Đường Dạ Khê chỉ do dự một lát rồi gật đầu đáp: “Em rất hạnh phúc… Anh đã cho em cuộc sống mà trước đây em có nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ đến, giống như ban nãy anh đã nói, có anh ở bên cạnh, em sẽ cảm thấy rất bình yên, thanh thản và… cảm giác an toàn. Em cảm thấy… anh giống như một ngọn núi lớn, có anh ở bên, em và Tiểu Sơ Tiểu Thứ sẽ an toàn, không cần phải sợ hãi chuyện gì cả.”
Nhưng trong lòng cô luôn thấp thỏm, chỉ sợ ngọn núi lớn này sẽ rời xa bọn họ.
Cô sợ niềm hạnh phúc này sẽ không thể kéo dài.
Có lẽ, đợi sau khi bọn họ cử hành hôn lễ, cô sẽ không còn suy nghĩ như thế nữa.
Cố Thời Mộ mỉm cười gật đầu: “Lời đánh giá này rất cao.”
Đường Dạ Khê né tránh tầm mắt của anh, xấu hổ nói: “Em chỉ nói thật mà thôi.”
“Vậy thì quyết định như vậy đi.” Cố Thời Mộ nói: “Đầu tiên anh sẽ tranh thủ thời gian dẫn em đi gặp bạn thân của anh, để tụi em làm quen với nhau. Sau đó em hãy gọi cho phòng kế hoạch, để xem em có thích quy trình hôn lễ mà bọn họ chuẩn bị hay không? Cuối cùng anh sẽ nhờ bố của anh giúp hai chúng ta quyết định thời gian cử hành hôn lễ.”
Đường Dạ Khê gật đầu: “Vâng.”
Một lát sau, cô nghĩ đến chuyện gì đó nên do dự nói: “Có phải chuyện này… nên nói với bố mẹ em một tiếng hay không?”
“Được chứ.” Cố Thời Mộ sảng khoái nói: “Dựa theo tập tục bên Dạ Đô thì bố của anh sẽ chọn ra mấy ngày tốt, rồi hẹn bố mẹ em cùng đi ăn một bữa, để cho bố mẹ em chọn ra một ngày tốt trong mấy ngày đó để chúng ta cử hành hôn lễ. Nếu chúng ta đã chuẩn bị một hôn lễ chính thức thì cũng phải dựa theo tập tục ở Dạ Đô, đợi khi nào em thuận tiện thì hãy nói trước với bố mẹ em một tiếng. Đợi bố của anh chọn xong ngày chúng ta cử hành hôn lễ, thì hai nhà chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn một bữa.”
Đường Dạ Khê gật đầu đáp: “Được, em biết rồi.”
Thấy dáng vẻ ngọt ngào ngoan ngoãn của cô, Cố Thời Mộ không nhịn được xoa đầu cô như đang xoa đầu hai đứa con: “Ngoan lắm!”
Đường Dạ Khê: “…”
Rốt cuộc người này bị bỏ thuốc hay uống say vậy?
Thật kỳ lạ!
“Em đã buồn ngủ chưa?” Cố Thời Mộ xem giờ: “Chúng ta nên đi ngủ thôi, chẳng phải phụ nữ các em luôn ầm ĩ rằng không được thức khuya, mà phải đi ngủ sớm để đẹp da hay sao?”
Đường Dạ Khê cũng nhìn đồng hồ.
Bây giờ cũng không còn sớm nữa.
Nhưng bọn họ có thể ngủ ở đây ư?
“Chúng ta hãy quay về phòng ngủ chính đi?” Đường Dạ Khê ngồi dậy: “Nếu chúng ta ngủ ở bên này thì sáng ngày mai Tiểu Thứ thức dậy không nhìn thấy chúng ta sẽ không vui.”
“Được. Vậy thì chúng ta quay về phòng ngủ.” Cố Thời Mộ cũng ngồi dậy: “Chừng nào em mới bảo Tiểu Sơ và Tiểu Thứ dọn tới phòng trẻ em để ngủ? Bọn trẻ cũng lớn rồi, lúc trước chúng ta không sinh hoạt vợ chồng thì thôi đi, nhưng sau này lỡ sinh hoạt vợ chồng, nếu chúng ta ngủ chung với bọn trẻ thì không được thuận tiện cho lắm.”
Đường Dạ Khê: “…”
Tại sao chuyện xấu hổ như vậy mà Cố thái tử gia có thể nói một cách thẳng thắn như thế?
Hình như anh cực kỳ thích chọc cô xấu hổ.
Nhưng cô… thật sự rất xấu hổ đó.
Cô ậm ờ đáp: “Đợi sau khi chúng ta cử hành hôn lễ hẵng nói đi. Tiểu Thứ có bóng ma tâm lý về chuyện ở phòng trẻ em, nếu để thằng bé ở trong phòng trẻ em, thằng bé sẽ không vui, còn nằm mơ thấy ác mộng nữa.”
“Dù thế nào thì thằng bé cũng phải chấp nhận.” Cố Thời Mộ nói: “Thằng bé là con trai, không thể ngủ mãi với mẹ được, như vậy sẽ rất bất tiện.”
Đường Dạ Khê nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy thì tại sao anh lại không đi nói với Tiểu Thứ, mà bảo em đi nói?”
“Giữa em và Tiểu Thứ có tình cảm hơn anh, Tiểu Thứ cũng thích em hơn, nếu để anh đi nói, lỡ Tiểu Thứ không thích anh nữa thì sao?” Cố Thời Mộ hùng hồn nói.
Đường Dạ Khê: “…”
Người này đúng là… thẳng thắn dùng thủ đoạn xấu xa để đạt mục đích!
“Thôi được rồi.” Đường Dạ Khê bất đắc dĩ nói: “Sau này em sẽ nghĩ cách.”
Thật ra Cố Thời Mộ đang nói sự thật, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ cũng lớn rồi, nếu ngủ mãi với cô thì thật sự không ổn cho lắm.
Nhất là… giống như Cố Thời Mộ đã nói, lỡ sau này bọn họ… sinh hoạt vợ chồng gì đó thì càng không ổn hơn.
Nghĩ đến sự điên cuồng của Cố Thời Mộ ban nãy, cô bỗng đỏ mặt, rồi vội vàng mặc đồ vào, sau đó mang dép, rời khỏi phòng dành cho khách.
Trong phòng ngủ chính, hai đứa trẻ đang ngủ say sưa.
Cố Thời Mộ đi tới gần xem bọn trẻ, rồi khẽ nói: “Chẳng phải bọn trẻ đang ngủ rất say sao? Hình như không có chúng ta ở bên, cũng không ảnh hưởng gì đến bọn trẻ.”
Đường Dạ Khê ngẫm nghĩ rồi đáp: “Bởi vì em đã ngủ cùng bọn trẻ, chắc chắn bọn trẻ đang cho rằng em vẫn đang ở bên cạnh bọn chúng. Nếu để bọn trẻ tự đi ngủ thì bọn chúng sẽ không cảm thấy an toàn, rồi nửa đêm dễ bị thức dậy.”
“Vậy để anh đi sắp xếp hai vệ sĩ ngủ cùng bọn trẻ.” Cố Thời Mộ nói: “Như vậy có người ở bên cạnh rồi, bọn trẻ sẽ không còn cảm giác mất an toàn nữa.”
Đường Dạ Khê: “… Vậy cũng được.”
“Đúng, anh cũng cảm thấy cách này hay.” Cố Thời Mộ càng nghĩ càng cảm thấy cách này cũng được: “Nói thật, để cho bọn trẻ tách khỏi chúng ta, đi ngủ một mình, anh cũng không cảm thấy yên tâm, con trai anh đáng yêu như vậy, lỡ bị người khác trộm mất thì sao? Anh sẽ nối liền phòng trẻ em với phòng dành cho khách, rồi sắp xếp hai vệ sĩ ở phòng sát vách bọn trẻ… Như vậy chỉ cần bốn người Cố Tần là được, hai người một nhóm, luân phiên nhau ngủ cùng Tiểu Sơ và Tiểu Thứ.”
Đường Dạ Khê: “…”
Đầu tiên không nói đến mấy trợ lý vạn năng bên cạnh Cố Thời Mộ, mà chỉ riêng vệ sĩ thôi đã có mười mấy người, vây quanh toàn bộ Tinh Viên như một bức tường sắt. Liệu ai có thể trộm con anh ra khỏi đây chứ?
Cố thái tử gia thật là… Thứ lỗi cho cô nghèo từ vựng, nên không biết phải miêu tả thế nào.
Nhưng cách này vẫn rất hay.
Thế là cô gật đầu tán thành: “Em cũng cảm thấy cách này được.”
“Được, vậy thì cứ quyết định như vậy đi!” Cố Thời Mộ hôn lên mặt Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, rồi ngừng một lát, sau đó anh cũng hôn lên mặt Đường Dạ Khê nói: “Ngủ ngon!”
“…” Mặt Đường Dạ Khê nhất thời đỏ bừng, lắp bắp nói: “Ngủ, ngủ ngon.”
Cố Thời Mộ khẽ cười: “Tại sao em lại dễ xấu hổ vậy?”
Đường Dạ Khê hoàn hồn: “Chẳng phải chuyện này rất bình thường hay sao? Dù gì anh cũng là bạn trai đầu tiên của em.”
“Anh không phải là bạn trai của em.” Cố Thời Mộ lại hôn cô, nghiêm nghị nói: “Mà anh là người đàn ông của em.”
Đường Dạ Khê: “…”
Cố Thời Mộ cười nói: “Sau này em chính là người đã có đàn ông, nên có sóng gió gì, người đàn ông của em sẽ gánh vác thay em.”
Đường Dạ Khê: “… Sao em cứ cảm thấy câu nói này của anh rất kỳ lạ.”
Cố Thời Mộ hỏi: “Kỳ lạ ở chỗ nào?”
Đường Dạ Khê đáp: “Chẳng phải một người đàn ông cao quý lạnh lùng kiêu ngạo như anh sẽ không nói những lời tầm thường như vậy sao? Những lời này hoàn toàn không phù hợp với khí chất của anh.”
“Sau này em quen là được thôi.” Cố Thời Mộ nói: “Anh có rất nhiều bạn với đủ hạng người, người gì cũng có. Nếu nói một cách nghiêm túc thì anh không phải là quý công tử hào môn như trong tưởng tượng của em, cũng không cao cao tại thượng không dính khói bụi trần gian gì đó… Giống như ban nãy em đã nói, anh khá là tầm thường, đợi sau này chúng ta quen thuộc rồi em sẽ biết ngay thôi.”
Đường Dạ Khê gật đầu: “Vâng.”
“Vâng ư?” Cố Thời Mộ nhướng mày nhìn cô: “Em thích mẫu người thế nào? Cao quý lạnh lùng hay tầm thường? Nếu em thích cao quý lạnh lùng thì sau này anh sẽ ra vẻ một chút.”
Đường Dạ Khê: “…”
Anh ra vẻ một chút ư?
Người này thật là!
Tối nay cô đã ngạc nhiên quá nhiều rồi nên hơi yếu ớt nói: “Em cảm thấy anh như bây giờ là rất tốt, không cần phải ra vẻ nữa, vì như vậy sẽ rất mệt, anh cứ là chính mình là được.”
“Cũng đúng.” Cố Thời Mộ nói: “Nếu anh giả vờ với vợ của mình thì anh quá bi thương rồi, nhưng…”
Ánh mắt của anh đảo mấy vòng trên mặt Đường Dạ Khê: “Nếu cần phải giả vờ một chút mới có thể làm em thích thì anh vẫn tình nguyện giả vờ, dù mệt một tý anh cũng tình nguyện.”
Đường Dạ Khê: “…”
Cô đang bị… Cố thái tử gia trêu chọc lần nữa ư?