Mục lục
Người Vợ Bí Ẩn Lục Thiếu Gia - Nam Khuê (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn lên bầu trời một lúc lâu, Lục Kiến Thành chậm rãi nói: “Mẹ anh là người đáng thương.”

“Bà ấy và cha anh không phải là lần đầu kết hôn, trước khi gả cho cha anh, bà ấy từng có một cuộc hôn nhân, nhưng kết cục rất bi thảm, sau đó bà ấy thông qua xem mắt mà kết hôn với cha anh.”

“Từ lúc anh bắt đầu hiểu chuyện đã thấy mối quan hệ giữa hai người rất phức tạp, nói yêu, anh lại thấy hai người như hận nhau, nhưng nói hận, anh lại cảm thấy hai người như yêu đối phương.”

“Cho nên, không phải chuyện gì cũng có thể nói dăm ba câu là rõ ràng, về sau em sẽ hiểu.”

“Không nói chuyện bọn họ nữa, chúng ta trở về nhà cũ đi, cha mẹ trong lúc này không về được, chúng ta phải trở về tiếp đón mọi người.”

Nam Khuê gật đầu: “Được.”

Khi hai người đến nhà cũ, bên trong đã có rất nhiều người, bạn bè thân thích hầu như đã đến đủ cả.

Với thế lực của nhà họ Lục, hoàn toàn có thể mở tiệc trong khách sạn, nhưng Vân Thư kiên quyết phải phải mở ở nhà cũ, sau đó mời một đội đầu bếp hạng nhất phụ trách yến tiệc.

Bởi vì bà cảm thấy chỉ bằng cách này, ông nội mới có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.


Khách sạn dù có sang trọng đến đâu nhưng cũng quá lạnh lẽo.

Sau khi xuống xe, Lục Kiến Thành vẫn nắm lấy tay Nam Khuê.

Nam Khuê kéo kéo áo anh: “Anh muốn tôi và anh cùng chào hỏi khách khứa sao?”

Mấy năm nay, cô chưa từng dùng danh nghĩa vợ anh để tiếp đãi bạn bè trong lĩnh vực kinh doanh của nhà họ Lục.

Hơn nữa, cả hai luôn giấu kín chuyện hôn nhân, ít ai biết về chuyện này.

Nếu cùng nhau tiếp khách thì thân phận kia chắc chắn sẽ bị lộ.

“Xin lỗi.”

Lục Kiến Thành nhanh chóng buông tay cô ra.


“Không sao, vậy anh vào trước đi, mấy phút nữa tôi vào sau.”

“Ừm.”

Trước khi buổi tiệc bắt đầu, Vân Thư và Lục Minh Bác đã quay lại, nhìn tình hình có vẻ hai người đã hòa hoãn rất nhiều.

Vì có quá nhiều người nên Nam Khuê chỉ tùy tiện tìm một chỗ rồi ăn chút đồ ăn.

Hơn một giờ trưa, khách dự tiệc lần lượt tản ra rất nhiều, căn nhà cổ kính cũng có vẻ vắng đi một chút.

Sáng nay dậy hơi sớm, cộng thêm bị cảm khi quỳ gối quỳ lạy trong nghĩa trang, Nam Khuê cảm thấy hơi đau đầu nên về phòng nghỉ ngơi trước.

Trong mơ hồ, cô cảm thấy mình vừa ngủ được bảy tám phút, đang chuẩn bị ngủ say.

Đột nhiên, cơ thể cô trầm xuống.

Cô bị dọa sợ, đang muốn kêu lên, đứng dậy thì phát hiện Lục Kiến Thành đang đè vào chăn cô.

Khắp người anh nồng nặc mùi rượu, mềm nhũn nằm trên giường.

“Kiến Thành…”



Nam Khuê duỗi tay ra, vừa đẩy đẩy anh vừa gọi.

Không có phản ứng.

“Kiến Thành… tỉnh lại đi!” Nam Khuê lại gọi thêm vài câu nữa.

Nhưng mà Lục Kiến Thành vẫn đang ngủ trên người cô, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, hoàn toàn say khướt.

Có vẻ như tiếp đãi khách khứa nên say.

Nam Khuê không còn cách nào khác, đành phải bước ra khỏi giường và đỡ anh lên giường, sau đó cởi giày và quần áo bên ngoài, rửa mặt và cổ cho anh rồi để anh nằm trên giường nghỉ ngơi.

Sau khi làm xong tất cả, Nam Khuê thở phào một hơi, đang định xoay người đi cất khăn.

Kết quả còn chưa đi được, thì tay đã bị Lục Kiến Thành bắt lấy.

Ngay sau đó, giọng điệu bá đạo, ngập tràn men say của anh truyền đến: “Đừng đi, ngủ cùng với anh đi.”

“Anh say rồi, tôi đi cất khăn, anh cứ ngủ đi.”

Nhưng mà anh căn bản không nghe lời Nam Khuê nói, vẫn cứ gắt gao lầm lấy cổ tay cô.

“Không, anh muốn em ngủ với anh.”

Nhìn thấy người đàn ông trước mặt vốn đã bá đạo, không nói lý lẽ, giờ lại say đến mất ý thức, Nam Khuê biết bây giờ có nói lý cũng vô dụng nên nhẹ giọng dỗ dành.

“Vậy anh ngủ trước đi, lát nữa tôi sẽ quay lại ngủ cùng anh được không?”

“Không được, bây giờ phải ngủ ngay.” Lục Kiến Thành vẫn kiên trì.

Nam Khuê dở khóc dở cười nhìn anh: “Anh có biết tôi là ai không?”

‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’

“Em là Khuê Khuê, là vợ của anh.” Lục Kiến Thành không chút suy nghĩ liền buột miệng nói luôn.

Nam Khuê nhịn không được chửi thầm, tôi với anh đã ly hôn rồi, ai còn là vợ anh nữa.

“Vợ ơi, em lên đây ngủ với anh có được không?”

“Em không ngủ cùng anh, anh không ngủ được, vợ ơi.”

Lần này, người nào đó câu nào câu nấy đều gọi “vợ”, hơn nữa càng gọi càng hăng hái.

“Lục Kiến Thành, tôi nói cho anh biết, anh đừng có mượn rượu giả điên, tôi không phải…” Vợ của anh.

Nam Khuê còn chưa nói hết câu thì Lục Kiến Thành đã dùng lực, cô lập tức ngã sấp trên người anh.

Ngay sau đó, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh trực tiếp ôm lên giường.

Còn ôm cô vào tận mép giường.

Đôi tay đang ôm lấy eo cô cứng như thép, cơ hồ muốn giam cầm cô lại.

Bây giờ cô bị anh ôm đến gắt gao, nếu anh không buông tay, cô căn bản sẽ không rời đi được.

Mặt khác, có người sau khi đưa cô lên giường cũng không nói gì nữa mà chỉ ôm cô ngủ ngon lành, tựa đầu vào cổ cô theo thói quen.



Quay đầu lại nhìn ai đó, Nam Khuê bỗng nhiên có cảm giác mình vừa tỉnh lại từ trong mơ.

Cô…?

Có phải cô bị lừa rồi không?

Có phải Lục Kiến Thành căn bản không say, chỉ đang lừa cô thôi không?

Càng nghĩ , Nam Khuê lại càng thấy không đúng.

Với tửu lượng của mình, sao anh có thể dễ dàng say thế được, hơn nữa tuy hôm nay tiếp rượu rất nhiều người, nhưng dường như anh cũng đã uống thuốc giải rượu từ trước.

Sau khi nghĩ thông suốt hai điểm này, Nam Khuê đột nhiên trở nên chắc chắn: “Này, Lục Kiến Thành, anh mau dậy đi, anh không say phải không?”

Nhưng Lục Kiến Thành vẫn nhắm chặt hai mắt, bộ dạng như đang ngủ say.

“Đừng giả vờ ngủ, tôi biết anh không say.” Nam Khuê đưa tay chọc chọc anh.

Lục Kiến Thành trực tiếp nắm lấy ngón tay trắng nõn thon thả của cô, sau đó xoay người đè Nam Khuê dưới thân.

Ngay sau đó, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào mặt cô: “Vợ, đừng quấy rầy anh, em yên lặng đi, anh đau đầu, anh muốn ngủ.”

Nam Khuê nổi giận: “Anh đừng có gọi bừa, tôi đã sớm không phải vợ anh nữa rồi.”

“Anh không quan tâm, em là Nam Khuê, Khuê Khuê chính là vợ anh.”

Nam Khuê: “…”

Sau đó Lục Kiến Thành như con bạch tuộc quấn chặt lấy Nam Khuê, Nam Khuê không thể dứt anh ra được.

Cuối cùng, cô chỉ có thể cam chịu, lấy chăn bông đắp lên người hai người.

Vào một ngày lạnh như vậy, nếu không đắp chăn, cả hai sẽ bị cảm lạnh cùng nhau.

Thấy Nam Khuê yên lặng và đã nhắm mắt lại, không còn giãy dụa và kháng cự nữa, đôi mắt đen kịt của người nào đó nhẹ nhàng mở ra, khóe miệng tràn ra một nụ cười đắc thắng và mãn nguyện.

Chỉ có điều Nam Khuê không nhận ra những điều này, vì cô đã ngủ rồi.

Khi tỉnh dậy, đầu cô vẫn còn hơi choáng váng.

Cô nhìn bên cạnh, phát hiện Lục Kiến Thành không còn ở đây nữa, bên cạnh cũng đã trống không.

Tự đánh vài cái vào đầu, Nam Khuê lại mở to mắt và nhìn quanh.

Trong phòng quả nhiên chỉ có một mình cô.

Nhưng cô nhớ trước khi cô ngủ, rõ ràng là cô và Lục Kiến Thành cùng nhau ngủ.


Chẳng lẽ cô nhớ nhầm rồi, mọi thứ đều là giả sao?


Cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối.


Trời ơi, sao cô lại ngủ lâu vậy?


Không chậm trễ nữa, Nam Khuê cầm điện thoại đi xuống tầng, nhưng cô không ngờ lại gặp người mà cô không hề muốn gặp – Lục Nhu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK