Mục lục
Người Vợ Bí Ẩn Lục Thiếu Gia - Nam Khuê (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khỏi rồi, đã không còn đáng ngại nữa.” Lục Kiến Thành nói.

Bởi vì lúc đó anh đã bị chém nhiều nhát bằng dao, trên người vẫn còn vết sẹo, hồi phục cũng không được tốt nên anh không muốn để Nam Khuê nhìn thấy.

Nếu không với tình trạng hiện tại, chắc chắn cô sẽ rất lo lắng.

“Em không tin, em muốn tự mình kiểm chứng.”

Nam Khuê rất kiên trì, tay cô đã nắm lấy quần áo Lục Kiến Thành, chuẩn bị cởi cúc áo anh ra.

Lúc này, Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, cười tủm tỉm: “Khuê Khuê, em nóng lòng muốn cởi quần áo anh, xem cơ thể anh đến vậy sao?”

“Đừng nóng vội, chờ xuất viện sẽ cho em từ từ xem, đến lúc đó em muốn xem chỗ nào thì xem, muốn sờ chỗ nào thì sờ.”

Lời của anh rất dễ làm người khác hiểu lầm, cũng rất dễ làm người khác suy nghĩ đen tối.

Nam Khuê lập tức bị mấy lời này dọa cho đỏ hết mặt, mặt cô như bị nhuộm bởi tầng nắng chiều.


“Lục Kiến Thành, anh… anh im đi, không được nói nữa.” Nam Khuê lập tức đưa tay ra che miệng anh: “Anh biết rõ em không có ý đó mà.”

“Ừmm, là do suy nghĩ của anh không đơn thuần, em vừa nói muốn cởi quần áo anh, anh liền nghĩ như thế.” Lục Kiến Thành híp mắt cười.

Nam Khuê càng thêm ngượng ngùng, tức giận cảnh cáo: “Anh …anh không được nói bậy, em không hề có ý đó.”

“Vậy thì cô Nam Khuê, em còn muốn cởi quần áo của anh không?”

“Không, không cởi nữa.” Nam Khuê nói.

Nhưng sau khi nói xong, cô cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô chỉ muốn nhìn vết thương trên người anh, nếu không có chuyện gì, anh có thể thản nhiên, hào phóng cho cô xem, để cô yên tâm, nhưng sao anh vẫn cứ nhất quyết ngăn cản không muốn cho cô xem?

Nhất định là có nguyên nhân.


Không, chấn thương của anh.

Trên người anh nhất định còn thương tích, nhất định không phải không có gì đáng ngại như anh nói.

Lần này, Nam Khuê cực kỳ thông minh.

Cô không ra tay nữa.

Mãi đến khi Lục Kiến Thành ngủ rồi, cô mới đi đến cởi áo anh, khắp lòng bàn tay cô đều là mồ hôi, bàn tay nhỏ cũng nhẹ nhàng run rẩy.

Một mặt là lo lắng cho vết thương của anh, sợ nhìn thấy nó rất nghiêm trọng.

Một mặt, trong đầu cô lại hiện ra những lời anh vừa nói: “Khuê Khuê nóng lòng muốn nhìn thấy cơ thể anh.”

Mặc dù, cô hoàn toàn không có ý đó.

Nhưng khi một cô gái cố gắng cởi quần áo của một người đàn ông, nghĩ thế nào cũng rất dễ hiểu sai!

Đặc biệt là, cô dường như chưa bao giờ cởi quần áo của anh như thế này.

Kết hôn hai năm, số lần hai người thân mật không nhiều lắm.



Thỉnh thoảng lúc thân mật, anh lại tự cởi quần áo của mình, cô căn bản ngại ngùng không dám nhìn anh, làm gì còn dám chủ động đi cởi quần áo cho anh.

Nghĩ đến đây, nhịp tim Nam Khuê đập càng dữ dội hơn, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ lên rất nhiều.

Cô nín thở, ngay cả thở cũng phải nhẹ nhàng vì sợ làm phiền người trên giường.

Nhưng mà đến hai cúc áo cuối cùng, đột nhiên Lục Kiến Thành hừ một tiếng, tim Nam Khuê lập tức lỡ một nhịp, ngón tay cũng bất động dừng trên da anh.

Cô sợ tới mức lập tức nín thở không dám nhúc nhích, sợ bị anh phát hiện.

Ngừng lại mười mấy giây, sau khi xác nhận anh đã ngủ say, Nam Khuê mới dám tiếp tục.

Vừa cúi đầu liền thấy ngón tay mình đang để trên cơ bụng gợi cảm của anh.

Ngực Nam Khuê lập tức căng thẳng lại, miệng lưỡi có chút đắng khô.

“Nam Khuê ơi là Nam Khuê, từ lúc nào mày lại mê trai như vậy hả, đừng quên chuyện chính chứ, mày phải xem xem anh ấy có bị thương không.”

Tự chửi thầm mình hai tiếng, Nam Khuê lại tiếp tục cởi cúc áo Lục Kiến Thành.

Khi tất cả các cúc đã được cởi ra, Nam Khuê đưa tay ra và mở rộng chiếc áo sơ mi của anh ra một chút.

Ánh sáng trong phòng rất tốt, cô có thể thấy tương đối rõ ràng.

Nam Khuê cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy toàn bộ lồng ngực của anh đều trơn bóng và không có dấu hiệu bị thương.

Xem ra hồi phục cũng rất tốt.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Trái tim cô cuối cùng cũng đáp xuống đất.

Nhưng mà lúc cô chuẩn bị mặc áo vào lại cho anh, thì tầm mắt đột nhiên lướt qua eo của anh.

Ở đó, dường như có một thứ nhô lên, ngoằn ngoèo uốn khúc.

Trái tim cô chợt chùng xuống.

Cô đưa tay ra, ngón tay cô nhẹ nhàng đặt vào nó.

Đúng lúc này, Lục Kiến Thành đột nhiên xoay người, anh nằm nghiêng ngủ.

Từ góc độ này, Nam Khuê đã lấp ló thấy gì đó, cô đưa tay vén áo sơ mi của anh ra.

Khi chiếc áo được vén ra và nhìn thấy vết thương trên lưng anh, Nam Khuê lập tức mơ hồ rơi nước mắt.

Những vết thương đó chằng chịt, gần như phủ kín lưng anh, đặc biệt có hai vết sẹo, vừa sâu vừa dài, quanh co khúc khuỷu như những con rết bò trên người anh.

Trái tim của Nam Khuê ngay lập tức vỡ vụn.

Để không làm phiền anh, cô chỉ có thể tự bịt miệng khóc.

Nhưng mà cô rất đau lòng.

Vết thương sau khi thành sẹo đã như thế này, có thể hình dung được lúc đó anh đã bị thương nặng và nguy hiểm như thế nào.

Nếu không phải hôm nay cô hỏi, có phải anh cũng định giấu cô, không nói gì hết không?



Càng nghĩ Nam Khuê càng thấy đau lòng.

Không nhịn được nữa, cô đưa tay ra, ngón tay mềm mại đặt xuống vết sẹo chằng chịt, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Xin lỗi anh, Kiến Thành, anh đau như vậy, khó chịu như vậy, lúc anh nguy hiểm như vậy mà em lại không thể ở bên cạnh anh.”

“Lúc đó anh nhất định rất đau. Bây giờ thì sao, anh còn đau không?”

Nước mắt cô vẫn không ngừng rơi xuống.

Không cẩn thận, những giọt nước mắt kia chợt rơi trên vết sẹo của anh.

Nam Khuê lập tức luống cuống tay chân, đưa tay ra lau.

Nước mắt là chất lỏng, lại còn nóng, cô sợ làm anh tỉnh giấc.

Nhưng mà càng lau thì nước mắt cô càng rơi nhiều hơn.

Như thể không thể lau sạch được vậy.

Cô đau lòng.

Cô thực sự rất đau lòng.

Nước mắt cứ thế chảy dài trên vết thương của anh.

Bỗng nhiên, trong lòng Nam Khuê đưa ra một quyết định.

Cô cúi người, môi tới gần, từng chút một áp sát vào người anh, nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo trên lưng anh.

Giống như làm vậy, anh sẽ có thể bớt đau hơn.

Một cảm giác ấm áp ập đến, ngay lúc đó, cả người Lục Kiến Thành rung lên.

Thực ra lúc cô nhẹ nhàng chạm lên vết thương của anh, anh đã tỉnh rồi.

Nhưng mà anh sợ nếu mình tỉnh lại, thì cô nhất định sẽ hỏi tình hình lúc đó của anh, mà nếu cô hỏi, anh chắc chắn sẽ không nỡ lừa gạt cô, nói cho cô biết hết.

Nhưng nếu cô biết, cô sẽ chỉ càng đau lòng, càng khó chịu hơn.

Vì vậy, anh chỉ có thể giả vờ ngủ, giả vờ không biết gì hết.

Nhưng mà anh không ngờ là Khuê Khuê của anh sẽ cúi người hôn lên từng vết sẹo của anh.

Anh đã từng nhìn những vết sẹo đó trong gương, chúng ngoằn ngoèo uốn khúc, có vết rất sâu, trông không đẹp chút nào, thậm chí một số còn rất xấu xí.

Nhưng mà cô lại chẳng hề để bụng.


Khoảnh khắc môi cô rơi xuống, trái tim anh đã nóng đến mức như bị quả cầu lửa vây quanh.


“Khuê Khuê …” Nhịn không được nữa, Lục Kiến Thành nhẹ nhàng gọi.


Nghe thấy giọng của anh, nước mắt của Nam Khuê càng rơi nhiều hơn: “Đồ ngốc, anh bị thương nghiêm trọng như vậy mà sao không nói cho em?”


“Đau không? Bây giờ anh còn đau không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK