Mục lục
Người Vợ Bí Ẩn Lục Thiếu Gia - Nam Khuê (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phu nhân cho tôi hai vạn tệ, bà ấy nói vợ của anh đã qua đời, anh bởi vì nhớ nhung thành bệnh, cho nên sinh ra một trận bệnh nặng. Bà ấy biết tôi trông giống vợ anh, vì vậy đã để tôi giả vờ làm vợ anh, đánh thức anh và giúp anh sớm hồi phục.”

Quả nhiên, những gì người phụ nữ nói ra gần như giống với suy nghĩ của Lục Kiến Thành.

Mà điều này càng chắc chắn hơn suy đoán của Lục Kiến Thành.

“Vậy sau khi tôi hồi phục thì sao? Mẹ tôi đã nói gì?”

“Phu nhân nói, chỉ cần làm bộ mấy ngày nay, chờ anh khôi phục xuất viện, tôi có thể lấy tiền rời đi, trở về thân phận của mình.”

Nghe nói như vậy, Lục Kiến Thành trực tiếp nổi giận: “Nhưng mà, cô căn bản không tuân theo ước định trước đó của mẹ tôi, cô muốn mạo danh Khuê Khuê, thậm chí còn muốn tôi cưới cô, trực tiếp thay thế cô ấy, là như vậy sao?”

Người phụ nữ gật đầu: “Tôi thấy anh có tình cảm sâu sắc với người vợ quá cố của anh, rất nhớ, tôi rất ghen tị, hơn nữa tôi trông rất giống với cô ấy, vì vậy tôi đã có một suy nghĩ sai lầm.”

Bởi vì gương mặt quá giống Nam Khuê, Lục Kiến Thành không thể làm bất cứ chuyện tàn nhẫn nào với cô ta.

Nhưng trong lòng anh lại biết rõ, người phụ nữ này căn bản không phải là Khuê Khuê.

Cô ta chỉ trông giống Khuê Khuê mà thôi.

Nhắm mắt lại, anh bất đắc dĩ mở miệng: “Cô đi đi, nể mặt khuôn mặt của cô, tôi sẽ không làm gì cô.”

Người phụ nữ lập tức nói lời cảm ơn, mừng rỡ nói: “Cám ơn anh, tổng giám đốc Lục, cám ơn anh đã tha cho tôi.”

Dứt lời, người phụ nữ đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Ngay khi bước chân của cô sắp rời khỏi phòng bệnh, đột nhiên, giọng Lục Kiến Thành từ phía sau truyền đến: “Cô chờ một chút! ”

Người phụ nữ nhanh chóng quay lại.

Đôi mắt đen nhánh của Lục Kiến Thành, bình tĩnh không gợn sóng, không phân biệt được cảm xúc nhìn về phía cô: “Để lại địa chỉ nơi cô ở.”

“Địa chỉ của tôi?”

Người phụ nữ có chút ngoài ý muốn, nhất thời không biết rốt cuộc Lục Kiến Thành muốn làm gì.

Nhưng cô ta vẫn để lại địa chỉ của mình rồi rời đi.

Từ sau khi lưu lại địa chỉ của mình, người phụ nữ vẫn có chút sợ hãi, rất sợ mình gặp rắc rối.

Thế nhưng, cô ta chờ mãi, thấy sắp gần một năm rồi, cũng không có phiền phức gì.

Trái tim của người phụ nữ cuối cùng đã buông xuống.

Tuy nhiên, chỉ trong một đêm, cô ta vừa về nhà, đột nhiên, cánh cửa của ngôi nhà cho thuê bị đập điên cuồng.

Vì có chút sợ hãi, cô ta không dám mở cửa.

Thế nhưng, tiếng gõ cửa lại càng điên cuồng thêm.

Hơn nữa, liên tục không ngừng vang lên.

Cuối cùng, cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy hết can đảm nhìn qua mắt mèo.

Mặc dù đã gần một năm không gặp, lại là đêm tối, nhưng chỉ liếc mắt một cái, cô ta lập tức nhận ra người đứng bên ngoài là Lục Kiến Thành.

Lập tức mở cửa ra, cô ta có chút ngoài ý muốn hô: “Tổng giám đốc Lục, sao anh lại tới đây?”

Lục Kiến Thành nhìn cô ta một cái, sau đó đi thẳng vào nhà, ngồi xuống ghế trong phòng khách.



“Tổng giám đốc Lục, mời anh uống nước!” Tiểu Sảng bưng một ly nước ấm đặt trước mặt Lục Kiến Thành.

Lục Kiến Thành nhìn ly nước kia, nhưng vẫn chưa uống.

Đột nhiên, anh đứng dậy và đi vòng quanh nhà.

Rất nhanh, tắt những ánh đèn sáng nhất trong nhà, chỉ để lại mấy ngọn đèn nhỏ mông lung mờ ảo.

Lộ ra ánh đèn như vậy, anh nhìn người phụ nữ đối diện, quả thực rất giống Khuê Khuê như được khắc từ một khuôn.

“Khuê Khuê…”

Giây phút kia, cách xưng hô trong miệng anh suýt chút nữa đã nói ra.

Nhưng vẫn cứng rắn nhịn xuống.

“Trong nhà có rượu không?” Lục Kiến Thành mở miệng hỏi.

“Không có, anh muốn uống à? Bây giờ tôi sẽ đi xuống dưới mua nó cho anh.”

“Ừm.” Trong cổ họng nhẹ nhàng tràn ra một âm tiết ngắn gọn, Lục Kiến Thành gật đầu.

Đại khái khoảng vài phút sau, Tiểu Sảng mang theo rượu trắng và rượu vang đỏ lên.

“Muốn tôi rót cho anh không?”

Cô ta nhìn về phía gương mặt đẹp trai của Lục Kiến Thành, vô cùng đẹp trai, trái tim điên cuồng nhảy lên.

May mắn ánh đèn không quá sáng, nếu không hai má cô ta đỏ ửng căn bản là không che giấu được.

“Được.”

Rất nhanh, Tiểu Sảng rót rượu trắng cho Lục Kiến Thành.

Lúc này đây, Lục Kiến Thành tiếp nhận, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Ngay sau đó, là ly thứ hai, ly thứ ba…

“Tổng giám đốc Lục, anh uống quá nhanh, dễ say, tôi sào cho anh mấy món ăn, anh đợi một chút được không?” Tiểu Sảng có chút sợ hãi nói.

“Không cần.”

Dứt lời, lại là một ly rượu vào bụng.

Sau đó, anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiểu Sảng, giọng nói trở nên dịu dàng: “Cô không cần phải làm bất cứ điều gì, ngồi đối diện với tôi, giữ im lặng và không nói chuyện.”

Tiểu Sảng nghe vậy, đang muốn mở miệng trả lời ” Được.”

Nhưng Lục Kiến Thành đã đưa tay đặt lên miệng mình, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng trầm thấp: “Suỵt, từ giờ trở đi.”

“Đừng nói chuyện, ngàn vạn lần đừng nói chuyện, cứ yên lặng ngồi như vậy là tốt rồi.” Anh lặp lại điều đó một lần nữa.

Sau đó, bắt đầu uống rượu vang trắng của mình.

Bữa rượu này, không nhớ đã uống bao lâu.

Toàn bộ quá trình, Lục Kiến Thành không nói gì một câu nào.

Anh uống một lúc, rồi nhìn Tiểu Sảng một lúc.



Lúc tỉnh táo, anh tuyệt đối sẽ không coi người phụ nữ trước mắt là Khuê Khuê, tuy rằng các cô rất giống nhau, nhưng anh quá lý trí.

Chỉ có lúc say rượu mà thôi.

Càng say thì càng tốt.

Lúc này, suy nghĩ hỗn loạn, ý thức mông lung..

Anh mới có thể coi người phụ nữ trước mắt là Khuê Khuê của anh.

Quả nhiên, càng uống r, ý thức của Lục Kiến Thành càng mơ hồ, ánh mắt anh nhìn về phía Tiểu Sảng cũng càng dịu dàng.

“Khuê Khuê, là em sao?”

“Thật sự là em sao?”

“Anh biết, em là không nỡ rời khỏi anh, em biết không? Anh nhớ em rất nhiều, suy nghĩ mỗi ngày.”

Lục Kiến Thành nỉ non, hai tròng mắt gần như tham lam luyến tiếc nhìn “Nam Khuê” ở đối diện.

Chỉ có lúc này, trong lòng anh có một chút sảng khoái và vui vẻ.

Chỉ tiếc, phần vui vẻ này quá ngắn ngủi.

Bởi vì, anh đã nhanh chóng say rượu.

Lúc này, Lâm Tiêu đi vào.

Cậu ấy dẫn theo vài người, nhìn thấy Lục Kiến Thành nằm sấp trên bàn lập tức dặn dò: “Động tác nhẹ nhàng, đưa Lục tổng về nhà.”

Sau đó, cậu ấy nhìn về phía Tiểu Sảng, ném tiền trong tay lên bàn: “Đây là thù lao hôm nay cô uống rượu cùng tổng giám đốc Lục.”

Ngay sau đó, mấy người rời đi.

Đến nhanh, đi cũng nhanh.

Cứ như một cơn gió.

Tiếp theo, lại một năm nữa.

Tiểu Sảng vừa tan tầm về nhà không lâu, cửa đã bị gõ, Lục Kiến Thành đã đứng ngoài cửa.

Anh cũng giống như lần trước, tắt mấy cái đèn sáng nhất, để lại mấy cái đèn nhỏ, sau đó bảo cho cô ngồi đối diện, không nói một lời.

Sau khi say rượu, anh nằm trên bàn, lẩm bẩm một lần nữa: “Khuê Khuê, em đã đi đâu?”


“Vì sao phải suốt một năm em mới chịu ra ngoài gặp anh một lần chứ?”


“Khuê Khuê, anh nhớ em rất nhiều!”


Nói xong, anh lập tức say.


Sau đó, Lâm Tiêu lập tức mang theo người tiến vào.


Sự khác biệt duy nhất chính là, khi Lục Kiến Thành được đỡ sắp ra khỏi cửa, anh đột nhiên xoay người, có chút lảo đảo đi về phía Tiểu Sảng.


Giọng nói trầm thấp, đặc biệt dịu dàng: “Khuê Khuê, tóc của em dường như ngắn hơn, em đã cắt nó?”


“Đừng cắt nữa, anh thích bộ tóc dài của em, để dài cho anh được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK