Mục lục
Người Vợ Bí Ẩn Lục Thiếu Gia - Nam Khuê (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hả? Lái xe thật sự ngồi phía trước đó!”

Nam Khuê vội vàng kinh hãi nhìn về phía trước.

Khi thấy phía trước không có người, cô nhẹ nhàng thở ra.

Đồng thời hờn dỗi đánh người nào đó: “Xấu tính, luôn lừa em.”

“Ai bảo cô Nam Khuê xinh đẹp luôn dễ lừa gạt như vậy chứ! Được rồi, ngốc thì ngốc chút cũng được. May mà ai đó số tốt, cả một đời này chỉ bị một mình anh lừa, nếu như bị người khác lừa thì anh lỗ lớn rồi.”

“Hừ, vậy thì anh phải ôm em cho chặt vào, nếu như bị người khác lừa gạt thì sẽ không trả lại đâu.”

“Anh ta dám?” Lục Kiến Thành lập tức bá đạo nói.

Anh mở cửa xe, đi xuống trước.

Sau đó anh hơi cúi người, vươn tay ra, làm một động tác thân sĩ: “Cô Nam Khuê, mời!”

Nam Khuê phối hợp đưa tay ra.

Lục Kiến Thành che chở cô ngồi lên ghế phụ, sau đó bản thân ngồi vào ghế lái.

Vì Lục Kiến Thành trở về nên cả ngày hôm nay tâm trạng khi đi làm của Nam Khuê đều vô cùng tốt.

Lúc gần tan làm, Quý Dạ Bạch lại tới quấy rầy cô một lần.

Nguyên nhân rất đơn giản: Vẫn là muốn cô rút báo án, thả Hạ Nhu ra.

Có kinh nghiệm từ hai lần đàm phán trước, lần này Quý Dạ Bạch như biến thành người khác, anh ta không còn táo bạo cũng như uy hiếp như cũ.

Gần như từng lời nói ra đều là thỉnh cầu.

Nhưng dù như thế thì Nam Khuê cũng không đồng ý.

Cho dù là người nào có mưu đồ muốn tổn thương và cướp con cô đi, cô sẽ đều không nương tay, huống hồ người này còn là Hạ Nhu.

Có thể nói do có kinh nghiệm hai lần trước, cộng với việc cô đã sớm đoán được việc Quý Dạ Bạch sẽ đến quấn lấy mình nên Nam Khuê không chút bối rối, ngược lại còn bình tĩnh ứng phó.

Cứ như vậy cho đến ngày thứ bảy.

Thời gian tạm giam kết thúc, Quý Dạ Bạch không đến tìm cô.

Mà thời gian đã kết thúc, cho nên Hạ Nhu đã được anh ta đón về từ cục cảnh sát.

Lúc đó Vân Thư đang tưới hoa, nghe thấy tin này, bà lập tức bấm một dãy số: “Bà Vương, tôi là Vân Thư, làm phiền bà giúp tôi một chuyện.”

“Bà Lục nói gì vậy, bà có chuyện gì xin cứ nói.”

“Hai ngày nữa là tiệc sinh nhật của bà, chắc bà mời rất nhiều người?”

“Đúng vậy, chẳng lẽ người làm nhà tôi có sai sót gì nên bà chưa nhận được thiệp mời sao?” Bà Vương lo lắng nói.

“Không phải, mấy ngày trước tôi đã nhận được thiệp mời, nhất định sẽ đến tiệc đúng giờ, tôi hi vọng bà có thể mời giúp tôi một người.”

“Không thành vấn đề, bà chỉ cần nói một câu mà thôi. Đúng rồi, bà muốn tôi mời ai?”

Vân Thư nhếch miệng cười nhạt, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Hạ Nhu.”



Bà Vương ở đầu dây bên kia tất nhiên vô cùng kinh ngạc.

Bà ấy còn cho rằng mình nghe nhầm.

Bà ấy không chắc chắn mà hỏi lại lần nữa: “Bà Lục, bà chắc chắn để tôi mời người phụ nữ họ Hạ kia chứ? Nhưng mà… Không phải bà và bà ta…”

“Không sao, tôi không để ý, hơn nữa, bà ta trong mắt tôi cũng không đủ tư cách, không đủ để tạo nên sự uy hiếp và khiêu chiến cho tôi.”

“Vậy là tốt rồi, nhưng tôi sợ bà ta chưa chắc sẽ đến.” Bà Vương nói.

“Yên tâm đi, bà chỉ cần nói đến lúc đó sẽ mời rất nhiều hào môn, thiên kim danh viện, bà ta nhất định sẽ đến.” Vân Thư nói chắc chắn.

“Được, vậy tôi sẽ đi làm ngay.”

“Được, cảm ơn!”

Cúp điện thoại, tâm trạng Vân Thư rất tốt.

Ngay cả đóa hoa ngày bình thường hay nhìn bà cũng cảm thấy yêu kiều động lòng người.

“Hạ Nhu, thiếu chút nữa bà đã cướp mất hai đứa cháu của tôi, sự dạy dỗ của Khuê Khuê vẫn chưa phải kết thúc, tôi còn chưa tính sổ với bà đâu!”

Rất nhanh đã đến tiệc sinh nhật bà Vương.

Một ngày trước khi đến sinh nhật, Vân Thư đã nói với Nam Khuê rằng sẽ mang cô và hai đứa nhỏ tham gia cùng.

Sau khi Lục Kiến Thành trở về đã luôn đẩy nhanh tốc độ tăng ca, điên cuồng làm thêm mấy buổi, mãi mới chờ được đến thứ bảy, chuẩn bị mang Nam Khuê và hai đứa nhỏ ra ngoài chơi.

Cũng xem như đền bù cho lần trước.

Không ngờ mẹ anh lại nhanh chân đến trước.

Cho nên tổng giám đốc Lục điều chỉnh cách khác: “Mẹ, dù sao thêm một người cũng không nhiều hơn là bao, mẹ dẫn con đi cùng với!”

Vân Thư bình tĩnh trả lời: “Đều là phụ nữ cả, con đi làm cái gì? Ở nhà một mình đi!”

Lục Kiến Thành: “…”

Anh quay đầu nhìn Tiểu Tư Mặc và Tiểu Niệm Khanh, sau đó nhíu mày: “Hai đứa nhỏ cũng là đàn ông.”

Tiểu Tư Mặc phản ứng rất nhanh, bé lập tức trả lời: “Cha, xin hãy chú ý cách dùng từ của mình, con và em trai là con trai, cha lớn rồi, cha mới là đàn ông, chúng con không phải.”

Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều dậy rất sớm.

Vân Thư trực tiếp mời thợ trang điểm đến nhà.

Mấy người bận rộn trang điểm, chọn quần áo, chỉ có Lục Kiến Thành ngồi trên sopha buồn bực chán chường đọc tạp chí.

Nam Khuê đã trang điểm xong.

Thợ trang điểm dựa vào hình dáng và khí chất khuôn mặt của cô mà trang điểm theo kiểu con gái vàng ngọc, một cách trang điểm tươi mát rực rỡ, linh động đáng yêu.

Hơn nữa da Nam Khuê trắng nõn, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn càng khiến cô đáng yêu hơn.

Nếu như không phải có hai đứa nhỏ đứng bên cạnh thì hoàn toàn không biết cô là mẹ của hai đứa nhỏ năm tuổi.



Lúc đầu tất cả đều rất ổn.

Nhưng cho đến khi thợ trang điểm làm tóc và chọn quần áo xong cho cô.

Lúc Nam Khuê mặc một chiếc váy trắng mỏng thêu tay ra, mắt Lục Kiến Thành lập tức sáng lên, ánh mắt đều là kinh diễm và rung động.

Thợ trang điểm rất vui vẻ, nghĩ mình trang điểm cho vợ tổng giám đốc Lục đẹp như vậy, nhất định cô ấy sẽ được thưởng rất to, về sau cô ấy không cần lo về đường làm ăn nữa.

Nhưng không ngờ sắc mặt Lục Kiến Thành như trời tháng bảy, đột nhiên chìm xuống.

Sau đó anh đứng dậy đi về phía Nam Khuê.

“Sao vậy? Không đẹp sao?”

Thấy anh nhìn cô chằm chằm, trái tim Nam Khuê có chút thấp thỏm.

“Miễn cưỡng đẹp.” Người nào đó nói trái với lòng: “Nhưng em không hợp với cái này.”

Sau đó anh nhìn thợ trang điểm: “Đổi cho cô ấy bộ khác.”

“Được tổng giám đốc Lục, tôi lập tức đi đổi.”

Thợ trang điểm nhanh chóng hành động, lại chọn một bộ khác.

Kết quả Lục Kiến Thành chỉ mới nhìn thoáng qua đã lắc đầu.

Lại bộ khác.

Tiếp đó, bộ thứ ba, bộ thứ tư…

Cuối cùng ít nhất cũng đã đến bộ thứ mười.

Vân Thư đứng một bên hoàn toàn không thể nhìn tiếp.

Tiểu Tư Mặc và Tiểu Niệm Khanh cũng lắc đầu: Haiz, cha của hai bé không cứu nổi nữa rồi!

Không muốn để mẹ mặc xinh đẹp như thế, động lòng người như vậy vì sợ bị người đàn ông khác cướp thì cứ nói thẳng đi!

Rõ ràng là ghen mà lại không nói.

Mặc dù là con của người này nhưng hai bé cũng không xem tiếp được rồi.

Vân Thư trực tiếp lên tiếng: “Tư Mặc, con giúp mẹ chọn một bộ đi.”


“Được ạ, bà nội.”


Tiểu Tư Mặc lập tức hành động, từng dãy quần áo đều bị cậu bé nhìn lướt qua một lần.


Cậu bé đã nhìn trúng một bộ, bé nhanh tay lấy xuống rồi đi về phía Nam Khuê: “Mẹ, mẹ mặc bộ tím này nha!”


Nam Khuê không nhận lấy mà quay sang nhìn Lục Kiến Thành.


Anh nhận lấy bộ váy, nhìn từ trên xuống dưới, kiểm tra trước sau một lần, xác nhận không lộ chỗ nào.


Lục Kến Thành gật đầu, kiêu ngạo nói: “Ừm, cái này cũng không tệ lắm, thử xem sao!”


Nhưng sau khi Nam Khuê thay quần áo xong đứng trước mặt Lục Kiến Thành, anh vẫn cảm thấy hối hận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK