Đường Dạ Khê thở dài một hơi, tốt rồi, cô không cần phải vắt óc tìm lời để nói chuyện nữa.
Cô mỉm cười với Cố Thời Mộ: “Tôi đi nghe điện thoại.”
Cố Thời Mộ gật đầu.
“Alo, anh cả?” Cô đặt điện thoại bên tai rồi đi đến chỗ yên lặng không người.
“Khê Khê…” Ở đầu dây bên kia, Đường Cẩm Tiêu cầm điện thoại, muốn nói rồi lại thôi.
Đường Dạ Khê nghe giọng anh ấy khác thường thì bèn hỏi: “Anh cả, anh sao thế? Có chuyện gì à?”
“Ừm…” Đường Cẩm Tiêu nói: “Chuyện thân thế của em, anh nghe nói…”
“À… chuyện này…” Đường Dạ Khê tiếp lời: “Giấy giám định quan hệ huyết thống vẫn chưa có nên chưa chắc mà…”
Cô tự khuyên mình như thế, không thể vui mừng quá sớm được, nếu không chẳng may kết quả không như mọi người phỏng đoán, thì cô sẽ rất thất vọng.
“Chuyện này anh đã nghe Cẩm Địch nói qua, chắc tám, chín phần…” Đường Cẩm Tiêu nói: “Khê Khê, những năm qua… khiến em ấm ức rồi…”
“Cũng không có gì.” Đường Dạ Khê cười: “Lúc ấy em cảm thấy rất khổ, rất gian nan, nhưng bây giờ tất cả đều đã qua cả rồi. Bây giờ nhớ lại, mọi thứ đối với em cứ như một giấc mộng vậy đó, chịu đựng được thì sẽ không cảm thấy khổ, sẽ không cảm thấy khó khăn…”
“À… An An…” Đường Cẩm Tiêu do dự hỏi: “Nếu em thật sự là con gái của cô và dượng, An An là con gái của Đường Linh Lung thì em có từng nghĩ đến chuyện ở chung với An An không?”
Đường Dạ Khê sững sờ: “Em vẫn chưa nghĩ đến chuyện này, em vẫn chưa chắc là con gái của chủ tịch Ôn, cho nên em chưa nghĩ nhiều đến chuyện sau này…”
“Bây giờ em suy nghĩ một chút đi.” Đường Cẩm Tiêu nói: “Khê Khê, nếu em thật sự là con gái của cô và dượng, mà cô dượng muốn cùng nuôi dưỡng em và An An thì em đồng ý không?”
Đường Dạ Khê nhíu mày: “Anh cả, sao anh lại hỏi như vậy? Là chủ tịch Ôn hay bà Ôn bảo anh hỏi em sao?”
“Không, không phải vậy đâu, Khê Khê, em đừng hiểu lầm.” Đường Cẩm Tiêu nói: “Không phải bọn họ kêu anh hỏi như vậy…”
“Vậy thì là ai?” Đường Dạ Khê nói: “Anh cả, em hiểu con người anh, nhất định đây không phải là chuyện anh muốn hỏi, tính cách của anh không phải như thế.”
Anh họ cả của cô tính tình vừa ôn hòa vừa chín chắn, luôn giữ được bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh, trước giờ anh họ đều tính trước rồi mới làm sau.
Bây giờ, kết quả giám định còn chưa có, theo tính cách của anh họ thì lẽ ra anh ấy không nên hỏi cô vấn đề này mới phải.
Đường Cẩm Tiêu bất đắc dĩ: “Là A Triệt bảo anh hỏi, cậu ấy là người nóng tính mà.”
“A Triệt?” Đường Dạ Khê giật mình rồi bật cười: “Cậu tư Ôn à?”
Đường Cẩm Tiêu đáp: “Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì cậu ấy là anh tư của em đó.”
“Vậy thì đã sao?” Đường Dạ Khê cười khẽ: “Người ta thường nói, ơn sinh không bằng ơn dưỡng mà. Tuy có thể em là em gái ruột của cậu tư Ôn, nhưng người lớn lên cùng với anh ta là Ôn An An, nhiều khi tình cảm không thể nói bằng quan hệ máu mủ, mà nó được bồi dưỡng qua những tháng ngày sinh sống cùng nhau. Chuyện còn chưa xác định mà cậu tư Ôn đã lo lắng cho tương lai của Ôn An An rồi…”
Đường Cẩm Tiêu thở dài, anh ấy bóp ấn đường: “Khê Khê, A Triệt không có ý này…”
“Anh cả, bây giờ em không muốn thảo luận chuyện này với anh.” Đường Dạ Khê nói: “Trước khi nhận được kết quả giám định, em không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Nếu không, sau khi nhận được kết quả không như chúng ta đoán thì tất cả đều biến thành trò cười. Anh cả, em tin là anh hiểu ý của em.”
“Được rồi…” Đường Cẩm Tiêu thở dài: “Anh biết rồi, em nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng suy nghĩ nhiều, chú ý sức khỏe.”
“Em biết rồi, anh cả.” Đường Dạ Khê đáp, sau khi dặn dò lại vài câu thì cúp điện thoại.
Nghe tiếng ngắt điện thoại vang lên, Đường Cẩm Tiêu đau đầu xoa trán, anh ấy gọi một cú cho Ôn Huyền Triệt.
Điện thoại vang lên một tiếng đã được chủ nhân của nó vội vã kết nối.
“Anh họ, sao rồi? Đường Dạ Khê đồng ý không?” Giọng nói gấp gáp của Ôn Huyền Triệt vang lên bên tai Đường Cẩm Tiêu.
“Khê Khê nói, trước khi có kết quả giám định thì em ấy không muốn thảo luận vấn đề này.” Đường Cẩm Tiêu nói: “A Triệt, em đừng quá nóng lòng, kết quả giám định còn chưa có, bây giờ vẫn còn quá sớm để nói những chuyện này.”
Hơn mười phút trước, thông qua Ôn Huyền Triệt anh ấy đã nghe được một bí mật kinh thiên động địa, rằng Đường Dạ Khê là con gái ruột của cô và dượng mình. Sau đó, Ôn Huyền Triệt cuống cuồng cả lên, bảo anh ấy gọi điện cho Đường Dạ Khê, hỏi cô có thể chấp nhận sống chung một mái nhà với Ôn An An hay không.
Anh ấy cảm thấy không ổn, cũng khuyên Ôn Huyền Triệt là đợi có kết quả giám định rồi hẵng hỏi, nhưng Ôn Huyền Triệt lại không chịu mà cứ năn nỉ anh ấy mãi, nếu anh ấy không gọi thì sẽ tự mình gọi.
Anh ấy cũng hết cách, đành phải gọi cho Đường Dạ Khê một cuộc.
“Đợi có kết quả rồi thì sẽ trễ mất!” Ôn Huyền Triệt nôn nóng nói: “Anh họ, anh nói xem, với tính cách của Đường Dạ Khê, chắc chắn cô ta sẽ không đồng ý sống chung với An An đâu. Nếu thật sự như vậy thì An An phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đuổi An An ra khỏi nhà em hay sao? Nhà em nhìn An An trưởng thành, tuy không phải em gái ruột nhưng có tình cảm hơn hai mươi năm sớm chiều ở chung, sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt cơ chứ?”
Đường Cẩm Tiêu nhíu mày: “A Triệt, em muốn thế nào?”
“Em muốn…” Ôn Huyền Triệt cắn răng nói: “Em muốn khuyên bố mẹ, em đã nói rằng Khê Khê và An An là hai chị em sinh đôi, lúc nhỏ Khê Khê bị người ta bắt cóc, bố mẹ em nghĩ Khê Khê chết non, giờ mới hay Khê Khê còn sống…”
Đường Cẩm Tiêu thở dài: “A Triệt, em tưởng mọi người là kẻ ngốc à? Lời nói dối này của em trăm nghìn kẻ hở, em nghĩ ai sẽ tin?”
“Người khác có tin hay không không quan trọng!” Ôn Huyền Triệt nói: “Quan trọng là chúng ta không thể để người khác biết An An là con gái của Đường Linh Lung! Đường Linh Lung là con riêng của nhà họ Đường, bà ta có tiếng xấu, An An đã đến tuổi kết hôn, nếu thân thế của em ấy bị phơi bày ra ánh sáng thì sau này còn lập gia đình thế nào được? Còn người trong sạch nào nguyện ý lấy em ấy? Đây chính là chuyện cả đời của em ấy đấy!”
“A Triệt, em đừng mơ mộng hão huyền nữa.” Đường Cẩm Tiêu nói: “Anh rất hiểu con người cô, chắc chắn cô sẽ không đồng ý đâu! Cô hận Đường Linh Lung thế nào em cũng biết rồi đấy. Năm đó, nếu như không phải Đường Linh Lung và mẹ bà ta ác độc tính kế thì bà nội anh, bà ngoại em cũng không ôm hận mà chết. Cô hận Đường Linh Lung, vậy nên cô sẽ không nuôi con giúp bà ta.”
“Thế nhưng An An vô tội mà!” Ôn Huyền Triệt gấp gáp nói: “An An không phải con gái của Đường Linh Lung, em ấy là con gái của bố mẹ em! Em ấy do một tay bố mẹ em nuôi lớn, là con gái bố mẹ em, là em gái của em!”
“Em ấy không phải!” Tuy giọng Đường Cẩm Tiêu nhỏ nhẹ nhưng lại khá mạnh mẽ: “A Triệt, có lẽ em đã nghe qua câu chuyện tu hú chiếm tổ chim khách rồi nhỉ? Vì muốn chim khách nuôi dưỡng con cho mình mà tu hú ác độc, cố ý đẩy ngã con của chim khách. Sau khi chim khách biết chân tướng thì em bảo xem, làm sao chim khách có thể nuôi dưỡng con của tu hú mà không có khúc mắc gì trong lòng được?”