Mục lục
Người Vợ Bí Ẩn Lục Thiếu Gia - Nam Khuê (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Mạc Hàn nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, sau đó anh nhanh chóng gật đầu đáp ứng cô.

“Được, anh đồng ý!”

Một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng Nam Khuê.

Nụ cười ấy tuy có chút nhợt nhạt và yếu ớt nhưng lại mềm mại đến lạ thường.

Cuối cùng, cô vươn tay nắm lấy cánh tay của Cố Mạc Hàn: “Ông xã, em buồn ngủ quá, em muốn anh ngủ cùng em.”

Cố Mạc Hàn cười khổ nhìn cô: “Em ngủ một mình không được à?”

“Không được.”

Nam Khuê trực tiếp cự tuyệt.

Sau đó, lại bá đạo ôm lấy eo anh, nũng nịu nói: “Em không muốn, cả người em lạnh lắm, còn chóng mặt nhức đầu nữa, em muốn anh phải chăm sóc cho em.”

“Được rồi, vậy em mau nằm xuống nhắm mắt lại đi.”

Nói xong, Cố Mạc Hàn cũng cởi áo khoác của mình.

Sau đó, anh nhấc chăn bông lên và ngồi lên giường.

Nam Khuê ôm chặt lấy anh, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, cô mãn nguyện nhắm mắt lại.

Đêm đó, Cố Mạc Hàn không ngủ được.

Từ đầu đến cuối anh chỉ hơi nằm trên giường, còn Nam Khuê thì đang nằm trong vòng tay của anh.

Mặc dù đang ngủ, nhưng tình trạng của cô rất tệ, nhiệt độ trên người không ngừng lên xuống thất thường.

Lúc thì nóng đến dọa người, lúc thì lạnh đến phát run.

Cố Mạc Hàn đã giúp cô hạ nhiệt.

Làm được một nửa, anh liền gọi Trần Tranh vào phòng.

“Thuốc hôm qua anh mua không thể uống được sao?”

“Bác sĩ khuyên nếu tình trạng không quá mức nghiêm trọng thì không nên uống thuốc để tránh ảnh hưởng đến thai nhi. Còn nếu tình trạng quá nghiêm trọng thì có thể uống một chút.” Trần Tranh trả lời.

“Vậy thì anh mang thuốc tới đây. Cô ấy nóng đến kinh người, có lẽ phải cho uống thuốc thôi. Nếu không, cứ để sốt cao kéo dài thế này cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.”

Trần Tranh nhanh chóng đưa thuốc tới.

Sau đó, anh ta hướng dẫn cho Cố Mạc Hàn cách sử dụng và liều lượng của các loại thuốc khác nhau.

“Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Sau đó, Cố Mạc Hàn hòa tan loại thuốc dịu nhẹ nhất vào nước ấm.

Tiếp đó, anh dùng thìa nhỏ đút từng chút vào miệng Nam Khuê.

Sau khi uống thuốc xong, Cố Mạc Hàn đã tự tay chăm sóc Nam Khuê cả đêm.

Khi trời gần sáng, anh đưa tay chạm vào trán Nam Khuê.

Cuối cùng, khi cảm thấy trán cô mát lạnh và cơn sốt đã hạ Cố Mạc Hàn mới thở phào nhẹ nhõm.



Anh nhìn đồng hồ, lúc này đã sáu giờ sáng rồi.

Phía chân trời cũng dần xuất hiện vầng trắng sáng, một tia sáng đỏ mờ nhạt hiện ra.

Ánh sáng mặt trời tỏa những tia nắng thật đẹp.

Mở điện thoại di động, anh phát hiện trong đó có hàng chục cuộc gọi nhỡ.

Mà toàn bộ cuộc gọi nhỡ trong đó là của Chu Hiểu Tinh.

Tất nhiên, còn có cả những tin nhắn WeChat của cô ta.

“Mạc Hàn, sao anh còn chưa về nhà?”

“Mạc Hàn, anh mau trở về cho em, rốt cuộc anh đang ở đâu vậy hả?”

“Tên khốn khiếp Mạc Hàn, em ra lệnh cho anh mau về ngay cho em…về ngay lập tức.”

Cô ta gửi hết đoạn tin nhắn này đến đoạn tin nhắn khác, hơn nữa dường như còn liên tục gửi đến.

Hai giờ sáng: “Mạc Hàn, anh đừng làm em sợ, có được không? Có phải anh đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Ba giờ sáng: “Mạc Hàn, anh đừng tức giận nữa, em không trách anh nữa đâu, em chỉ xin anh mau về nhà sớm đi, có được không?”

Tin nhắn cuối cùng được gửi đến lúc hơn 5 giờ sáng, tức là cách đây 10 phút.

“Mạc Hàn, em luôn đợi anh, em chờ anh trở về với em.”

Lật nhìn những đoạn tin nhắn này, Có Mạc Hàn cảm thấy hổ thẹn và áy náy trong lòng.

Anh thật sự là một thằng khốn nạn!

Anh ở đây đã chăm sóc Nam Khuê cả đêm, nhưng hoàn toàn bỏ mặc Hiểu Tinh ở nhà.

Nhưng Hiểu Tinh lại vì anh mà lo lắng không yên.

Anh đưa tay chạm vào trán Nam Khuê thêm lần nữa để xác nhận rằng cơn sốt của cô đã thật sự giảm xuống. Sau đó Cố Mạc Hàn thận trọng và nhanh chóng đứng dậy khỏi giường.

Có thể là do nửa đêm cô ngủ không ngon, bây giờ cơn sốt đã hạ, cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều nên đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Nhìn thấy cô ngủ ngon lành, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn toát lên vẻ yên bình, Cố Mạc Hàn cũng cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều.

“Hãy chăm sóc bản thân thật tốt.”

Sau khi lẩm bẩm những lời này, Cố Mạc Hàn vươn tay nhặt áo khoác của mình và rời khỏi phòng ngủ.

Vừa ra tới cửa liền nhìn thấy Trần Tranh đang đứng bên ngoài.

Anh ta đã dậy từ rất sớm, vừa nhìn thấy Cố Mạc Hàn ra ngoài, anh ta lập tức quan tâm hỏi: “Thiếu phu nhân thế nào rồi?”

“Cơn sốt đã lui rồi, tình trạng của cô ấy hiện tại đã ổn định.”

“Nhưng về sau nhất định phải chú ý nghỉ ngơi. Cô ấy bị bệnh nên sẽ tiêu hao rất nhiều sức lực, nhất định phải chăm sóc thật tốt.”

Trần Tranh gật đầu và biết ơn nhìn Cố Mạc Hàn.

“Anh Cố, thật xin lỗi đã làm phiền anh, tối hôm qua đã để anh chăm sóc cho thiếu phu nhân rồi.”

“Bận cả đêm như vậy, anh có đói không? Để tôi nhờ người làm bữa sáng cho anh nhé.”

Cố Mạc Hàn xua tay từ chối: “Không được, tôi có một số việc phải đi ngay bây giờ, anh chỉ cần chăm sóc tốt cô ấy là được rồi. Tối hôm qua cô ấy vẫn chưa ăn gì, sáng nay thức dậy nhất định sẽ rất đói, tốt nhất anh nên chuẩn bị cho cô ấy thì hơn, ngoài ra nên làm món thanh đạm một chút. ”



“Được rồi, tôi sẽ ghi nhớ kỹ, cám ơn anh, anh Cố.”

Khi Cố Mạc Hàn trở về nhà, mặt trời đã ló rạng.

Bầu trời nhuộm đỏ bởi tia nắng lớn, ánh sáng mặt trời xuyên qua đám mây trắng tạo thành một màu đỏ đẹp đẽ và rực rỡ.

Trở về nhà, anh nhanh chóng mở cửa.

Đối diện với tia nắng mặt trời, thoáng nhìn thấy cửa đại sảnh đã mở, mà Hiểu Tinh lại đang ngồi ở vị trí dễ thấy nhất trong đại sảnh.

Nhìn thấy Cố Mạc Hàn đi vào, cô ta lập tức đứng dậy và vô thức hét lên: “Mạc Hàn.”

Sau khi bình tĩnh lại, cô ta nhanh chóng chạy đến bên anh, vừa khóc lóc vừa mở miệng với giọng điệu run rẩy.

“Mạc Hàn, cuối cùng anh cũng chịu về nhà rồi!”

Khoảnh khắc tiếp theo, cô ta bước nhanh về phía Cố Mạc Hàn, và nhanh chóng ôm chặt lấy anh.

Tự mình ôm chặt lấy anh thế này, cô ta mới cảm nhận được sự tồn tại thực sự của anh.

Chu Hiểu Tinh vừa khóc vừa nói: “Cố Mạc Hàn, anh là đồ khốn nạn, anh đã đi đâu vậy chứ? Anh có biết em lo lắng cho anh đến thế nào không, em bị anh dọa sợ chết khiếp, anh có biết không?”

“Anh đi cả đêm không về, cũng không chịu gửi tin nhắn cho em. Em thật sự đã nghĩ rằng anh đã xảy ra chuyện gì rồi. Hu hu hu.”

“Tên khốn, cuối cùng thì anh cũng chịu về rồi!”

Sau khi khóc lóc một hồi, còn đem tất cả những ủy khuất và nỗi sợ hãi nói ra một lần, Chu Hiểu Tinh cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Cố Mạc Hàn nói: “Hiểu Tinh, anh xin lỗi, cho dù anh có nói gì đi chăng nữa thì chuyện này cũng là lỗi của anh, là anh đã khiến em phải lo lắng buồn rầu.”

Chu Hiểu Tinh đáng thương lau nước mắt: “Anh biết là tốt rồi.”

“Chẳng phải cả đêm em vẫn chưa ngủ sao, bây giờ anh về rồi, em mau về phòng ngủ một giấc đi.” Cố Mạc Hàn nói.

“Em muốn anh ngủ cùng em, Cố Mạc Hàn, em nói cho anh biết, khi em tỉnh lại nhất định phải nhìn thấy anh, anh không được phép rời khỏi em, có biết chưa?”

Nói xong, Chu Hiểu Tinh liền nhanh chóng nắm lấy tay anh kéo về phòng mình.

Thấy cô vẫn còn nước mắt trên mặt, Cố Mạc Hàn nói: “Để anh lấy ít nước nóng lau mặt cho em.”

“Ừm.”

Tuy nhiên, khi Cố Mạc Hàn vừa quay đầu đi.

Đột nhiên, một tiếng động vang lên phía sau anh, và khi anh quay đầu lại thì đã quá muộn.


Chu Hiểu Tinh bất chợt ngất xỉu trước mắt anh, may mà phía sau cô ta có giường, không bị ngã xuống đất, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.


Cố Mạc Hàn sợ đến mức đánh rơi cái chậu trên tay, anh nhanh chóng chạy tới.


Vừa ôm cô, anh vừa lo lắng hét lên: “Hiểu Tinh, em tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi.”


Mẹ Chu nghe thấy động tĩnh liền chạy tới.


Nhìn thấy Chu Hiểu Tinh ngất đi, bà sợ hãi chạy về phòng mình, lay cái người đang ngủ trên giường cho tỉnh lại: “Hiểu Tinh ngất xỉu rồi, mau đi tìm bác sĩ, nhanh lên.”


Chồng bà đang ngái ngủ trên giường nghe thấy vậy, ông cũng vội vã bật dậy, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.


Trong phòng ngủ, Chu Hiểu Tinh đang nằm trên giường, Cố Mạc Hàn đang nắm lấy tay cô ta, trong lòng anh đầy áy náy và tự trách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK