Mục lục
Người Vợ Bí Ẩn Lục Thiếu Gia - Nam Khuê (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này đã lập tức gây ra một làn sóng xôn xao.

Đám đông, lập tức sôi sục lên.

Nghi lễ của hôn lễ cũng vì thế mà không thể tiếp tục tiến hành.

Cố Mạc Hàn là người đầu tiên xông tới cửa.

Khi nhìn thấy Nam Khuê một thân váy cưới, trang điểm xinh đẹp đứng trước mặt anh, trái tim của Cố Mạc Hàn liền nóng ran như lò lửa.

Trái tim anh nóng như bị thiêu đốt, bị dày vò.

Đau;

Khổ;

Khó chịu;

Tan vỡ;

Thời khắc đó, gần như tất cả mọi cảm xúc đều dồn hết vào tim anh, điên cuồng dày vò anh.

Nếu như nói điều duy nhất có thể khiến anh cảm thấy một chút hạnh phúc thì chính là anh có thể nhìn thấy dáng vẻ mặc váy cưới của cô.

Khuôn mặt nhỏ bé của cô trắng nõn, mềm mại như ngọc, là một gương mặt trái dưa tiêu chuẩn, chiếc cổ xinh đẹp trắng như tuyết, nước da và kiểu mặt như vậy mặc lên chiếc váy cưới màu đỏ nữa thật sự quá xinh đẹp rồi.

Cộng thêm sự tô điểm của hai hàng lông mày lá liễu, cô gần như không cần phải cười, chỉ cần đứng ở đó thôi đã đủ khiến anh rung động, khiến anh chết mê chết mệt rồi.

Cố Mạc Hàn không nói gì.

Anh gần như đang si mê điên cuồng ngắm nhìn cô.

Bởi vì anh ích kỷ nghĩ rằng, chỉ cần anh nhìn lâu một chút, lâu hơn một chút nữa thì anh liền có thể khắc sâu dáng vẻ xinh đẹp lúc này của cô vào trong đầu.

Anh thậm chí còn đê hèn mà nghĩ rằng, bộ váy cưới này là cô mặc cho anh xem, chỉ thuộc về một mình anh mà thôi.

Mọi người xung quanh bàn luận rôm rả, giống như nước đun sôi trong nồi vậy.

Ồn ào, cười đùa, náo nhiệt, hỗn loạn.

Nhưng trong một hoàn cảnh ồn ào ầm ĩ nữa vậy, hai người lại giống như chẳng nghe thấy gì, bọn họ cứ như thế yên lặng mà nhìn đối phương.

Không ai khóc, cũng không ai cười.

Bọn họ cứ như thế, dịu dàng, yên tĩnh mà nhìn đối phương.

Khoảnh khắc đó, vạn vật mông muội, tất cả mọi thứ đều trở nên không thực tế.

Giống như trong mắt, trong tim bọn họ chỉ có một mình đối phương mà thôi.

Thời gian đột nhiên trở nên chậm lại, bỗng dưng, không khí cũng trở nên yên tĩnh hơn.

Nam Khuê khẽ mở đôi môi đỏ mọng, mỉm cười, cô nói.

“Anh yên tâm, em không phải đến để phá đám đâu.”

“Chỉ là cảm thấy anh có chút quá đáng, kết hôn cũng không mời em.”

“Ngày đại hỷ của hai người đáng vui mừng biết bao nhiêu, dù sao em cũng nên đến chúc phúc chứ!”

Giọng nói của cô bình tĩnh đến vậy.

Ngữ khí dịu dàng đến thế.



Cố Mạc Hàn nghe lời nói của cô, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Thật ra, sau đó cô nói những gì anh đã không nhớ rõ nữa rồi.

Thứ duy nhất anh ấy nhớ được chỉ có nụ cười trên gương mặt của cô mà thôi.

Còn có vô số lần trước đây cô liên tục gọi tên của anh “Cố Mạc Hàn, Cố Mạc Hàn”.

“Khuê Khuê”

Với đôi môi run rẩy, anh đau khổ mà gọi tên cô.

Chính vào lúc này, Chu Hiểu Tinh vẫn luôn đội khăn che đầu chờ đợi cũng đã không nhịn được nữa rồi.

Cô ta tháo khăn che đầu ra, không quan tâm gì nữa mà trực tiếp xông tới.

Khi nhìn thấy Nam Khuê cũng đang mặc váy cưới đỏ, hơn nữa còn xuất hiện sáng ngời trong hôn lễ của cô ta khiến cho cô ta không nhịn nổi nữa.

Lúc này, cô ta cũng không cần phải giả tạo nữa.

Cô ta lấy thân phận là vợ của Mạc Hàn, đòi lại công bằng mà bản thân nên có.

“Nam Khuê, đây là hôn lễ của tôi, sao cô lại dám tới?”

“Cô hại tôi còn chưa đủ thảm sao? Con của tôi đã mất rồi, tôi không thể làm mẹ được nữa rồi, Mạc Hàn đã quyết định sẽ lấy tôi, cùng tôi sống một đời hòa hợp, hạnh phúc vui vẻ rồi, tại sao? Tại sao cô còn tới đây chứ?”

“Tôi đã đối xử với cô quá đủ nhân từ rồi, hôm nay là ngày đại hỉ của tôi, tôi ra lệnh cho cô, lập tức rời khỏi đây.”

Nam Khuê chỉ lạnh nhạt mà nhìn về phía cô ta: “Chu Hiểu Tinh, ban ngày không làm chuyện xấu, tôi đến không sợ quỷ gõ cửa, cô sợ cái gì?”

“Tôi đương nhiên không sợ cô, tôi chỉ không hoan nghênh cô xuất hiện ở đây thôi, dẫu sao cũng chẳng có người phụ nữ nào lại hoan nghênh người đàn bà đã câu dẫn chồng mình đến tham dự hôn lễ của mình cả.”

“Hiểu Tinh” Cố Mạc Hàn đột nhiên tức giận quở trách cô ta, ánh mắt cũng đột nhiên trở nên sắc lạnh.

“Nói chuyện chú ý chừng mực.”

Sự bênh vực của Cố Mạc Hàn lại khiến cho Chu Hiểu Tinh càng tức giận và ghen ghét hơn.

Lúc này, cô ta đột nhiên không khống chế được bản thân nữa.

“Nam Khuê, con hồ ly tinh nhà cô, mau cút đi cho tôi.”

“Tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai phá hỏng hôn lễ của tôi và Mạc Hàn đâu.”

Dứt lời, Chu Hiểu Tinh nhìn Nam Khuê, giơ tay lên hung dữ giáng về phía cô.

“Hiểu Tinh, dừng tay!”

Cố Mạc Hàn hét lớn, gần như là lập tức giơ tay ra ngăn cản.

Nhưng vì góc độ nên anh đã muộn hơn một bước.

Chính vào lúc bàn tay của Chu Hiểu Tinh sắp chạm vào mặt của Nam Khuê, đột nhiên, một bàn tay mạnh mẽ hung dữ mà nắm lấy cánh tay của cô ta.

Sức mạnh đó gần như sắp nghiền nát xương của cô ta luôn vậy.

Cơn đau lan ra toàn thân, Chu Hiểu Tinh đau đớn đến mức thở hổn hển, run cầm cập toát mồ hôi lạnh.

“Anh là ai? Dám quản chuyện của người khác?”

Chu Hiểu Tinh bất mãn nhìn Chu Tiễn Nam.



Chu Tiễn Nam toàn thân đều là sát khí lạnh băng, đôi mắt quét qua, ánh mắt của anh đặt lên người Chu Hiểu Tinh, giọng nói lạnh lùng đến cực độ.

“Cô là thứ gì? Còn dám động tay với cô ấy?

“Cô nên cảm thấy may mắn vì vẫn chưa đánh trúng cô ấy đi, nếu không cánh tay này của cô đã lập tức bị phế rồi.”

Dứt lời, anh mắt của anh ấy lập tức trở nên hung dữ, tay vừa mới dùng lực, Chu Hiểu Tinh liền lập tức đau đớn đến mức gào khóc thảm thiết.t

“A, đau đau đau.”

“Đau quá, anh anh bỏ tôi ra, mau bỏ tôi ra.”

Nhìn thấy khuôn mặt đau đớn đến tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, sắp không chịu đựng nổi nữa của Chu Hiểu Tinh.

Chu Tiễn Nam vẫn giữ nguyên như thế thêm hai phút, sau đó mới buông tay ra.

Anh đột nhiên thả ra, Chu Hiểu Tinh không chuẩn bị kịp liền ngã nhào xuống đất như một con chó.

Trong chốc lát, mũ phượng trên đầu cô ta rơi xuống, tóc tai rối bù, quần áo cũng lấm lem, cả người vô cùng nhếch nhác.

Nhìn về phía Nam Khuê, cô ta lại càng tức giận hơn.

Trong đôi mắt đó tràn đầy lửa hận: “Nam Khuê, tại sao cô lại đến đây?”

“Mạc Hàn đã chọn tôi rồi? Tại sao cô còn mặt dày đến phá đám bọn tôi chứ?”

Nói xong, cô ta bắt đầu bật khóc.

Khóc vô cùng thương tâm, khóc đến chấn động lòng người.

Nam Khuê nhìn qua, quả nhiên, cho dù là lúc nào, đây vẫn là sở trường giỏi nhất của cô ta.

Có lẽ cô ta cũng đã khóc như thế này trước mặt Cố Mạc Hàn, khóc đến mức khiến anh mềm lòng nhỉ.

Chỉ là, thủ đoạn đê hèn, dối lòng này, nhiều năm như vậy rồi cô vẫn chưa học được.

Trái tim không thuộc về cô thì cô cũng không cần dùng đến cách này để níu giữ.

Cho dù có níu giữ được rồi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Thứ cô cần là tình yêu đích thực, là tin tưởng, là lựa chọn độc nhất vô nhị, là tình yêu và sự bảo vệ không bao giờ thay đổi.

Chứ không phải là sự bố thí, lừa dối và thương hại.

“Chu Hiểu Tinh, cô sai rồi.”

“Tôi không đến đây để phá hôn lễ của cô, tôi đến là muốn chúc phúc cho cô.”

Ánh mắt của Nam Khuê đặt lên người của hai bọn họ: “Ngày hôm nay thật đẹp, thời tiết cũng tốt, trời trong nắng ấm, bầu trời quang đãng, rất thích hợp để kết hôn, làm một ngày lành, thế nên tôi chúc hai người vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hạnh phúc, ân ái một đời.”


Sau đó, ánh mắt của cô lại nhẹ nhàng nhìn qua Cố Mạc Hàn.


“Ngoài việc chúc phúc, em cũng muốn đến để từ biệt anh.”


“Từ biệt?”


Cố Mạc Hàn đôi môi run rẩy, trái tim như có hàng ngàn hàng vạn vết thương bị xé ra, đau đớn vô cùng.


Anh hoàn toàn không dám tin vào những lời cô nói.


Anh thậm chí còn không muốn tiếp tục nghe nữa.


Để chống lại sự xúc động, anh gần như giận dữ mà hét lên: “Em nói rõ đi, từ biệt gì? Em sắp rời đi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK