Thấy biểu hiện của Giản Minh Triệt không ổn, Yến Nhược Lâm trừng mắt nhìn Lâm Kinh Lan.
Cái chày gỗ này thật là, nhắc đến chuyện nào không nhắc lại cứ nhắc đến chuyện này.
Anh ta đổi chủ đề: “Cậu định làm gì với Lư Vĩnh Chí?”
Điều có thể khiến người ta muốn sống sót nhất, một là yêu, hai là hận.
Về phía Lâu Vũ Vi, anh ta cảm thấy không còn hy vọng gì nữa. Với sự hiểu biết của anh ta về Lâu Vũ Vi, dù Lâu Vũ Vi trong quá khứ có yêu Giản Minh Triệt đến đâu thì sau này cô ấy cũng không thể quay đầu nữa.
Vì vậy, bây giờ không thích hợp để nói về Lâu Vũ Vi, cứ nên nói về Lư Vĩnh Chí thì hơn.
Chủ đề này tương đối an toàn.
Nghe thấy cái tên “Lư Vĩnh Chí”, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Giản Minh Triệt.
Anh ta lấy điện thoại ra và ra chỉ thị, con người thoạt nhìn có vẻ ngẩn ngơ bỗng trở nên lạnh lùng và sắc bén như một thanh gươm rút khỏi vỏ.
Yến Nhược Lâm nhìn mà hết hồn, cau mày nói: “A Triệt, cậu đừng làm chuyện điên rồ. Chú Lâu và cô Lâu đã qua đời, Vi Vi chỉ còn cậu là người thân duy nhất. Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu, sau này ai sẽ bảo vệ Vi Vi?”
“Tôi biết…” Giản Minh Triệt nhếch lên khóe miệng lạnh lùng: “Cậu yên tâm đi, tôi đã ngu ngốc một lần rồi, sẽ không ngu ngốc lần nữa. Hơn nữa, giết Lư Vĩnh Chí một lần thì có ích lợi gì? Tất nhiên phải khiến ông ta sống không bằng chết, từ từ chịu đựng!”
Sau khi Giản Minh Triệt rời khỏi nhà Lư Vĩnh Chí, Trương Nghi Như khóc lóc đưa Lư Vĩnh Chí đến bệnh viện.
Lư Vĩnh Chí muốn giết Giản Minh Triệt trước nên ông ta không dám gọi cảnh sát, cổ tay bị Giản Minh Triệt đá gãy, ông ta chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng, bó thạch cao cho xong chuyện.
Bác sĩ yêu cầu Lư Vĩnh Chí nhập viện, Lư Vĩnh Chí tiếc viện phí nên yêu cầu cho bản thân về nhà để hồi phục.
Bác sĩ thuyết phục không được nên chỉ có thể mặc ông ta, dặn dò ngày nào cũng phải quay lại bệnh viện để thay thuốc và truyền dịch.
Ông ta đồng ý và trở về nhà với Trương Nghi Như.
Căn hộ họ thuê nằm đối diện với thang máy, ngay khi cửa thang máy mở ra, ông ta đã thấy cánh cửa căn hộ mình thuê đang mở.
Tim ông ta đập nhanh, ba bước làm hai bước chạy tới, còn chưa vào cửa đã thấy trong phòng bừa bộn.
Nhìn xung quanh, căn phòng không còn gì nguyên vẹn, mặt đất, bàn ghế, tường nhà đều mang màu máu tanh.
Trương Nghi Như sợ đến mức suýt đứt hơi, run giọng hỏi: “Có, có chuyện gì vậy?”
Lư Vĩnh Chí bước vào phòng, nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, đầu óc loạn cào cào.
Ông ta biết mình xong đời rồi.
Hy vọng xoay người duy nhất của ông ta là Giản Minh Triệt, nhưng bây giờ, Giản Minh Triệt hận ông ta đến tận xương tủy.
Chỉ cần ông ta còn sống, những chuyện như ngày hôm nay sẽ tiếp tục xảy ra.
Vợ và con của ông ta ở bên ông ta sẽ lo lắng hãi hùng và không bao giờ được yên.
Ông ta đứng đó một lúc, nói với Trương Nghi Như: “Em thu dọn đồ đạc một chút, ở nhà đợi Tiểu Bảo, đừng đi ra ngoài, anh ra ngoài có chút việc.”
“Anh định làm gì?” Trương Nghi Như hoảng sợ hỏi ông ta.
Ông ta chạm vào mặt Trương Nghi Như bằng bàn tay không bị thương: “Yên tâm đi, anh sẽ ổn thôi. Anh còn phải chăm sóc em và Tiểu Bảo. Anh sẽ tìm cách. Chúng ta đổi chỗ ở khác, chỗ này không sống tiếp được rồi.”
Trương Nghi Như chưa bao giờ có chủ kiến, ông ta nói gì bà ta cũng tin tưởng, gật đầu nói: “Anh nhanh về nhé. Chờ Tiểu Bảo đi học về, nhìn thấy trong nhà như vậy thì sẽ sợ hãi đấy.”
Lư Vĩnh Chí gật đầu và rời khỏi căn hộ.
Sau khi đi xuống đường, ông ta gọi vào số điện thoại của Giản Minh Triệt.
Điện thoại được kết nối, nhưng trong ống nghe không có âm thanh gì.
Lư Vĩnh Chí cười khổ: “Cậu thắng rồi…”
Giản Minh Triệt vẫn không nói gì.
Anh ta đã thắng?
Không.
Anh ta đã thua một trận tan nát, không thể cứu chữa được nữa.
Lư Vĩnh Chí nhìn chằm chằm vào khoảng không với đôi mắt vô hồn: “Cả đời này của tôi, gấp gáp mưu cầu danh lợi, trăm phương ngàn kế, liều mạng leo lên trên, liều mạng để sống tốt, cuối cùng thì như giỏ tre múc nước…”
Giản Minh Triệt cũng không nhịn được, lạnh lùng nói: “Đó là bởi vì ngay từ đầu ông đã nhìn chằm chằm vào đồ của người khác! Ông luôn muốn hại người khác, luôn muốn giành giật đồ của người khác vào tay mình, thay vì tự mình kiếm tìm. Đáng đời ông bị báo ứng!”
“Đúng…” Lư Vĩnh Chí thở dài, nhưng trong lòng lại tự nhủ rằng, thật ra ông ta không hối hận.
Ông ta không hối hận vì đã giết bố của Giản Minh Triệt, cũng như không hối hận khi kết hôn với Trương Nghi Như.
Nếu hồi đó ông ta không giết bố của Giản Minh Triệt, ông ta sẽ không bao giờ có thể kết hôn với Trương Nghi Như.
Ông ta sẽ không sống hạnh phúc hơn mười năm, cũng sẽ không sinh ra một đứa con trai với Trương Nghi Như.
Đó là con trai của ông ta, là giọt máu của ông ta, là sự tiếp nối của sinh mệnh ông ta.
Đó là máu thịt do ông ta và người phụ nữ ông ta yêu cùng nhau sinh ra.
Tốt biết bao!
Nếu bố của Giản Minh Triệt không chết, ông ta chỉ có thể nghĩ đến chuyện này cả đời, không chiếm được thì cả đời bất mãn.
Ông ta chọn giết bố của Giản Minh Triệt, lấy được Trương Nghi Như, ông ta hạnh phúc hơn mười năm, tuy rằng rất ngắn ngủi nhưng ít nhất ông ta cũng từng có được.
Vì vậy, ông ta không hối hận.
Chỉ là ông ta không cam lòng, không yên tâm.
Lẽ ra ông ta có thể hạnh phúc cả đời, nhưng không may, vì một lý do nào đó, tên ngốc Giản Minh Triệt bỗng trở nên khôn ngoan hơn, không còn tin lời ông ta nữa.
Con đường của ông ta đã kết thúc.
Không có hy vọng, không có cơ hội xoay chuyển.
Ông ta chỉ có thể chết.
Dùng cái chết, đổi lấy hy vọng sống của vợ con.
“Tôi biết cậu hận tôi…” Sau một hồi im lặng, ông ta mới chậm rãi nói: “Tôi trả mạng cho cậu, cậu hãy buông tha cho mẹ cậu và em trai của cậu đi, dù thế nào đi nữa, bọn họ là hai người duy nhất trong thế giới này có cùng huyết thống với cậu, là những người thân thiết nhất với cậu… Mọi chuyện tôi làm, họ đều không biết gì, họ thực sự quan tâm đến cậu như người thân, cậu phải đối tốt với họ…”
“Đừng có nằm mơ!” Giản Minh Triệt cười lạnh: “Tôi đã nói rồi, ông là kẻ thù của tôi, thì người mà ông quan tâm cũng là kẻ thù của tôi! Sau này, tôi sẽ chỉ làm những chuyện khiến ông đau đớn, ông càng quan tâm đến bọn họ, tôi sẽ để họ càng đau khổ hơn! Bởi vì họ càng đau khổ, ông sẽ lại càng đau lòng!”
“Không, cậu không thể làm như vậy!” Lư Vĩnh Chí trở nên cáu kỉnh: “Giản Minh Triệt, họ là mẹ và em trai của cậu, chuyện tôi làm không liên quan đến họ, họ không biết gì cả, cậu không thể như vậy đối với bọn họ. Cậu phải bảo vệ bọn họ, chăm sóc, đối xử tốt với họ!”
Giản Minh Triệt chế nhạo: “Vọng tưởng!”
“Cậu…” Lư Vĩnh Chí muốn nói gì đó, nhưng lại không nhận ra khi đang nói chuyện điện thoại di động, dưới chân vẫn tiếp tục đi, còn chưa kịp định thần thì đã đến ngã tư.
Đèn đỏ bật sáng, ông ta không biết gì vẫn tiếp tục đi về phía trước, một chiếc xe tải đang phi nhanh đến, không kịp phanh gấp nên “ầm” một tiếng, đâm ông ta bay ra ngoài.
Sau khi bị đâm trúng, ông ta bay lên cao và nặng nề ngã xuống đất, đau đớn đến há miệng, phun ra một ngụm máu.
Nội tạng đau nhức của ông ta như bị vỡ ra thành hàng nghìn mảnh.
Nhưng ông ta không quan tâm đến nỗi đau đó, tuyệt vọng tìm điện thoại.
Điện thoại di động ông ta đang cầm trên tay bị xe đụng bay mất, ông ta cố gắng hết sức mở to mắt tìm dấu vết của điện thoại.
Lý do khiến ông ta chạy ra ngoài một mình là để tìm đến cái chết.
Khi bị bọn cho vay nặng lãi dồn vào đường cùng, ông ta đã mua bảo hiểm tử vong do tai nạn.
Lúc đó ông ta không có tiền, không mua được một khoản bảo hiểm lớn nên chỉ định mức bảo vệ chỉ vài triệu.
Vài triệu, mặc dù không nhiều, nhưng ít nhất có thể cho phép Trương Nghi Như trả khoản vay nặng lãi, và vẫn còn một số để Trương Nghi Như và con trai của họ sống.
Vốn dĩ ông ta muốn chết, nhưng lại không muốn chết nhanh như vậy.
Ông ta vẫn chưa thu xếp hậu sự…
Vẫn chưa khiến Giản Minh Triệt đồng ý chăm sóc tốt cho Trương Nghi Như và con trai của họ trong tương lai…
Ông ta chưa thể chết…