Mục lục
Người Vợ Bí Ẩn Lục Thiếu Gia - Nam Khuê (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dạ Bạch, con trai của mẹ, con cuối cùng đã trở về.”

“Mau tới đây một chút, để mẹ nhìn kỹ nào.”

Nhìn cảnh sát đứng chung quanh, Quý Dạ Bạch có chút xấu hổ.

Nhưng lần này Hạ Nhu lại bất chấp, vẫn kích động gọi: “Con trai, đừng để ý bọn họ, lại gần đây, lại gần thêm chút.”

Quý Dạ Bạch dời người về phía trước một chút, Hạ Nhu vươn tay, rốt cục có thể vuốt ve gò má anh ta rồi.

Tay bà ta nhẹ nhàng dừng lại trên gương mặt trắng bệch của Quý Dạ Bạch, vẻ mặt tràn đầy đau lòng.

“Gầy đi không ít, làn da cũng trở nên thô ráp, gần đây có phải ăn ngủ không ngon hay không?”

Quý Dạ Bạch không nói gì, Hạ Nhu lại yên lặng lau nước mắt.

“Con trai, có phải con hận mẹ hay không, từ nhỏ mẹ không nên nhồi nhét ý nghĩ báo thù cho con, cũng không nên gọi con từ nước ngoài về, để con phải chấp nhận gió tanh mưa máu nơi này.”

“Mấy ngày nay, mẹ thường xuyên suy nghĩ, nếu như chúng ta không trở về, có lẽ tất sẽ khác, con sẽ quên chuyện trước kia, con sẽ gặp được người con gái con yêu, đã cưới vợ sinh con, mẹ cũng đã ôm cháu trai rồi.”

“Thực xin lỗi, Dạ Bạch, nhiều năm như vậy đều là lỗi của mẹ, là mẹ không quan tâm đến cảm nhận của con, là sự cố chấp của mẹ hại con.”

“Thực xin lỗi.”

Hạ Nhu nói xong, khóc rống lên.

Quý Dạ Bạch lại cảm thấy nội tâm của anh ta vô cùng bình tĩnh.

Thâm chí anh ta còn tự hỏi, mình có phải quá máu lạnh hay không.

Cha của anh ta, mẹ của anh ta, trong cùng một ngày, thay phiên nhau nói xin lỗi với anh ta.

Đây từng là cảnh anh ta mong đợi nhất.

Nhưng khi mọi thứ xảy ra, anh ta lại phát hiện mình bình tĩnh không hề giao động, càng không có một chút cảm giác thành tựu nào.

Có lẽ ngần ấy năm, điều anh ta muốn không phải là sự ăn năn hay lời xin lỗi.

Mà là được yêu thương quan tâm, được đòi hỏi, được che chở.

Chẳng qua loại tình cảm này, cả đời này anh ta sẽ không bao giờ có được.

Tình yêu của cha, tình thương của mẹ, tình yêu, rất nhiều điều tốt đẹp dường như đã được định sẵn không có duyên với anh ta.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ cứu mẹ ra, đây là mục đích lần này con trở về.”

Quý Dạ Bạch vừa nói xong câu đó, không nghĩ tới Hạ Nhu lắc đầu nguầy nguậy: “Không, Dạ Bạch, mẹ ở đây mọi thứ đều ổn.”

“Chuyện này đều là do một mình mẹ gây ra, đầu óc mẹ mê muội không phân biệt đúng sai, là mẹ sai rồi, và không liên quan đến ai cả”



“Sai lầm là do mẹ mắc phải, tội trạng cũng là do mẹ vi phạm, mẹ chủ động nhận tội, bằng lòng gánh chịu hết tất cả hậu quả, cho nên con không cần bôn ba vì mẹ.”

“Chờ sau khi tội ác của mẹ được tuyên án, con lập tức rời khỏi nơi này, cao chạy xa bay, cả đời cũng đừng trở về nữa.”

Lời nói của Hạ Nhu nằm ngoài dự liệu của Quý Dạ Bạch.

Nếu là trước kia, bà ta nhất định sẽ liều mạng muốn ra ngoài.

Thậm chí sẽ tiếp tục trả thù người nhà họ Lục.

Nhưng lần này, không nghĩ tới bà ta lại tình nguyện buông bỏ hết tất cả.

“Mẹ, có phải mẹ bị kích thích gì không?” Quý Dạ Bạch hỏi.

Hạ Nhu lắc đầu: “Không có, chỉ là trải qua những chuyện này, mẹ tỉnh ngộ rồi, cuối cùng cũng hiểu được, dưa ép không ngọt, có vài thứ không thuộc về mẹ con chúng ta, cho dù có tính kế đến đâu, suy cho cùng cũng không thuộc về chúng ta.”

“Mấy năm nay, đều là mẹ hại con. Con luôn sống vì mẹ, những ngày sau này, con nên sống cho chính mình.”

“Đồng ý với mẹ, nhất định không được làm cái cả, là mẹ tự nguyện tự thú.”

Lúc rời đi, Quý Dạ Bạch mấy lần quay đầu nhìn về phía Hạ Nhu.

Anh ta nghĩ, mẹ anh ta chắc là còn chưa biết bà ngoại đã tới, cũng chưa biết bà ngoại vì cứu bà ta mà trả giá như thế nào, thiết kế một cục diện tỉ mỉ cỡ nào.

Nếu không, bà ta có thể sẽ thay đổi suy nghĩ của mình.

Nhìn bóng lưng Quý Dạ Bạch rời đi, Hạ Nhu che môi, nước mắt rơi lã lã.

“Dạ Bạch”

Bà ta dùng giọng nói chỉ có mình mới có thể nghe thấy thấp giọng gọi.

Bà ta bóp tay, cố nén xúc động trong lòng, nếu không bà ta sợ mình sẽ liều lĩnh xông tới.

“Dạ Bạch”

Nhưng mà, mặc dù có kìm nén thế nào, tại thời khắc bóng dáng Quý Dạ Bạch sắp rời đi, bà ta vẫn nhịn không được gọi lớn tiếng.

“Dạ Bạch, những ngày không có mẹ ở bên cạnh, con nhất định phải tự chăm sóc bản thân.”

“Đừng trở về, không bao giờ trở về nữa, rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt.”

Quý Dạ Bạch quay đầu lại, ánh mắt tràn ngập sự luyến tiếc, không nói lời nào.

Tay Hạ Nhu bất lực nắm lấy trên không trung, sau đó buông xuống.

Khi nhận được điện thoại của Quý Dạ Bạch, Chu Tiễn Nam không nghĩ tới.

“Cảnh sát Chu, có thời gian không? Tôi mời uống cà phê.”



“Địa chỉ.”

Chu Tiễn Nam nhanh chóng chạy tới.

Lúc anh ấy đến, Quý Dạ Bạch đã đến rồi, ngay cả cà phê cũng đã gọi xong.

“Không ngờ cảnh sát Chu là một người bận rộn lại đến hẹn đúng giờ như vậy.” Quý Dạ bạch trêu chọc.

“Anh tìm tôi, chắc là không chỉ mời cà phê đơn giản như vậy, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”

“Quả nhiên là cảnh sát Chu, luôn thông minh như vậy. Nếu tôi đoán không sai, anh chắc là đang tìm chứng cứ Nam Khuê không gây án, nhưng tôi và anh đều hiểu rõ, chỉ cần bà ngoại tôi cắn chết Nam Khuê không buông, dưới tình huống lúc đó chỉ có hai người bọn họ, vụ án này rất khó lật lại, trừ phi bà ngoại tôi thay đổi lời khai.”

“Xem ra hiệu suất của tổng giám đốc Quý đúng thật rất cao, tuy vừa mới trở về, nhưng đã nắm rõ tất cả tình hình trong lòng bàn tay. Tuy nhiên, tôi vẫn luôn tò mò về mục đích của anh tìm tôi ngày hôm nay.” Chu Tiễn Nam đi thẳng vào vấn đề.

Thời gian khẩn cấp, anh ấy không muốn vòng vo, chỉ muốn trực tiếp chấm dứt.

Quý Dạ Bạch hai tay đan xen đặt trên bàn gỗ, đôi môi mỏng phun ra từng chữ từng chữ rõ ràng.

“Tôi có thể giúp các người, cũng có thể bảo bà ngoại tôi sửa khẩu cung, để Nam Khuê ra ngoài.”

Nghe được những lời này, Chu Tiễn Nam rõ ràng có chút sững sờ.

Quả thật, anh ấy đã nghĩ tới một trăm loại khả năng, nhưng lại không nghĩ tới loại khả năng này.

Càng không có kỳ vọng Quý Dạ Bạch sẽ chủ động tìm tới cửa tỏ vẻ tình nguyện hỗ trợ.

Vẻ mặt rất nhanh khôi phục tự nhiên, giọng nói trầm ổn của Chu Tiễn Nam nói: “Anh thật sự đồng ý giúp sao?”

“Anh cũng không hỏi tôi có điều kiện gì sao?”

“Tất nhiên, anh có thể đưa ra điều kiện của mình.”

Quý Dạ Bạch cười, giọng nói lạnh lùng: “Điều kiện của tôi rất đơn giản, chính là không được nói cho bất kỳ ai biết là tôi giúp, coi như là anh tìm được chứng cớ cứu cô ấy ra ngoài. Đừng để cho cô ấy biết, nhất là đừng để Lục Minh Bác biết.”

“Tại sao?”


Có lẽ anh ấy không nên hỏi, nhưng nếu đã nhận một ơn nghĩa lớn như vậy, Chu Tiễn Nam cảm thấy anh ấy vẫn nên biết.


“Điều này có quan trọng không? Quan trọng là Nam Khuê có thể ra ngoài an toàn, cô ấy và đứa nhỏ trong bụng có thể bình an, những thứ khác, đều không quan trọng.”


“Chờ tin tức đi, chỉ nội trong mấy ngày.”


Nói xong, Quý Dạ Bạch đứng dậy rời đi, chỉ để lại cho Chu Tiễn Nam một bóng lưng.


Nhìn bóng lưng anh ta, Chu Tiễn Nam có chút sững sờ, suy nghĩ cũng trở nên xa xôi.


Sau khi Quý Dạ Bạch đi, anh ấy cũng không còn tinh thần tiếp tục ngồi đây nữa.


Vừa đứng dậy, đột nhiên, người phục vụ đi tới: “Xin chào, người đàn ông vừa ngồi đối diện anh là bạn của anh sao, đồ của anh ấy bị rớt, anh có thể giúp mang đến cho anh ấy được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK