Mục lục
Người Vợ Bí Ẩn Lục Thiếu Gia - Nam Khuê (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách đó không xa, Chu Hiểu Tinh nắm chặt hai tay, sắc mặt trắng bệch.

Cảnh tượng trước mắt, cô ta nhìn không bỏ sót một chút nào.

Đúng như cô ta nghĩ, anh tới tìm ả hồ ly tinh này.

Cho nên cô ta không nói gì, chỉ là lẳng lặng đi theo phía sau.

Nhưng dù thế nào cô ta cũng không ngờ Mạc Hàn lại hôn người phụ nữ kia.

Mà còn điên cuồng như thế.

Đó là điều cô ta chưa bao giờ thấy trước đây.

“Nam Khuê, hồ ly tinh, đều tại cô.”

“Tại sao cô lại đến đây? Nếu như không phải do cô, tôi đã cùng Mạc Hàn sống một cuộc sống hạnh phúc, rất nhanh sẽ sinh cho anh ấy một đứa bé đáng yêu.”

“Đều tại cô, là cô phá hủy những thứ tôi đang có.”

“Nam Khuê, đừng trách tôi, tất cả đều do cô tự tìm. Không ai có thể ngăn cản hạnh phúc của tôi, đặc biệt là cô.”

Không có dũng khí nhìn tiếp nữa, Chu Hiểu Tinh nắm hai quyền, xoay người trở về.

Đồng thời, trong đầu cô ta đang xuất hiện một suy nghĩ độc ác điên rồ.

……

Đẩy Cố Mạc Hàn ra, Nam Khuê trợn tròn mắt nhìn về phía anh: “Anh điên rồi.”

Cố Mạc Hàn nhìn đôi môi mềm mại của cô bị mình hôn, tự giễu cợt.

“Đúng vậy, cô nói đúng, tôi thật sự đã điên rồi.”

“Chính vì điên rồi, cho nên mới bỏ lại Hiểu Tinh, quên đi thân phận của mình tới tìm cô.”

“Chính vì điên rồi, cho nên mới không khống chế được mà đến tìm cô.”

“Chính vì điên rồi, cho nên khi nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh cô, tôi ghen muốn chết, ghen tị muốn chết.”

“Nam Khuê, cô thật sự là người không tim không phổi, rõ ràng là cô trêu chọc tôi trước, là cô từng bước làm phiền tôi, từng bước tiếp cận tôi, chiếm được trái tim tôi rồi, lúc tôi động lòng rồi, cô lại nói đi là đi, còn xoay người một cái đã nói muốn ở cùng một chỗ với người đàn ông khác.”

Nam Khuê quả thực không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía anh.

Cô mở to hai mắt, nếu không phải tai mình nghe thấy, hầu như cô không thể tin được mình nghe thấy.

Chính miệng anh nói, anh đã động lòng rồi.

Cho nên, cô đã thành công?

“Vậy tôi hỏi anh, người chăm sóc tôi tối hôm đó rốt cuộc có phải là anh không?”

“Ngoài tôi ra, còn có thể là ai chứ?”

Lúc này, rốt cuộc Cố Mạc Hàn cũng trả lời.

Nam Khuê nhịn không được nữa, cô đi lên, ôm lấy Cố Mạc Hàn.



Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, giọng cô run run giọng, vô cùng kích động.

“Cố Mạc Hàn, anh thừa nhận đi, anh thích em đúng không?”

“Anh căn bản không thích Chu Hiểu Tinh, giữa anh và cô ấy vốn không có tình cảm, chỉ là

bị thân phận giả dối trói buộc mà thôi.”

“Anh biết gì không? Chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian, cho nên chúng ta đừng lãng phí thêm nữa, hủy bỏ hôn ước của hai người rồi trở về cùng em, được không?”

Dứt lời, cô nâng mặt Cố Mạc Hàn lên.

Nhẹ nhàng, trân trọng hôn lên.

Lúc này, là Nam Khuê chủ động.

Đôi môi của cô rất mềm mại.

Trong đầu Cố Mạc Hàn lại xuất hiện loại cảm giác quen thuộc này, thật giống như anh đã hôn cô trăm ngàn lần.

Tất cả mọi thứ, thuần thục, tự nhiên như vậy.

“Cho tôi thời gian, được chứ?”

Lúc tách ra, Cố Mạc Hàn nâng mặt Nam Khuê lên, giọng nói nhẹ nhàng.

Lúc Nam Khuê đi vào, Chu Tiễn Nam một bộ đồ màu xanh ngọc đang đứng trong sân.

Nhìn thấy cô đi vào, khóe miệng anh ấy nhếch lên ý cười: “Nếu hai người đã giải quyết cong hiểu lầm, thì tôi đã yên tâm rồi.”

Nam Khuê có chút xấu hổ nhìn về phía anh ấy: “Thật ngại quá, anh Chu, lúc nãy có nói một vài câu liên quan đến anh, hy vọng anh không để ở trong lòng.”

Chu Tiễn Nam cũng không ngại.

Cười nói: “Không sao đâu, tôi mà lại có lòng dạ hẹp hòi từ khi nào chứ.”

“Anh Chu, anh thật sự quá lợi hại, anh làm sao biết trong lòng anh ấy có tôi, trước đây tôi đã hỏi anh ấy, nhưng anh ấy không thừa nhận.”

“Đồ ngốc, đàn ông có đôi khi cũng giống như trẻ con vậy, ghen tuông vào sẽ trở nên đặc biệt ấu trĩ, thậm chí sẽ vô duyên vô cớ tức giận, nổi giận, còn có thể cố ý không để ý tới em. Mỗi một cái trong này, Cố Mạc Hàn lúc nãy đều có hết.”

“Hơn nữa lúc nãy chúng ta làm vài động tác thân mật, chỉ cần trong lòng anh ta có em, thì nhất định sẽ nhịn không được.”

Lúc Cố Mạc Hàn trở về, Chu Hiểu Tinh vừa tắm xong mặc đồ ngủ từ trong phòng tắm đi ra.

Cô ta ăn mặc rất mát mẻ, gần như để lộ ra vóc dáng gợi cảm.

Nhưng mặc dù như vậy, cô ta cũng không nhìn thấy được một chút biểu hiện động tình và ý nghĩ nào trong mắt Mạc Hàn.

Đôi mắt kia, lúc nhìn về phía cô ta quá bình tĩnh.

Không giống dáng vẻ lúc anh ôm Nam Khuê hôn môi điên cuồng chút nào cả.

Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, cô ta quả thực ghen tị đến phát điên.

“Mạc Hàn, anh về à! Không phải nói sẽ đi ra ngoài hơi lâu, có thể về trễ mà?”

Chu Hiểu Tinh cười, vẻ mặt ngây thơ đơn thuần.

“Đã làm xong việc, cho nên mới về sớm.”



“Em đã lấy quần áo giúp anh rồi, mệt mỏi rồi phải không, em lập tức đi tắm rửa giúp anh, anh tắm xong rồi nghỉ ngơi sớm một chút.”

Cố Mạc Hàn nhìn cô ta.

Cô ta càng như vậy, trong lòng anh lại càng áy náy.

“Hiểu Tinh, không cần, anh tự tắm.” Cố Mạc Hàn từ chối cô ta.

Vẻ mặt Chu Hiểu Tinh hơi sượng, ngay sau đó, cô ta cực kỳ ấm ức nhìn về phía Cố Mạc Hàn.

“Mạc Hàn, làm sao vậy? Có phải anh ghét em không? Hay là nhiệt độ nước tắm em vặn không thích hợp.”

“Không phải, em đang mang thai, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, về sau đừng vì anh làm chuyện như vậy nữa, anh đều có thể tự mình làm.” Anh nói.

Chu Hiểu Tinh không nói gì, cô ta chỉ đứng ở nơi đó, cúi đầu.

Một dáng vẻ điềm đạm đáng thương.

Cái đó làm cho người ta khi nhìn thẳng lập tức cảm thấy đau lòng.

“Thực xin lỗi Hiểu Tinh, anh không có ý ghét bỏ em, anh chỉ không muốn em quá mệt thôi.”

Cuối cùng, Cố Mạc Hàn vẫn không đành lòng giải thích một câu.

Tâm trạng Chu Hiểu Tinh tốt hơn một chút, nhưng vẫn có chút phiền muộn.

“Không sao, vậy anh mau đi tắm đi.”

Cố Mạc Hàn tắm rửa xong đi ra, lại phát hiện Chu Hiểu Tinh vẫn chưa ngủ, vẫn đang ở ngoài chờ anh.

“Mạc Hàn…” Cô ta đi lên, nhẹ nhàng gọi tên anh, có chút ấp úng nhỏ giọng nói: “Cái kia, em muốn đi ngủ rồi.”

“Được, đi nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Em… anh, anh… anh có thể hôn em một cái không, cho em một nụ hôn chúc ngủ ngon. Trước kia anh đều dỗ em ngủ như vậy, nhưng từ khi anh mất trí nhớ, đã rất lâu rồi không hôn chúc ngủ ngon với tôi.”

Cố Mạc Hàn không ngờ cô lại đưa ra yêu cầu này.

Chợt sửng sốt, anh siết chặt hai tay.

Giờ phút này, trong đầu hiện lên tất cả dáng vẻ khi hôn Nam Khuê.

Từng cảnh tượng rõ ràng như vậy, khắc sâu vào tâm trí anh, dường như vừa mới hôn xong.


Anh vừa mới hôn Nam Khuê, bây giờ thật sự không cách nào hôn người phụ nữ trước mặt được.


Anh đưa tay xoa xoa tóc Chu Hiểu Tinh, lại sờ cái bụng hơi nhô lên của cô ta: “Mau đi ngủ đi, bảo bối nhất định đã mệt, muốn ngủ rồi.”


Khoảnh khắc đó, tất cả sự thất vọng của Chu Hiểu Tinh đều hiện rõ trên mặt.


Quả nhiên, anh không hôn cô ta.


Ngay cả khi cô ta đã dũng cảm và mạnh dạn mở miệng, nhưng anh vẫn từ chối cô ta.


“Cố Mạc Hàn, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Ả hồ ly tinh Nam Khuê kia tốt như vậy không? Anh có thể hôn cô ta, tại sao anh không thể hôn em? Anh coi em là gì ”


“Anh hãy hiểu, em mới là vợ sắp cướp của anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK