Cô trả lời: “Mời vào.”
Cánh cửa mở ra, một cô gái trẻ đẹp xuất hiện trước cửa.
“Kiều Kiều, cô về rồi à?” Nhìn thấy cô gái đó, Đường Dạ Khê bèn đứng dậy với vẻ ngạc nhiên.
Kiểu Kiều là Hứa Liên Kiều, một trong hai trong hai cô gái duy nhất trong số những cấp dưới của Đường Dạ Khê.
Đường Dạ Khê có mười cấp dưới, mỗi người đều có một sở trường, Hứa Liên Kiều là một bác sĩ, là đồ đệ của một cao thủ y học đã sống ẩn dật, có y thuật vô cùng cao siêu.
Cách đây một thời gian, Hứa Liên Kiều nhận sự ủy thác của một người, đến giúp một chàng trai giàu có ở Nam Thành phục hồi cơ thể.
Hôm qua, Hứa Liên Kiều đã liên lạc với Đường Dạ Khê, nói mình đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể quay về rồi. Không ngờ cô ấy lại về nhanh như vậy, hôm nay đã về đến đây.
Hứa Liên Kiều tươi cười bước vào phòng, ôm lấy Đường Dạ Khê đang bước tới.
Bách Lý Tùy Băng uể oải ngả người trên ghế sô pha như người bị rút hết xương cốt. Lúc thấy hai người họ ôm nhau, anh ta nheo mắt lại, bĩu môi.
Anh ta ghét tất cả những ai có quan hệ tốt với Đường Dạ Khê!
Nhưng... không sao, anh ta biết Hứa Liên Kiều.
Thời gian Hứa Liên Kiều quen biết Khê Khê không lâu bằng thời gian anh ta và Khê Khê ở bên nhau. Xét về tình cảm thì tình cảm giữa anh ta và Khê Khê sâu đậm hơn.
Ưu thế duy nhất của Hứa Liên Kiều có lẽ là giới tính.
Là một trong hai nữ cấp dưới duy nhất của Đường Dạ Khê, cô ấy có thể ăn, ngủ và đi vệ sinh cùng Khê Khê, nhưng anh ta chỉ có thể ăn cùng Khê Khê.
Thật ghen tị!
Mặc dù Hứa Liên Kiều không ở Dạ Đô, nhưng cô ấy vẫn giữ liên lạc với Đường Dạ Khê. Chuyện hai anh em nhà Bách Lý đến Dạ Đô, cô ấy đã được Đường Dạ Khê kể qua điện thoại. Vì thế, lúc nhìn thấy Bách Lý Tùy Băng trong văn phòng của Đường Dạ Khê, cô ấy chẳng thấy kinh ngạc chút nào.
Hứa Liên Kiều mỉm cười chào Bách Lý Tùy Băng: “Chào anh hai Bách Lý.”
Bách Lý Tùy Băng biếng nhác ậm ừ một tiếng, chẳng nhiệt tình chút nào hết.
Hứa Liên Kiều đã quen với điều đó, cô ấy biết tính khí anh ta là như vậy nên không để tâm lắm.
Đường Dạ Khê nắm lấy tay Hứa Liên Kiều, hai người họ thân mật ngồi xuống ghế sofa, trò chuyện cùng nhau.
Bách Lý Tùy Băng ngồi đối diện với họ, làm tổ trên ghế sô pha, lắng nghe họ nói chuyện. Lúc nghe thấy chuyện gì bản thân có hứng thú, anh ta cũng chen vào hai ba câu.
Nói là chen miệng vào hai ba câu cũng không chính xác lắm, mà phải nói là chê bai thì đúng hơn.
Hứa Liên Kiều và Đường Dạ Khê ôn chuyện cũ, nói chuyện phiếm. Bách Lý Tùy Băng ngồi đối diện chỉ chuyên môn chê bai, phàn nàn.
Hứa Liên Kiều rất cạn lời, nhưng cô ấy cũng biết tính tình anh ta như vậy nên cũng lười để ý đến anh ta, chỉ giả bộ không nghe thấy anh ta nói gì.
Có đôi khi Đường Dạ Khê không thích Bách Lý Tùy Băng ăn nói không biết chừng mực, cô sẽ trừng mắt lườm anh ta, anh ta không biết xấu hổ mà còn thấy tự hào, còn bày ra vẻ mặt tự mãn. Đường Dạ Khê cảm thấy con người anh ta đúng là hết nói nổi.
Sống đến tận bây giờ vẫn chưa bị người ta đánh chết, đúng là kỳ tích.
Đường Dạ Khê và Hứa Liên Kiều đều phớt lờ Bách Lý Tùy Băng. Trước mặt bọn họ, anh ta như một đứa trẻ nghịch ngợm, càng để ý đến anh ta, anh ta càng được đà lấn tới. Cách tốt nhất là mặc kệ anh ta, cho anh ta muốn nói gì thì nói, tự nhiên anh ta sẽ không quậy nữa.
Hai người cứ nói chuyện mãi, sau đó không biết ai lấy điện thoại ra trước, cả hai ngồi sát lại gần nhau, bắt đầu so sánh ảnh của các đối tượng trong các nhiệm vụ.
Hứa Liên Kiều khoe ảnh của đối tượng ủy thác lần này của cô ấy: “Khê Khê, cô xem này, thế nào? Khí sắc không tồi chứ?”
Đường Dạ Khê gật đầu: “Đúng là không tồi.”
Khách hàng lần này của Hứa Liên Kiều là một cậu ấm nhà giàu, tên là Nam Cung Giác.
Trong ảnh, chàng trai đó trông khá đẹp trai, có khí chất kiểu “công tử như ngọc” ngũ quan hài hòa, khí chất tao nhã, ngoại hình không thua kém gì đám tiểu thịt tươi đang hot trong làng giải trí.
Đường Dạ Khê huých vai cô ấy, nói đùa: “Cô ở nhà họ Nam Cung mấy tháng, có phát triển gì đó với cậu ấm của nhà họ không?”
“Phát triển gì chứ?” Hứa Liên Kiều bĩu môi: “Gia đình nhà anh ta rất hỗn loạn, tôi không dám nhúng chân vào vũng bùn nhà họ đâu.”
“Cũng đúng.” Đường Dạ Khê thở dài: “Có rất nhiều những gia tộc giàu có, quyền quý như nhà họ Nam Cung. Nhìn bề ngoài thì xa hoa, rực rỡ, nhưng đằng sau lại ẩn chứa những mưu mô, tính toán đen tối.”
Chuyện của nhà Nam Cung, Hứa Liên Kiều cũng đã nói qua với Đường Dạ Khê qua điện thoại.
Sức khỏe của Nam Cung Giác không được tốt, có một nửa nguyên nhân là do lúc sinh ra đã yếu ớt, nguyên nhân còn lại là do bị chính em gái ruột hãm hại.
Nam Cung Giác có một người bạn tốt tên là Trình Cẩn Ngôn, là người mà em gái anh ta – Nam Cung Sảng, đã yêu thầm nhiều năm.
Nam Cung Sảng thích Trình Cẩn Ngôn, nhưng Trình Cẩn Ngôn không thích Nam Cung Sảng.
Trình Cẩn Ngôn biết Nam Cung Sảng có tình ý với mình, vì vậy anh ta luôn cố tình tránh né Nam Cung Sảng để tránh việc cô ra hiểu lầm gì đó.
Dù không thích Nam Cung Sảng nhưng Trình Cẩn Ngôn lại có mối quan hệ rất tốt với Nam Cung Giác, mỗi lần Nam Cung Giác bị ốm, Trình Cẩn Ngôn đều sẽ đến nhà Nam Cung Giác thăm nom và ở lại.
Vì sức khỏe của Nam Cung Giác không tốt nên những người anh em họ ở các chi thứ của Nam Cung Giác đều nhìn chằm chằm vào vị trí người thừa kế gia tộc của Nam Cung Giác.
Khi Nam Cung Giác lâm bệnh, đám anh em họ của anh ta bèn rục rịch ngóc đầu dậy, muốn thay thế Nam Cung Giác. Gia thế của nhà họ Trình hơn nhà họ Nam Cung một bậc, Trình Cẩn Ngôn đi thăm nom bạn tốt là để chứng tỏ thái độ ủng hộ Nam Cung Giác của mình, để đám anh em họ của Nam Cung Giác yên phận một chút.
Sau khi Nam Cung Sảng phát hiện ra rằng chỉ cần anh trai mình vừa đổ bệnh, Trình Cẩn Ngôn sẽ đến ở lại nhà họ, cô ta bèn cố tình thay đổi loại thuốc mà Nam Cung Giác thường uống để khiến anh ta phát bệnh. Vì sau khi Nam Cung Giác phát bệnh, Trình Cẩn Ngôn sẽ đến thăm bạn mà ở lại nhà họ. Cô ta có thể được ở gần người mình thích cho thỏa nỗi tương tư, thậm chí còn chờ mong lâu ngày sinh tình, Trình Cẩn Ngôn sẽ thích cô ta.
Có một đứa em gái ngày nào cũng ở bên cạnh bày mưu tính kế hại mình như vậy, sức khỏe của Nam Cung Giác càng ngày càng kém, dù có uống bao nhiêu thuốc cũng không đỡ hơn.
Có bệnh thì vái tứ phương.
Không biết bố mẹ Nam Cung Giác đã nghe ngóng được ở đâu chuyện Hứa Liên Kiều rất giỏi chữa các bệnh nan y. Bọn họ đã bỏ rất nhiều tiền để thuê Hứa Liên Kiều đến nhà mình, giúp Nam Cung Giác hồi phục sức khỏe.
Sau khi đến đó được một thời gian ngắn, Hứa Liên Kiều đã nhìn thấu được âm mưu của Nam Cung Sảng, vạch trần cô ta.
Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, bố mẹ Nam Cung Giác định giấu nhẹm chuyện này đi, đưa Nam Cung Sảng ra nước ngoài học. Kết quả là, sau khi Trình Cẩn Ngôn biết chuyện, anh ta đã lập tức báo cảnh sát.
Nam Cung Sảng bị bắt và bị kết án ngay sau đó.
Có sự giám sát chặt chẽ của Trình Cẩn Ngôn nên những luật sư giỏi mà bố mẹ Nam Cung Giác thuê không giúp ích được nhiều. Nam Cung Sảng bị kết án nghiêm khắc, cho dù sau này có giảm án cũng phải ngồi tù từ ba đến năm năm.
Hứa Liền Kiều thở dài, cảm khái: “Làm cái nghề này như chúng ta, làm lâu rồi thì loại người xấu nào cũng có thể gặp. Lòng dạ con người có thể ác độc, xấu xa đến mức nào, chúng ta không thể tưởng tượng được.”
Đường Dạ Khê vừa gật đầu, vừa đưa cho cô ấy xem ảnh trên điện thoại: “Cô nhìn này, đây là ảnh cả gia đình nhà chúng tôi, có bố mẹ tôi, các anh trai của tôi, còn có hai người chú nữa. Cả gia đình chúng tôi đã chụp một tấm ảnh toàn gia phúc ở Ôn Thành.”
“Để tôi xem nào.” Hứa Liên Kiều mỉm cười, nghiêng người qua xem.
Cô ấy vốn đang xem ảnh với vẻ thích thú, trên mặt mang theo ý cười, trong mắt có sự hứng thú, nhưng đột nhiên, ánh mắt của Hứa Liên Kiều lại nhìn chăm chú vào một điểm nào đó, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng: “Khê Khê, bà ta là ai?”
Cô ấy chỉ vào Từ Tú Huỳnh trong bức ảnh và hỏi.
“Bà ấy là mợ hai của tôi.” Đường Dạ Khê thấy giọng Hứa Liên Kiều có vẻ hơi khác, bèn nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Kiều Kiều, cô sao thế?”