa có chút chua xót.

Cô ấy đi lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Chu Tiễn Nam, thản nhiên cười nói: “Sao lại không đi thăm Khuê Khuê?”

“Không cần đâu, thấy cô ấy hồi phục tốt như vậy là tôi yên tâm rồi, hơn nữa cô ấy bây giờ là phụ nữ đã có chồng, tôi cần tránh mọi người nghi ngờ. Khi cô ấy cần tôi nhất, tôi có thể xuất hiện là được rồi.

“Ừm, cũng đúng.” Đông Họa không gò ép.

Dừng lại một lúc, cô ấy lấy hết can đảm và nói: “Vậy bây giờ anh đang chuẩn bị về à?”



“Có thể chở tôi một đoạn không?”

“Tan làm chưa?” Chu Tiễn Nam hỏi.

“Ừm, đã đến giờ rồi, tôi đi xuống thay quần áo là được rồi.”

“Được, vậy tôi chờ cô ở cửa.”

“Ừm.”

Đông Họa lập tức đến phòng khoa thay quần áo, chị Đan thấy cô ấy mặt tươi cười, ngay cả bước chân cũng nhanh nhanh chóng chóng, miệng còn ngân nga hát nhẩm, vội vàng đoán được: “Họa Họa, hôm nay vui vẻ như vậy, chẳng lẽ là bạn trai đến đón tan làm?”

“Không phải đâu chị Đan, em còn chưa có bạn trai!”

“Nhưng bộ dáng thiếu nữ hoài xuân này của em không lừa được chị đâu, cho dù không phải bạn trai cũng phải là người em thích, nếu đã thích, vậy thì phải nắm bắt lấy.”

Đông Họa khổ não gãi gãi đầu, có chút nản lòng nói: “Chỉ mình em thích cũng vô ích, nhưng người ta không thích em.”

“Cái gì?” Chị Đan kinh ngạc nhìn về phía cô ấy: “Đông Họa của chúng ta ưu tú như vậy, còn là bác sĩ, có thể nói là vừa xinh đẹp vừa có tri thức, cậu ta lại dám không thích?”

“Có thể là không đúng thời điểm, cũng có thể là có duyên vô phận, lúc em gặp được anh ấy, thì anh ấy đã thích một cô gái khác, trong lòng có người ta rồi.”

Chị Đan suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Vậy cô gái cậu ấy thích đã kết hôn chưa?” Có con chưa? Cuộc sống hôn nhân có hạnh phúc không?”

Đông Họa dùng sức gật đầu: “Kết hôn rồi, có hai đứa con, cuộc sống hôn nhân cũng rất mỹ mãn.”

Chị Đan vừa nghe thấy vậy, liền lập tức cổ vũ nói: “Như vậy thì dễ rồi, chỉ cần cậu ta không có cơ hội với cô gái ấy, thì tự nhiên sẽ phát hiện ra điểm tốt của những người bên cạnh khác, Họa Họa, cuộc đời này gặp được một người thích không dễ dàng, nếu là thật, nếu thật sự thích, nhất định phải biết nắm bắt lấy.”

“Con gái theo đuổi con trai cũng không sao cả, bây giờ đã là xã hội hiện đại rồi, có một câu nói rất hay, nữ theo đuổi nam khá dễ dàng, chị Đan ủng hộ em đi tìm tình yêu đích thực.”

“Nếu như gả cho một người mình không thích, đời này của phụ nữ sẽ bị hủy hoại, mỗi ngày đều là dày vò và tra tấn, chị Đan hy vọng em có thể hạnh phúc.”

Đông Họa mỉm cười nhìn về phía cô ấy: “Cảm ơn chị Đan, nếu có cơ hội thích hợp em nhất định sẽ nắm bắt.”

“Ừm, nhìn bộ dáng này của em này, tâm trí bay đi đâu mất rồi, mau đi đi.”

“Vâng, vậy tạm biệt chị Đan nha.”

Lúc Đông Họa đi tới cửa bệnh viện, Chu Tiễn Nam đang đứng chờ ở cổng.

Mặc trên mình bộ trang phục cảnh sát, bóng lưng cao lớn, cứng rắn, hơn nữa toàn thân từ trên xuống dưới còn toát ra sự sang trọng và xuất sắc, với khí chất đó, ở trong đám đám, cô ấy chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy.

Dù sao, anh ấy đặc biệt như vậy, lại còn xuất sắc như thế mà.

“Chu đại ca, chờ lâu rồi phải không!” Đông Họa đi tới.

“Cũng bình thường, xe ở bên ngoài, chúng ta cần phải đi qua đó.”

“Ừm, không sao đâu.”

Hai người cùng sánh vai nhau đi ra ngoài, mây đen đã càng ngày càng thấp.



Cuồng phong cũng đã nổi lên, lá cây bị thổi xào xạc.

“Xem ra có lẽ sắp mưa to rồi.” Đông Họa nói.

“Chắc là kịp đưa cô về nhà.”

Khi sắp lên xe, Đông Họa lại có chút lúng túng.

Cô ấy nên ngồi ở hàng ghế sau?

Hay là ngồi ở ghế lái phụ đây?

Cũng may lúc cô ấy đang khó xử, Chu Tiễn Nam chủ động mở lời xóa bỏ đi lo ngại của cô: “Ngồi đằng trước đi!”

“Được.”

Ngồi bên cạnh anh ấy, Đông Họa cảm thấy đến cả không khí cũng trở nên ngọt ngào.

Tuy rằng hai người cách nhau một chút khoảng cách, nhưng cô ấy vẫn có thể ngửi được rõ mùi hương toát ra từ trên người ấy.

Như mọi khi, nó rất thơm.

Điều đáng tiếc duy nhất là giao thông hôm nay lại rất thông thuận.

Bình thường cô ấy phải lái xe mất nửa giờ, bởi vì đèn giao thông trên đường thường phải chờ rất lâu.

Mà hôm nay lại không phải chờ một cái đèn giao thông nào, quả thực là thông thuận đến bất ngờ.

Mà thông thuận như vậy đồng nghĩa với việc thời gian ở bên nhau của hai người sẽ giảm đi rất nhiều.

Nhưng mà, ngay khi Chu Tiễn Nam sắp đưa Đông Họa về đến nhà, thì đột nhiên, hạt mưa to như hạt đậu trực tiếp điên cuồng rơi xuống cửa sổ.

Ngay sau đó, mưa càng lúc càng lớn.

Mưa lớn trút xuống, mặt đất rất nhanh đã trở thành một vùng ẩm ướt.

Tốc độ lái xe của Chu Tiễn Nam cũng giảm rõ rệt.


Năm phút sau, xe của anh ấy dừng lại ở dưới lầu nhà Đông Họa.


Có chút chật hẹp, đột nhiên cảm giác không gian hai người đang ở trở nên ngày càng thấp ngày càng hẹp, Đông Họa nhẹ nhàng liếm liếm môi rồi mở lời: “Chu đại ca, trong xe anh có ô không?”


“Không có.”


Đông Họa mím môi: “Chỗ này cách cổng khu chung cư của tôi rất gần, tôi dùng áo khoác che đầu chạy nhanh về vậy, hôm nay thật sự đã làm phiền anh rồi.”


Nói xong, Đông Họa mở cửa ghế lái phụ ra.


Cô ấy vừa mới mở ra một chút, đang muốn đẩy cửa đi ra ngoài, đột nhiên trên tay có một lực tác động lên, giọng của Chu Tiễn Nam cũng theo đó vang lên.


“Không vội, chờ mưa nhỏ đi một chút, tôi sẽ đưa cô qua đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK