Mục lục
Người Vợ Bí Ẩn Lục Thiếu Gia - Nam Khuê (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Mạc Hàn cười.

Sau đó tự mình gắp cho cô một miếng: “Ngon thì ăn nhiều chút.”

“Ừm.” Nam Khuê vui vẻ cười, cũng gắp cho anh một miếng: “Anh cũng ăn đi.”

Bữa cơm này, Nam Khuê ăn rất vui vẻ.

Cô luôn nói chuyện với nụ cười trên môi.

Cố Mạc Hàn đa số đều yên lặng ăn, yên lặng nghe, ngẫu nhiên đáp lại vài câu.

Nhìn cô nói chuyện, vẻ mặt hạnh phúc, trong lòng anh vừa vui vẻ vừa chua xót.

Trái tim không rõ cảm giác như thế nào.

Cơm nước xong, Cố Mạc Hàn chủ động đề nghị: “Muốn đi dạo bờ biển không, em theo anh đi dạo một chút nhé. ”

“Được.”

Lúc ra khỏi cửa, Cố Mạc Hàn chủ động đưa tay nắm lấy tay Nam Khuê.

Bàn tay của anh, bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay.

Nắm rất chặt chẽ.

Nam Khuê ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không sợ gặp người quen bị họ nhìn thấy sao?”

Dù sao trong mắt những người quen đó, quan hệ giữa anh và Chu Hiểu Tinh vẫn còn là vợ chồng chưa cưới.

“Không sợ.”

Anh đáp, nắm tay Nam Khuê càng chặt hơn.

Nam Khuê nghe thấy câu trả lời, cảm thấy lòng vui sướng hơn.

Tuy rằng không có hỏi quan hệ giữa anh và Chu Hiểu Tinh đã xử lý như thế nào, nhưng từ biểu hiện của anh hôm nay, cô nghĩ, ngày bọn họ cùng nhau rời khỏi nơi này càng ngày càng gần.

Đến bờ biển, hoàng hôn ngày hôm nay đặc biệt đẹp.

Những đám mây được nhuộm thành từng mảng màu đỏ cam, màu sắc đó giống như màu sắc được họa sĩ tỉ mỉ vẽ lên.

“Wow, đám mây màu đỏ này cũng quá đẹp đi!”

“Đây là lần đầu em thấy hoàng hôn đẹp nhất từ lúc tới nơi này.”

Cố Mạc Hàn cưng chiều nhìn cô hỏi: “Muốn chụp ảnh không?”

Nam Khuê vội vàng gật đầu: “Được.”

Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đỏ rộng rãi, kết hợp với đám mây màu đỏ phía sau, trông rất đẹp.

Cố Mạc Hàn chụp liên tục cho cô rất nhiều tấm.

Nam Khuê nhìn ảnh trong điện thoại của anh, mỗi tấm đều rất đẹp.

“Chúng ta cùng nhau chụp một tấm đi!” Đột nhiên, Cố Mạc Hàn mở miệng.

“Được nha!”

Một tay cầm điện thoại, còn tay kia ôm Nam Khuê.

Hai người đưa lưng về phía biển rộng, chụp ảnh tự sướng.

Lúc chụp tấm thứ hai, Nam Khuê đột nhiên tiến lại gần, ngay lập tức hôn lên mặt Cố Mạc Hàn.

Vì vậy, hình ảnh đẹp đã được chụp như vậy.



Lúc này, hai người ở bên bờ biển một lúc lâu.

Bởi vì ở cùng một chỗ với anh, Nam Khuê không cảm thấy thời gian trôi qua nhanh.

Cố Mạc Hàn cũng vô cùng quý trọng cơ hội cuối cùng của hai người ở bên nhau.

“Có phải lạnh không, mặc vào đi.” Anh chủ động cởi áo khoác ra mặc cho Nam Khuê.

Cái dáng vẻ bá đạo này, Nam Khuê cực kỳ yêu thích.

Cô ngửa đầu, đáng yêu làm nũng: “Anh hôn em một cái, em sẽ mặc vào.”

Cố Mạc Hàn: “Em mặc vào anh lập tức hôn.”

Được rồi, vậy thì mặc trước.

Kết quả quần áo mặc xong, tóc cô còn chưa lấy ra, Cố Mạc Hàn đã trực tiếp nâng hai má cô lên.

Sau đó, anh áp nụ hôn của mình xuống.

Mang theo tràn đầy sự mạnh mẽ cùng dục vọng chiếm hữu.

Nam Khuê gần như muốn mở miệng nói một câu cũng không được, đã bị anh giữ chặt gáy, hôn thật sâu.

Động tác của anh, rất tỉ mỉ dịu dàng.

Nam Khuê cảm thấy được yêu thương.

Tuy rằng lúc này bên bờ biển còn có người, sắc trời cũng cũbg chưa hoàn toàn tối.

Sự thân mật của họ bị một số ngừoi nhìn thấy.

Nhưng cô không nhút nhát chút nào.

Nhẹ nhàng khiểng chân, cô bắt đầu chủ động đáp lại.

Cảm nhận được phản ứng của cô, Cố Mạc Hàn càng thêm nhập tâm.

Loại cảm giác này, dường như có thể dùng từ “hoang dã” để hình dung.

Nhưng càng về sau, Nam Khuê càng cảm thấy có chút khác.

Không giống mấy lần trước, lần này anh giống như nghiện, hết lần này đến lần khác, như thế nào cũng không muốn buông cô ra.

Thậm chí đến cuối cùng, anh điên cuồng gặm môi cô, ước gì áp cả người cô vào trong người.

Càng làm cho Nam Khuê bất ngờ chính là, hai má của cô chạm đến cái gì đó lành lạnh.

Tiếp theo là giọt thứ hai, giọt thứ ba…

Sau đó, má cô cũng dính mảng ẩm ướt.

“Mạc Hàn, anh làm sao vậy?”

“Tại sao lại khóc?”

Có thể nói, từ khi hai người quen biết đến bây giờ, số lần anh khóc chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Vốn là lúc hạnh phúc nhất, ngọt ngào nhất, vì sao anh lại khóc?

Nam Khuê đột nhiên bối rối, trong lòng cũng sốt ruột đến không chịu nổi.

Cố Mạc Hàn buông cô ra, vừa lấy tay bối rối lau nước mắt trên mặt cô, vừa nói: “Không có việc gì, đừng lo lắng, chỉ vì anh quá vui.”

“Khuê Khuê, có thể gặp được em là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời anh.”

“Nếu như có kiếp sau, anh nhất định sẽ gặp em sớm hơn, yêu em sớm hơn.”

Nghe anh nói thế, trong lòng Nam Khuê mới yên lòng.



Ôm lấy anh, Nam Khuê dựa vào lòng anh: “Đây là anh nói đấy, vậy kiếp sau anh nhất định không được thất hứa nha, nếu không em tuyệt đối không tha cho anh đâu.”

“Ừm, anh nhất định nhớ kỹ.”

Khi dứt lời, nước mắt trên mặt Cố Mạc Hàn lại rơi xuống.

Chỉ có điều, rất nhanh đã bị gió bên bờ biển thổi tan.

Giống như một làn khói, không còn nữa.

Khi trở về, hai người vẫn nắm tay nhau, giống như một cặp đôi ngọt ngào nhất.

Nam Khuê lúc này đắm chìm trong ngọt ngào.

Hoàn toàn không biết nỗi đau sắp đến.

Phòng bệnh ở phía bên kia.

Chu Hiểu Tinh đang ở trong phòng bệnh xem tivi, còn vừa ăn đồ ăn ngon.

Hoàn toàn không có một chút đau buồn của việc mất con.

Lúc này, mẹ Chu hốt hoảng chạy vào.

“Hiểu Tinh, hỏng rồi, tình hình không ổn.”

“Mẹ, có chuyện gì vậy? Mẹ nói rõ ràng xem!”

“Vừa rồi không phải mẹ về lấy quần áo thay giặt cho con sao, kết quả mấy người đều lôi kéo mẹ nói, Cố Mạc Hàn lại có thể quang minh chính đại dẫn người phụ nữ kia đi dạo bên bờ biển.”

“Không chỉ như thế, cậu ta còn nắm tay ả hồ ly tinh kia, chụp ảnh cho cô ta, đáng ghét nhất là…”

Chu Hiểu Tinh tức giận siết chặt hai tay: “Là cái gì?”

“Bọn họ lại không coi ai ra gì hôn nhau bên bờ biển?”

“Cái gì?”

Chu Hiểu Tinh nghe xong gần như muốn nổ tung ngay tại chỗ.

“Nam Khuê, cô đúng là không biết xấu hổ!”

“Cố Mạc Hàn, tôi hận anh!”

Cô ta tức giận ném cốc ở đầu giường xuống đất.

Ly thủy tinh ngay lập tức vỡ thành từng mảnh, nước nóng bắn tung tóe khắp nơi.

Sàn nhà đầy nước, toàn bộ mặt đất là một mớ hỗn độn.

“Tức chết mà, lại còn hôn môi!”

“Con đàn bà kia còn không biết xấu hổ, công khai quyến rũ người đàn ông của con.”


Chu Hiểu Tinh giống như bị điên, dường như đập hết đồ đạc gần tay.


Không chỉ có thế, cô ta còn đứng lên từ trên giường, đồ đạc trong phòng bệnh hầu như đều đập hết.


Lúc này, mẹ Chu cũng ý thức được có gì đó không đúng, lập tức chạy tới ôm lấy cô ta: “Hiểu Tinh, con bình tĩnh chút, cơ thể quan trọng nhất, cho dù có tức giận đến đâu cũng không thể lấy cơ thể mình ra giỡn được!”


Bởi vì động tĩnh quá lớn, bác sĩ và y tá nhanh chóng đi vào.


Nhìn thấy thảm cảnh trên mặt đất, bác sĩ tức giận nói.


“Cô bây giờ nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, bây giờ lại đi chân trần trên đất, sau này còn muốn có con hay không?”


“Mau trở lại giường đắp chăn cho tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK