Mục lục
Người Vợ Bí Ẩn Lục Thiếu Gia - Nam Khuê (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Họa lắc đầu, ánh mắt vội vàng dừng ở trên miệng vết thương của anh: “Miệng vết thương thế nào rồi? Cái chọc vừa rồi chắc chắn là rất đau!”

Lúc này, Chu Tiễn Nam cũng không có cố gắng ra vẻ: “Đúng là có một chút, bất quá sau khi biết hắn đã tỉnh, không còn nguy hiểm, lòng tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ cho nên cảm thấy miệng vết thương cũng không còn quá đau nữa.”

“Vậy anh còn không mau ngồi xuống, tôi sẽ xử lý nhanh cho anh.”

“Được.”

Xử lý xong miệng vết thương, Chu Tiễn Nam nói lời cảm ơn, sau đó liền gấp không chờ nổi và đi đến phòng bệnh.

Đông Họa cũng cầm hòm thuốc trở về phòng.

Đồng nghiệp nhìn thấy cô vội vàng hô lên: “Họa Họa, cô vừa về sao, mau nhanh đi ăn cơm đi, nhà ăn cũng không đông người lắm, hôm nay thức ăn cũng không tồi, còn có tôm hấp muối mà cô thích nữa đấy!”

“Được, tôi lập tức đi ngay, cảm ơn!” Đông Họa nở nụ cười.

Rửa xong tay, thay đổi quần áo, cô nhanh chóng đi đến nhà ăn.

“Sư phó, thật ngại quá, tôi muốn hai suất cơm.” Đông Họa mở miệng.

Thấy cô là một cô gái nhỏ, sư phó vô cùng ngượng ngùng nói: “Chỉ còn một phần cuối cùng, lần sau nhớ tới sớm hơn nhé!”

“Được, vậy lấy một phần.”

Cầm suất cơm kia, Đông Họa dường như là không chút do dự liền đi đến phòng bệnh.

Đi tới cửa, cửa phòng bệnh hơi hơi mở.

Cô duỗi tay, nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong rất nhanh truyền đến thanh âm của Chu Tiễn Nam: “Mời vào.”

Nhẹ nhàng bước vào, Đông Họa đi vào sau đó đưa cho anh suất cơm đang cầm trong tay: “Chắc hẳn anh rất đói bụng, mau ăn một chút gì đó đi.”

“Hôm nay vô cùng cảm ơn cô, cũng không thể lại làm phiền cô nữa.” Chu Tiễn Nam nói.

Đông Họa cười cười, vẻ mặt ôn nhu nói: “Không phiền toái, anh là bạn tốt của Khuê Khuê, đương nhiên chính là bạn tốt của tôi, huống hồ anh mất máu quá nhiều, cần phải ăn cơm đầy đủ như vậy mới có thể bổ sung dưỡng chất cho thân thể, sớm ngày bình phục.”

“Cô đã ăn cơm chưa?” Chu Tiễn Nam hỏi.

“Ừm, tôi ở nhà ăn đã ăn một chút, đây là thức ăn của nhà ăn chúng tôi, cũng không tệ lắm, anh mau nếm thử đi!”

Thấy lời nói của Đông Họa vô cùng thành khẩn, hơn nữa đúng thật là vô cùng đói cho nên Chu Tiễn Nam cũng không từ chối nữa.

Chờ anh cơm nước xong xuôi, Đông Họa lại nhìn thời gian, cách giờ đi làm chỉ còn có mười phút: “Tôi đi làm đây, anh ăn cơm trưa xong thì nghỉ ngơi một chút đi.”

“Được, hôm nay cảm ơn cô.”

Về tới phòng, Đông Họa sờ sờ bụng, đúng là có chút đói bụng.

Nguyên bản cho rằng còn có thể chống đỡ được đến lúc tan làm.



Kết quả hôm nay bữa sáng ăn chỉ là một chén bún nhỏ, hơn nữa từ buổi sáng đến bây giờ vẫn luôn ở bận rộn, khối lượng công việc lại rất nhiều cho nên cũng rất nhanh đói.

May mắn cô vẫn còn nhớ rõ trong phòng vẫn còn có một thùng mì gói.

Cho nên cô nhanh chóng nấu nước để pha mì.

Mùi hương bay ra, đồng nghiệp vừa lúc đi vào tới, quan tâm hỏi: “Họa Họa, sao lại ăn mì gói vậy? Trưa nay cô không đi ăn cơm sao?”

“Hả? Tôi…… Tôi đã ăn rồi nhưng mà……” Đông Họa cười cười nói: “Quá đói bụng, ăn có chút không no cho nên muốn ăn thêm chút mì.”

“Cô nói cô xem, thật là làm cho người ta phải hâm mộ, cho dù ăn thế nào cũng đều không mập, dáng người còn tốt như vậy!”

Lúc này, một đồng nghiệp khác đi đến: “Không đúng nha Họa Họa, tôi thấy giống như cô đã đem cơm trưa đến phòng bệnh vậy, cô nói cô xem, vẫn luôn lương thiện như vậy, bản thân đã đói thành như vậy còn muốn đem cơm đưa cho bọn họ.”

“Cô chiều nay vẫn cần phải làm việc, cũng không sợ bản thân vì quá đói bụng mà tụt huyết áp té xỉu sao!”

Đúng vậy, loại chuyện giống như thế này, Đông Họa trước đây cũng đã làm không ít.

Đặc biệt là khi nhìn thấy một số đối tượng rơi vào cảnh bần cùng, bệnh tật tương đối đáng thương, cô vẫn luôn nhịn không được, rất nhiều lần đều đem cơm trưa của chính mình nhường cho bọn họ.

Nở một nụ cười thật tươi, Đông Họa lập tức giải thích: “Không có việc gì, có thể giúp đỡ một chút cũng không tính là chuyện lớn gì, hơn nữa tôi cũng không yếu ớt như vậy.”

“Cô chính là một nha đầu ngốc, luôn làm cho người ta cảm thấy đau lòng. Ai da, đáng tiếc mẹ tôi sinh tôi ra là con gái, nếu không tôi nhất định sẽ cưới cô về nhà.”

Một đồng nghiệp khác cũng cảm thán: “Đúng vậy, con trai nhà tôi cũng còn quá nhỏ, nếu không đem Họa Họa cưới về nhà thật là tạo phúc cho dòng họ, cả đời may mắn a.”

“Ai nha, mọi người đem tôi khen lên tận trời rồi, thật là làm cho tôi cảm thấy ngại ngùng mà.”

“Được, vậy không nói nữa, ăn nhanh lên đi. Nếu như mì gói không đủ ăn vậy thì ở chỗ này của chúng ta còn có một ít bánh quy cùng bánh mì, cô ăn nhiều một chút đi, ăn no rồi thì hãy ra làm việc, không cần sốt ruột, tôi sẽ thay cô tranh thủ chút thời gian.”

Nói rồi, hai người đã hướng về phía Đông Họa thả xuống vô số đồ ăn.

“Được, cảm ơn chị Đan, cảm ơn chị Lâm.” Đông Họa cười ngọt ngào nói lời cảm ơn.

Mì gói đã nấu xong, Đông Họa vội vàng ăn cho xong, nhìn thời gian, còn hai phút nữa là đến giờ làm.

Thay quần áo, cô nhanh chóng đi làm.

Bên kia, sau khi yến hội kết thúc, trời cũng đã tối.

Vân Thư mang theo Tư Mặc cùng Niệm Khanh ra ngoài, một trận gió lạnh thổi tới.

Lúc sáng khi ra ngoài, thời tiết vẫn rất tốt, hơn nữa còn có chút ấm áp, cho nên bà mặc một cái váy dài.

Giờ phút này, với thời tiết như vậy, mặc váy đúng là có chút lạnh.

Mới vừa đưa tay ra xoa xoa, vai bà đột chùng xuống.

Nhìn sang một bên liền thấy Lục Minh Bác đem một cái áo khoác khoác ở trên người bà.

“Buổi tối trời lạnh, thân thể của bà không tốt, đừng để bị cảm lạnh.”



“Sao ông lại tới đây?”

“Buổi tối thời tiết lạnh, dự báo thời tiết còn nói có mưa, tôi lo lắng cho mọi người.” Lục Minh Bác cũng không có giấu giếm, trực tiếp nói.

Lúc này, Tư Mặc cùng Niệm Khanh cũng đi tới, hai người đều giương cánh tay, hướng bà nội nói: “Bà nội bế con.”

Lục Minh Bác không nói lời nào, chỉ dùng một tay, trực tiếp bế hai đứa nhỏ lên.

Đồng thời mở miệng: “Cả ngày bà nội đi giày cao gót, hơn nữa thân thể không tốt lắm, bế các con nhiều sẽ dễ bị đau eo, để ông nội bế đi!”

“Dạ, ông nội đối với bà nội thật tốt.” Hai tiểu gia hỏa trăm miệng một lời nói.

Sự giảo hoạt trong ánh mắt đã biến thành dáng vẻ đáng yêu cùng hài lòng.

Khách sạn rất lớn, hơn nữa hôm nay bên trong mở tiệc chiêu đãi rất nhiều, cho nên khu vực ở bên ngoài gần như không thể chen chân được, xe căn bản là không tiến vào được chỉ có thể đỗ lại ở một nơi xa hơn một chút.

Cho nên, Lục Minh Bác mới muốn bế hai đứa nhỏ này đi thật lâu.

Tuy rằng thân thể của ông còn tương đối khỏe mạnh nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn, hơn nữa lại đồng thời bế một lúc hai đứa nhỏ, vẫn là có chút nặng.

Mười phút sau, ông liền có vẻ có chút lực bất tòng tâm.

Hô hấp cũng trở nên gấp gáp cùng hổn hển.

Sau lại, càng ngày càng nặng, càng ngày càng cố hết sức.

Vân Thư liếc nhìn ông vài cái, cuối cùng vẫn là không đành lòng.

Cuối cùng cũng mở miệng: “Đem Tư Mặc cho tôi bế đi!”

“Không cần, còn một đoạn đường nữa, bà còn mang giày cao gót, nếu thật sự bế Tư Mặc, buổi tối trở chắc chắn sẽ bị đau lưng.”

“Ông không cần phải ép buộc bản thân.” Ngữ khí của Vân Thư nhu hòa hơn rất nhiều: “Hơn nữa, ông cũng không cần dùng phương thức như vậy để tranh thủ sự đồng tình của tôi để cho tôi tha thứ cho ông.”

“Đừng nói đến việc tôi có tha thứ cho ông hay không, cứ coi như là tôi tha thứ cho ông thì ông cũng đem chính mình làm cho mệt mỏi đến chết, như vậy thì có thể thay đổi được gì chứ?”

Không thể không nói mấy lời này nói với Lục Minh Bác rất có tác dụng.


Ông đang muốn đem Tư Mặc đưa cho Vân Thư.


Lúc này, hai đứa nhỏ liền nhanh chóng liếc nhìn nhau, đồng thời từ trong lòng ngực của Lục Minh Bác nhảy xuống đất.


“Không cần, ông nội nắm tay dắt đi là được.” Tiểu Niệm Khanh nói.


“Đúng vậy, bà nội không cần bế con, người nắm tay con đi!” Tiểu Tư Mặc cũng mở miệng.


Vì thế, tiểu Niệm Khanh đứng ở bên trái Lục Minh Bác nắm lấy tay của ông.


Tiểu Tư Mặc đứng ở bên phải Vân Thư nắm tay bà.


Mà Lục Minh Bác cùng Vân Thư ở bên trong đi sát vào nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK