Mục lục
Người Vợ Bí Ẩn Lục Thiếu Gia - Nam Khuê (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Khuê đang định nói bây giờ em gái vẫn còn rất nhỏ, mặc dù sẽ trả lời nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng mới có.

Kết quả cô mới hé miệng định nói thì đột nhiên cảm thấy bụng như bị đá nhẹ một cái.

Mặc dù rất nhỏ nhưng vì hai cậu bé đang tập trung tinh thần cảm nhận nên lập tức nhận ra.

Trong nháy mắt, Tư Mặc và Niệm Khanh đều hưng phấn hô to: “Mẹ, em gái…? Em gái vừa mới cử động sao?”

“Em ấy nghe được tiếng chúng con nói nên đang trả lời chúng con đúng không?”

Nam Khuê cũng để tay lên, cười gật đầu: “Đúng, em gái vừa mới trả lời hai đứa đấy.”

Nói xong trong lòng còn có chút ghen tị.

Mấy hôm ở trong kia, lúc nhàm chán, cô cũng sẽ sờ bụng một chút, sau đó gọi “em gái” trong bụng mình.

Kết quả đứa nhỏ này không nể mặt cô chút nào, luôn đột nhiên đá một hai cái vào đúng lúc cô muốn ngủ ban đêm, lúc khác thì không chút nể tình.

Vậy mà hôm nay nghe được giọng của hai anh trai thì lại trả lời nhanh như vậy.

“Xem ra em gái rất thích hai anh.” Nam Khuê nói.

Hai người bạn nhỏ nghe xong thì vừa vui vừa ngại.

Nhưng hai đứa nhỏ cũng nhanh chóng thể hiện: “Chắc chắn rồi, sau này chúng con sẽ bảo vệ em gái thật tốt.”

Nhìn dáng vẻ thề son sắt chắc chắn của hai bé, trong lòng Nam Khuê lập tức cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.

Một nhà năm người của họ, bây giờ đã có bốn người ở cùng một chỗ rồi.

Cho nên Kiến Thành, rốt cuộc anh ở đâu?

Anh biết không?

Em vẫn chờ anh, cho nên anh đừng từ bỏ.

Anh nhất định phải chờ, chờ đến lúc em đi tìm anh, được không?

Nam Khuê cúi đầu nhẹ lau nước mắt, sau đó cùng dẫn Niệm Khanh và Tư Mặc ngồi xuống bàn.

Đã qua giờ cơm trưa từ lâu, vì có Niệm Khanh và Tư Mặc ở đây nên bầu không khí vô cùng vui vẻ, tràn đầy tiếng cười.

Ăn được nửa bữa cơm, đứa nhỏ Tư Mặc đột nhiên nhìn về phía Đông Họa và Chu Tiễn Nam

Sau đó nhẹ nhàng hỏi nhỏ bên tai Nam Khuê một câu: “Mẹ, mẹ thấy chú Chu và dì Họa Họa có phải vô cùng xứng đôi không?”

Nghe Tư Mặc hỏi, Nam Khuê cũng nghiêm túc nhìn kĩ.

Thật ra lúc trước cô đã có suy nghĩ này, bây giờ lại càng cảm thấy đúng hơn.

Nhất là trực giác của phụ nữ sẽ không nói dối.

Mặc dù Họa Họa giấu rất kĩ, nhưng cùng là phụ nữ, cô có thể cảm nhận được rằng Họa Họa có cảm tình với Tiễn Nam.



Nhưng cách đề nghị giới thiệu cho đối tượng với hai người đã bị họ thẳng thừng từ chối.

Bây giờ xem ra không thể nóng vội được, chỉ có thể chờ một chút, chờ đến thời cơ thích hợp.

Kết quả Nam Khuê không ngờ con trai mình lại nhanh nhẹn như vậy.

“Chú Chu, cháu muốn giới thiệu bạn gái cho chú, có được không ạ?”

Chu Tiễn Nam nhẹ nhàng cười trả lời: “Lúc nào Tư Mặc lại quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của chú thế này?”

Tiểu Tư Mặc nghiêm túc gật đầu: “Đó là đương nhiên rồi, chú xem, mẹ sắp sinh em gái rồi, nếu như chú có thể sinh thêm một em gái nữa thì sẽ càng tốt hơn.”

Chu Tiễn Nam cưng chiều gắp cho bé một miếng sườn: “Đầu bé mà chuyện phải suy nghĩ cũng không ít chút nào.”

“Chú Chu, chú có muốn cháu giới thiệu cho chú không?” Tiểu Tư Mặc từng bước tiến gần.

Lần này Chu Tiễn Nam cũng ý thức được đứa nhỏ này đang nghiêm túc.

Vốn cho rằng đây chỉ là lời nói đùa của trẻ nhỏ nên anh ấy mới không để trong lòng.

“Chú Chu…” Tiểu Tư Mặc làm nũng gọi một tiếng.

Một bên khác, dưới bàn.

Đông Họa nắm chặt tay, trái tim cũng đập loạn.

Anh Chu sẽ đồng ý sao?

Nếu anh ấy thật sự đồng ý để Tư Mặc giới thiệu bạn gái thì làm sao bây giờ?

Trong lòng hỗn loạn, Đông Họa nhìn bàn đồ ăn trước mặt cũng không còn muốn ăn.

Đột nhiên Tư Mặc đứng lên, nghiêm túc giới thiệu: “Chú Chu, chú xem xét thử dì Họa Họa đi, dì ấy vừa xinh đẹp, dịu dàng, lại còn biết chăm sóc người khác, hơn nữa còn là bác sĩ, hai người quá xứng đôi.”

Nói xong đứa nhỏ vô cùng mong đợi mà nhìn về phía Chu Tiễn Nam.

Đồng thời Tiểu Niệm Khanh cũng giúp đỡ: “Oa, quá tốt rồi, nếu như chú Chu và dì Họa Họa ở bên nhau, sau này sinh em gái sẽ xinh đẹp giống như búp bê vậy.”

Bầu không khí trên bàn gần như cao đến đỉnh điểm.

Nam Khuê cũng cảm thấy bất ngờ, cô thật sự hoàn toàn không ngờ hai đứa nhỏ lại có ý tưởng như vậy.

“Chú Chu, có thể chứ?” Hai đứa nhỏ đồng thời chớp mắt hỏi.

Thấy tình huống hơi ngột ngạt, Nam Khuê lập tức lên tiếng giải vây: “Được rồi, Tư Mặc Niệm Khanh, tìm bạn gái cũng cần duyên phận, hai con không thể ép chú Chu và dì Họa Họa được.”

“Hôn nhân là chuyện lớn cả đời, không phải trò đùa.”

Sự nhiệt tình của hai đứa nhỏ bị phá vỡ, hơi ủ rũ cúi đầu nói.

“Chúng con cảm thấy dì Họa Họa là người tốt, nếu như sau này dì ấy làm vợ người khác chúng con cũng không nỡ, nếu gả cho chú Chu thì tốt rồi!”

“Được, mẹ, là chúng con không hiểu chuyện.”

Thấy hai đứa nhỏ buồn bã như vậy, trong lòng Nam Khuê cũng vô cùng đau lòng.



Cô thầm suy nghĩ có phải mình nói nặng lời quá rồi không.

Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Chu Tiễn Nam: “Được, nếu như Tư Mặc và Niệm Khanh giới thiệu thì chú Chu nhất định sẽ nghiêm túc suy nghĩ, có được không?”

“Thật sao?”

Hai đứa nhỏ nghe xong thì lập tức hồi phục tình trạng.

Vì quá vui vẻ nên cong mắt cười.

Chu Tiễn Nam hài lòng nhìn, sau đó anh ấy gắp hai cái chân gà, bỏ vào trong bát hai đứa: “Đây đều là món hai đứa thích ăn, ăn nhiều một chút, ăn xong thì chú Chu sẽ gắp tiếp.”

“Được, chú Chu là người tốt nhất.”

Hai đứa nhỏ hài lòng ăn.

Nam Khuê cũng không nhịn được mà nhắc nhở: “Tiễn Nam, anh quá chiều hai đứa nhỏ rồi, chiều hơn cả tôi nữa.”

Chu Tiễn Nam cười nhưng không nói gì.

Đông Họa không rõ trong lòng mình có cảm giác như thế nào.

Theo ý của anh Chu, anh ấy không thích người khác giới thiệu bạn gái cho mình.

Nhưng vì Niệm Khanh và Tư Mặc đề nghị nên anh ấy mới không đành lòng từ chối, không đành lòng nhìn dáng vẻ thất lạc và đau lòng của hai đứa nhỏ.

Khuê Khuê nói rất đúng, anh Chu thật sự cưng chiều hai đứa nhỏ.

Mà Đông Họa biết nguyên nhân của chuyện này đều là vì yêu ai yêu cả đường đi, vì yêu Khuê Khuê cho nên anh ấy mới rất yêu con của cô.

Rốt cuộc là tình yêu này sâu đến thế nào mới có thể làm được như vậy chứ?

Cô ấy đột nhiên nhớ đến một câu nói: Yêu là làm thế nào cũng không che giấu nổi, cho dù không nói cũng sẽ xuất hiện trong ánh mắt.

Lời này áp dụng với anh Chu và Khuê Khuê đều vô cùng thích hợp.

Cô ấy từng rất nhiều lần thấy ánh mắt dịu dàng thắm thiết, ôn hòa như nước của anh Chu nhìn Khuê Khuê.

Chỉ có nhìn như vậy nhưng anh ấy cũng có thể nở một nụ cười vô cùng thỏa mãn.


Cô ấy đứng sau anh ấy, nhìn ánh mắt lưu luyến si mê của anh ấy dành cho một người phụ nữ khác.


Tình tương tư nhất định rất đau khổ.


Thầm mếm cũng rất chua xót.


Thậm chí muốn nói cũng không thể nói.


Trong lòng cô ấy có chút nặng nề, Đông Họa cảm thấy cô ấy cần hít một chút không khí mới mẻ.


Cô ấy đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.


Kết quả vừa đi được hai bước, giọng nói của anh ấy vang lên sau lưng cô: “Họa Họa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK