Sau khi cô cúp máy thì khoác thêm một chiếc áo choàng rộng rãi bên ngoài váy ngủ, rồi vội vàng đi tới phòng làm việc.
Giọng nói của Cố Thời Mộ nghe có vẻ không đúng cho lắm, như thể… anh đã bị bệnh rồi.
Có phải vì anh đã bị bệnh, sợ lây qua các con, nên mới không chịu quay về phòng nghỉ ngơi đúng không?
Trước đây mỗi lần anh quay về nhà, điều đầu tiên mà anh làm là đi tìm rồi ngắm các con.
Mặc kệ Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đang ở đâu, thì sau khi anh quay về nhà đều đi tìm bọn trẻ đầu tiên, để ngắm bọn trẻ, rồi mới đi làm mấy chuyện khác.
Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Dạ Khê hơi lo lắng, bước chân càng nhanh hơn, gần như là chạy tới phòng làm việc.
Cô gõ cửa đi vào phòng, Cố Thời Mộ đang ngồi sau bàn sách, hai tay nâng mặt, chống dưới bàn, dáng vẻ rất khó chịu.
Đường Dạ Khê càng lo lắng hơn: “Anh bị gì thế? Anh khó chịu chỗ nào? Tại sao lại không gọi bác sĩ tới đây?”
Cố Thời Mộ từ từ dời bàn tay đang nâng mặt ra, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng.
Đường Dạ Khê giật mình: “Tại sao mặt anh lại đỏ như vậy? Anh sốt rồi ư?”
“Anh không sốt…” Cố Thời Mộ nắm chặt tay cô, hình như ánh mắt hơi say mê, nhưng đôi mắt vẫn tròng trắng tròng đen rõ ràng, dưới ánh đèn mờ ảo lại cực kỳ sáng, nóng bỏng nhìn chằm chằm gương mặt cô: “Mà anh đã trúng loại thuốc đó…”
“Loại thuốc đó ư?” Đường Dạ Khê hơi sửng sốt: “Là loại thuốc nào?”
Yết hầu của Cố Thời Mộ chuyển động, như phát ra tiếng cười khẽ: “Chính là loại thuốc mà Bách Lý Tùy Băng đã từng bỏ em…”
Đường Dạ Khê: “…”
Mặt cô nhất thời đỏ bừng.
Sau khi đỏ mặt cô nhanh chóng phản ứng lại, bây giờ không phải là lúc để xấu hổ, nên cô vội hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao đây? Anh vẫn ổn chứ?”
“Anh không ổn…” Cố Thời Mộ nắm tay cô, rồi kéo cô ngồi lên đùi, sau đó cúi đầu hôn cô, giọng nói mơ màng không rõ: “Lúc trước anh đã cứu em ra khỏi biển lửa, có phải bây giờ đã đến lúc em nên báo đáp anh rồi không…”
Đường Dạ Khê: “…”
Cô có báo đáp hay không có tác dụng như vậy ư?
Nhưng đó không phải là trọng điểm.
Mà trọng điểm là…
Anh nói anh cần cô… cần cô…
Cả người cô căng cứng, mặt càng đỏ hơn.
“Khê Khê…” Môi của Cố Thời Mộ lướt qua tai cô, giọng nói càng mơ hồ hơn: “Chúng ta đã là vợ chồng đi đăng ký kết hôn rồi… đúng không? Là người đàn ông đã có vợ, sau khi bị người phụ nữ khác tính kế vẫn thủ thân như ngọc, quay về tìm vợ của mình để giải quyết vấn đề, chẳng phải em nên khen ngợi rồi thưởng cho anh… hay sao?”
Cánh tay gầy gò mạnh mẽ của anh ôm lấy cơ thể Đường Dạ Khê, cả người Đường Dạ Khê càng căng thẳng hơn: “Anh… chúng… chúng ta…”
Đầu óc cô hỗn loạn, lắp bắp không nói ra lời.
“Bây giờ chỉ có một vấn đề…” Giọng nói lười biếng của Cố Thời Mộ bỗng trở nên hơi nghiêm túc.
Đường Dạ Khê hỏi: “Vấn đề gì thế?”
“Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đang ở trong phòng ngủ của chúng ta, chắc chắn là em sẽ không đồng ý.” Cố Thời Mộ nói: “Do đó, một là chúng ta ở đây, hai là đi tới phòng dành cho khách, hoặc bế Tiểu Sơ và Tiểu Thứ vào phòng trẻ em.”
Từ khi anh và Đường Dạ Khê chính thức trở thành vợ chồng, thật ra anh đã muốn cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ ngủ ở phòng trẻ em rồi. Tính cách của Đường Dạ Khê rất bảo thủ, nếu có con ở đó, chắc chắn cô sẽ không cho anh giao lưu tình cảm vợ chồng sâu đậm.
Nhưng Đường Tiểu Thứ hơi có bóng ma tâm lý khi tách khỏi Đường Dạ Khê ngủ một mình ở phòng trẻ em. Lần nào anh nhắc đến vấn đề này, bạn nhỏ Đường Tiểu Thứ cũng nhìn anh bằng đôi mắt to tròn ngấn nước trông cực kỳ đáng thương, nên anh đã tước vũ khí đầu hàng.
Thế là cho đến bây giờ, cả nhà bốn người bọn họ vẫn ngủ trong phòng ngủ chính.
Chuyện này thật không ra thể thống gì cả!
Đâu có con trai nào học lớp hai rồi mà vẫn ngủ cùng giường với bố mẹ cơ chứ?
Qua đêm nay, anh nhất định phải nghĩ cách để hai đứa trẻ đi ngủ ở phòng trẻ em.
Lần này, anh tuyệt đối sẽ không mềm lòng.
Anh bảo đảm!
Đường Dạ Khê nghiêm túc suy nghĩ vấn đề của anh.
Một lúc sau, cô do dự nói: “Hay là… chúng ta đi tới phòng dành cho khách đi?”
Cố Thời Mộ hài lòng gật đầu: “Được.”
Anh đứng dậy, rồi bế Đường Dạ Khê ở trước ngực, sải bước rời khỏi phòng làm việc.
Đường Dạ Khê giật mình: “Em tự đi được.”
“Suỵt…” Cố Thời Mộ khẽ cười: “Không sao đâu, đây là tầng hai, không có sự căn dặn của chúng ta thì không ai đi lên đây đâu, nên em đừng lo mình bị người khác nhìn thấy…”
Đường Dạ Khê: “…”
Cô có thể nói là cô không sợ mình bị người khác nhìn thấy, mà là cô không muốn mình bị anh bế hay không?
Cô cảm thấy chuyện này… hơi kỳ kỳ.
Không.
Không đúng.
Tất nhiên là cô cũng sợ mình bị người khác nhìn thấy rồi.
Cô chỉ biết nhà họ Cố rất quy tắc, không có sự căn dặn của chủ nhân thì tuyệt đối không được đi lên tầng hai vào thời gian này.
Nhưng mấy chuyện đó đều không phải là trọng điểm.
Mà trọng điểm ở đây là… cô đồng ý với Cố Thời Mộ hồi nào… Chuyện này là sao?
Cô bỗng hoàn hồn, lắp bắp nói: “Em, em vẫn chưa đồng ý với anh mà.”
“Em đã đồng ý với anh rồi.” Cố Thời Mộ bế Đường Dạ Khê, sải bước đi về phía phòng dành cho khách: “Anh đã hỏi em là ở đây, hay quay về phòng ngủ chính, hoặc đi tới phòng dành cho khách, rồi em đã chọn phòng dành cho khách.”
“…” Đường Dạ Khê nhất thời á khẩu.
Đâu có ai cho người khác lựa chọn như anh chứ?
Chẳng phải trước khi hỏi, anh nên hỏi xem cô có đồng ý hay không sao?
Người này thật gian xảo!
Cô đẩy Cố Thời Mộ ra nói: “Em vẫn chưa nói là mình đồng ý mà.”
“Em không đồng ý à?” Cố Thời Mộ ngừng bước, rồi cúi đầu nhìn cô: “Hay là để anh ngâm nước lạnh suốt đêm nhé? Mặc dù hiệu quả cũng không tốt cho cơ thể của anh, nhưng nếu em không thật sự đồng ý thì anh cũng có thể thử.”
Đường Dạ Khê: “…”
Anh đã nói như thế rồi, cô còn không biết xấu hổ mà nói không đồng ý ư?
Thôi bỏ đi.
Dù gì cũng chẳng phải là lần đầu tiên.
Đường Dạ Khê nhắm mắt lại, rồi nghiến răng, hơi giống tráng sĩ vò đã mẻ lại sứt nói: “Em đồng ý!”
Cố Thời Mộ khẽ cười, trên mặt nở nụ cười quả nhiên là thế.
Anh biết cô sẽ không nhẫn tâm đứng nhìn anh đi ngâm nước lạnh, nên tối hôm nay, anh mới cố ý bị Tề Thái Vi tính kế, uống ly nước đã bỏ thuốc kia.
Có lẽ qua đêm nay, anh sẽ trải qua cuộc sống vợ chồng bình thường với Đường Dạ Khê.
Sau đêm hôm đó, anh thật sự đã nếm được mùi vị nhưng vẫn còn thòm thèm, nên rất nhớ nhung ngày hôm đó.
Nhưng có Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ cứ kẹp ở giữa hai người làm bóng đèn, cộng thêm Đường Dạ Khê lại cực kỳ bảo thủ, do đó anh luôn cảm thấy bọn họ không phải là vợ chồng thực thụ. Từ sau buổi tối hôm đó, cô không còn cho anh chạm vào nữa.
Anh cũng hết cách rồi mới nảy ra kế sách này, thứ nhất là có thể tiến thêm một bước với Đường Dạ Khê, thứ hai là anh có thể giải quyết triệt để Tề Thái Vi.
Tề Thái Vi luôn ỷ vào mối quan hệ với dì của anh mà lảng vảng trước mặt anh, rất phiền phức.
Mà bố của anh lại rất coi trọng dì của anh.
Thế là, anh nể mặt bố của anh mà dung túng cho Tề Thái Vi đến nhường nào.
Nhưng Tề Thái Vi đã không hiểu thì thôi đi, ngược lại còn được voi đòi tiên.
Tối nay cô ta càng đập nồi chìm thuyền bỏ thuốc anh.
Nếu đã như thế thì anh sẽ thuận nước đẩy thuyền.
Với trình độ coi trọng mà bố của anh dành cho dì của anh, thì chỉ khi nào Tề Thái Vi phạm phải sai lầm lớn, anh mới có thể hoàn toàn trở mặt thành thù với Tề Thái Vi.
Lần này đúng là cơ hội tuyệt vời.
Qua đêm nay, anh vừa có thể thương lượng với Đường Dạ Khê về chuyện sau này sẽ sinh hoạt vợ chồng theo hình thức này, lại vừa có thể cắt đứt quan hệ với Tề Thái Vi… À, còn nữa, anh phát hiện Cố Lạc Hàn đang thích thầm Tề Thái Vi, ánh mắt của em trai anh thật tệ!
Nếu làm lớn chuyện thì anh có thể khiến cho Cố Lạc Hàn biết Tề Thái Vi là hạng người chẳng ra gì, rồi cảnh giác cao độ, kịp thời thoát ra, đừng lãng phí thời gian trên người Tề Thái Vi.
Một mũi tên trúng ba con chim, thật sự quá hoàn hảo!