Mục lục
Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Liên Kiều vọc vọc chiếc thìa múc canh trên tay: “Anh họ mà anh nói có quan hệ như thế nào với Vương Tư Như?”

Diệp Lâm Đông biết người mà Hứa Liên Kiều ghét nhất là Vương Tư Như.

Anh ta rất không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng anh ta vẫn phải trả lời, cũng không thể nói dối được.

“Vừa rồi người cậu mà anh có nhắc tới là cậu ruột của chúng ta, anh họ là anh họ con nhà cậu ruột, anh ấy tên Vương Hán Phi.”, cuối cùng, anh ta vẫn đành phải khéo léo mà trả lời câu hỏi này.

Hứa Liên Kiều cười: “Ồ, là cháu trai của Vương Tư Như à…”

Diệp Lâm Đông vội nói: “Kiều Kiều, các cậu đã… đoạn tuyệt mọi quan hệ với mẹ rồi! Chuyện năm đó, mẹ cũng đã lợi dụng bà ngoại, vậy nên các cậu cũng đành phải tha cho mẹ thôi, sau khi chuyện đó xảy ra thì các cậu cũng không gặp lại mẹ nữa…”

“Anh họ lại càng không liên quan gì với mẹ, đứa con thương nhất trong nhà là Diệp Tri Nam, không để ý gì anh với anh hai em đâu, càng không có tình cảm gì với anh họ…

Hứa Liên Kiều cười khẩy: “Miệng trên người anh, anh nói thế nào mà không được?”

“Kiều Kiều, anh xin bảo đảm trên nhân cách chính mình, những gì anh nói đều là thật.” Diệp Lâm Đông vội nói: “Các cậu và anh họ không liên quan gì tới mẹ nữa…”

Hứa Liên Kiều cười giễu: “Vương Tư Như họ Vương, là con gái nhà họ Vương nuôi lớn, anh nói không liên quan thì không liên quan à? Cho đến giờ, anh cũng phải mở miệng gọi bà ta một tiếng mẹ đấy thôi?”

Diệp Lâm Đông mấp mé miệng, không nói được gì.

Đúng thật.

Điểm này anh ta không phản bác được.

Bất kể là Vương Tư Như có từng làm chuyện gì đi nữa thì vẫn là người sinh ra anh ta, nuôi anh ta lớn.

Cho dù bà ta làm đủ chuyện tồi tệ trên đời, mọi người trên thế giới đều có thể vùi dập bà ta nhưng anh ta và em trai không làm được.

“Mạng người trên hết, xem như anh cầu xin em được không?”, anh ta cũng hết cách, chỉ còn nước hạ mình cầu xin.

“Cũng không phải không được…”, Hứa Liên Kiều nói: “Em là nhân viên của văn phòng Quảng Hạ, văn phòng chúng em mở cửa làm ăn, làm gì có chuyện từ chối việc làm ăn đúng không? Châm ngôn của văn phòng là thương vụ kiếm ra tiền thì bất kể là lĩnh vực gì, chỉ cần không vi phạm đạo đức và pháp luật thì đều nhận hết.”

Diệp Lâm Đông hiểu ngay, lập tức nói: “Tiền không thành vấn đề, chỉ cần em đến khám, không cần biết có chữa được hay không, vẫn trả tiền đầy đủ.”

“Chỉ cần có tiền thì không thành vấn đề.”, Hứa Liên Kiều nói: “Nếu em chữa được thì một giá thôi, 20 triệu, không được thì phí khám bệnh là 1 triệu, không được trả giá! Còn nữa, bệnh nhân họ Vương, tiền này phải do nhà họ Vương trả, em không nhận tiền của anh, anh đừng gạt em, nếu anh dám gạt em thì em sẽ block anh, cả đời này em không chữa cho bệnh nhân nào mà anh giới thiệu cả, anh đưa số em cho người nhà họ Vương đi, để họ nói chuyện với em.”

Không đợi Diệp Lâm Đông nói gì, cô ấy ngắt máy.

Cố Lạc Bạch: “…”

Người có bản lĩnh đúng là ngầu mà!

Nhưng mà người ghê gớm nhất vẫn là anh trai anh ấy!

Một người giỏi như Hứa Liên Kiều mà vẫn phải làm việc cho anh trai anh ấy.

Tự hào ghê.

Hứa Liên Kiều uống một hớp rượu, lắc đầu thở dài: “Sống ở đời là thế đấy, anh không muốn gặp ai nhất thì người đó sẽ càng xuất hiện trước mặt anh, tôi ghét nhất là Vương Tư Như và những người xung quanh bà ta, ông anh cả ruột thừa kia còn nằng nặc muốn tôi khám bệnh cho người nhà họ Vương, tệ hại!”

Nếu như không phải Diệp Lâm Đông không không tệ thì cho bao nhiêu tiền cô ấy cũng chả quan tâm.

Nhưng mà, con người Diệp Lâm Đông đúng là không đến nỗi nào, cô kiên nhẫn hơn nhiều so với những người tốt, nể mặt Diệp Lâm Đông, cô có thể đến xem nhà họ Vương thế nào.

Nhưng việc tiếp xúc với nhà họ Vương khiến cô có tổn thương tâm lí, cổ chỉ có thể để họ dùng tiền lại bù đắp.

Trên đời này, thứ làm cô ấy vui vẻ ngoài sắc đẹp ra thì là tiền.

Ừ.

Không đúng.

Hai cái này nên đổi chỗ một chút, tiền bạc ở phía trước, sắc đẹp ở phía sau.

Nhưng mà… nếu như đẹp cỡ cậu A Bạch đây thì sắc đẹp vẫn ở trước.

Cô ấy chống cằm, ngón tay khẽ nhịp nhịp lên gò má, đôi mắt cười cong lại, nhìn Cố Lạc Bạch không chớp mắt.

Cố Lạc bạch bị cô ấy nhìn nổi da gà: “Nữ hiệp, nàng lại nghĩ tới cái gì xấu xa rồi?”

“Có biết nói chuyện không vậy?”, Hứa Liên Kiều liếc anh ấy: “Đẹp nên nhìn muốn ăn lắm! Bởi vì cuộc hội thoại với Diệp Lâm Đông làm tôi bị tổn thương về mặt tinh thần nên tôi nhìn sắc đẹp của anh để rửa mắt, thả lỏng tinh thần.”

Cố Lạc Bạch: “…”

Ha ha.

Bác sĩ Hứa biết nói chuyện ghê, bác sĩ Hứa rất biết cách nói chuyện luôn!

Cố Lạc Bạch tỏ vẻ lạnh nhạt: “Tôi thu phí được không?”

“Được chứ!”, Hứa Liên Kiều gật đầu: “Nếu tôi có thể chữa khỏi bệnh của anh họ Diệp Lâm Đông thì người nhà họ Vương phải trả tôi 20 triệu, 20 triệu này có bảy phần là của anh trai anh, còn lại ba phần tôi chia đều 5-5 với văn phòng, đợi tôi chia đều với văn phòng xong thì số còn lại cho anh, tôi không cần nữa!”

Cố Lạc Bạch: “…”

Sau khi chia xong thì hình như không còn lại bao nhiêu nữa.

Nghe vậy thì bác sĩ Hứa có vẻ tội nghiệp quá, làm việc mệt mỏi mà không còn lại bao nhiêu.

“Tôi cô giữ đi,”, Cố Lạc Bạch nói: “Chút tiền đó còn không nhiều bằng tiền tiêu vặt mà anh trai tôi cho tôi nữa.”

“Vậy hả… hay là tôi đòi thêm chút nữa từ nhà họ Vương?”, Hứa Liên Kiều ra vẻ suy tư: “Nghe nói nhà họ Vương có tiền lắm, mạng của cậu chủ nhà họ mà chỉ 20 triệu thì hơi ít, ít nhất cũng phải 50 triệu chứ nhỉ?”

Cố Lạc Bạch: “…”

Một câu nói của anh ấy mà nhà họ Vương phải mất thêm 30 triệu, để gia đình họ biết được thì sẽ nguyền rủa anh ấy chết mất.

“Thôi đi mà,”, Cố Lạc Bạch đổ mồ hôi lạnh: “Cô đã nói xong với anh cô rồi, đừng đổi ý nữa, làm người thì phải có chữ tín chứ, nói lời rồi nuốt lời không tốt lắm.”

Hứa Liên Kiều nghĩ nghĩ: “Được thôi, nghe lời anh vậy! Lần này là do tôi suy nghĩ chưa thấu đáo, mài dao chưa đủ nhanh, lần sau tôi mài nhanh hơn, chém một số tiền lớn về cho anh.”

Cố Lạc Bạch: “…Không cần đâu, thật lòng không cần, tôi đùa với cô đó!”

“Tôi không đùa, tôi nói nghiêm túc!” Hứa Liên Kiều nói: “Con người tôi xem tiền tài như cỏ rác thôi, chỉ cần là một người đủ khiến tôi thật lòng thật dạ đối đãi thì bao nhiêu tiền tôi cũng cho! Nhưng mà anh yên tâm, người như thế ít lắm, trước mắt mà tính thì thêm anh nữa là hai người, vậy nên anh cũng không cần lo tôi phá sản.”

Cố Lạc Bạch: “…”

Không phải… cô ấy phá sản hay không thì liên quan gì tới anh ấy?

Có gì mà anh ấy phải quan tâm đâu?

Còn nữa…

“Người còn lại là chị dâu tôi à?”, anh ấy tò mò hỏi.

“Đương nhiên!”, Hứa Liên Kiều nói: “Khê Khê cứu mạng tôi, chúng tôi sống chết có nhau! Với tôi mà nói cô ấy là có một không hai trên đời này, cả Nguyệt Nguyệt ở chỗ tôi cũng không có đãi ngộ thế này!”

“Nguyệt Nguyệt?” Cố Lạc Bạch hỏi: “Tiêu Linh Nguyệt?”

Văn phòng Quảng Hạ dương thịnh âm suy, cả văn phòng tính cả chị dâu anh ấy thì chỉ có ba người phụ nữ, trong đó có một người tên Tiêu Linh Nguyệt.

“Đúng, đúng rồi đấy.” Hứa Liên Kiều cười híp mắt nhìn anh ấy nói: “Xem ra anh cũng biết khá rõ về văn phòng chúng tôi đấy!”

Cô ấy cúi đầu nhìn thời gian: “Tối nay Nguyệt Nguyệt bay về, cô ấy cũng về để dự hôn lễ của Khê Khê và anh trai anh… Tôi và Nguyệt Nguyệt, còn có Vũ Vi đều là dâu phụ, anh có phải rể phụ không?”

Chương 457: Ước được nhà rộng muôn ngàn gian

“Đương nhiên,” Cố Lạc Bạch nói: “Tôi và anh hai, anh ba đều là rể phụ.”

Anh trai anh ấy kết hôn, sao anh ấy lại không làm rể phụ chứ?

“Đúng rồi,” Anh ấy đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Chú hai, chú ba tôi cũng bay chuyến tối nay, ngày mai chị dâu không phải cần về nhà mẹ sao? Qua khỏi đêm nay cho đến khi hôn lễ diễn ra, chị dâu và anh trai tôi không được gặp nhau, vậy nên tối nay tôi nghĩ chị dâu phải về nhà cũ ăn chung, có lẽ không đi gặp Tiêu Linh Nguyệt được.”

Dạ Đô có tập tục ba ngày trước khi kết hôn, cô dâu chú rể không được gặp nhau.

Hôm nay, là ngày thứ tư trước khi anh trai và chị dâu kết hôn, qua khỏi đêm nay anh trai và chị dâu không được gặp nhau nữa rồi.

Trước khi diễn ra hôn lễ, chị dâu thể nào cũng phải gặp chú hai, chú ba đúng không?

Vậy nên anh ấy nghĩ tối nay chị dâu không đi gặp Tiêu Linh Nguyệt được.

“Không sao,” Hứa Liên Kiều tỏ vẻ không hề gì: “Đợi sau này anh quen biết lâu rồi thì sẽ hiểu, văn phòng chúng tôi có được người nào thì hay người đó, không phải là kiểu lạ đời thì cũng là quái thai, ai nấy xuất quỷ nhập thần, đi đến như gió, không chấp nhất mấy chuyện vặt thế tục này đâu, gặp hay không không quan trọng đâu.”

Cố Lạc Bạch: “…”

Anh ấy rất muốn hỏi bác sĩ Hứa rằng cô ấy là lạ đời hay là quái thai.

Nhưng lí trí nói với anh ấy rằng tốt nhất là không nên hỏi.

Tuy rằng nếu như đánh nhau thật chưa chắc gì anh ấy đánh thua bác sĩ Hứa, nhưng ai bảo anh ấy ga lăng làm gì, cứ thích nhường nhịn phụ nữ?

Nếu như đánh nhau thật thì anh ấy thiệt thòi là cái chắc!

“Đúng rồi”, anh ấy lại nhớ tới một chuyện: “Không phải vừa rồi cô nói có chuyện muốn nhờ tôi giúp ư, chuyện gì thế?”

“Chuyện văn phòng chúng tôi ấy mà,” Hứa Liên Kiều nói: “Văn phòng chúng tôi dời đến Dạ Đô cũng một thời gian rồi, bởi vì lạ nước lạ cái nên tới giờ vẫn chưa khai trương, nếu anh tiện thì giúp chúng tôi quảng cáo một chút, giống như tôi vừa nói với Diệp Lâm Đông lúc nãy ấy, văn phòng chúng tôi lấy kiếm tiền… Không, là châm ngôn phục vụ vì người dân, chỉ cần không làm chuyện trái đạo đức trái pháp luật thì chuyện gì chúng tôi cũng nhận.”

“Dịch vụ nào cũng nhận?” Cố Lạc Bạch hỏi: “Tìm chó mèo cũng làm à?”

“Làm chứ!” Hứa Liên Kiều nói: “Chỉ cần đối phương trả tiền được, bỏ ra mấy chục nghìn tệ mấy trăm nghìn tệ để tìm chó tìm mèo thì kêu chúng tôi đi tìm chúng tôi cũng chịu.”

Cố Lạc Bạch: “…”

Đã nói là phục vụ vì người dân mà?

Vậy nên bác sĩ Hứa lỡ miệng nói nửa câu đầu phía trước mới là châm ngôn thật sự của văn phòng Quảng Hạ phải không?

Kiếm tiền là trên hết.

Chỉ cần tiền đủ nhiều thì dịch vụ gì cũng làm!

“Chị dâu tôi thiếu tiền lắm hả?” Cố Lạc Bạch không nhịn được bèn hỏi.

Không thể nào chứ?

Chị dâu Cố Lạc Bạch là con gái lớn nhà họ Ôn, nghe nói bố mẹ chị dâu sau khi tìm lại được chị dâu thì cưng chiều con gái lắm, cho chị dâu không ít bất động sản với đất làm ăn, giá trị cũng phải mấy trăm triệu.

Anh trai cũng chắc chắn không để chị dâu chịu thiệt.

Anh trai hào phóng nhất rồi đấy, anh trai của Cố Lạc Bạch không biết cho chị dâu biết bao nhiêu là tiền.

Chị dâu không nên túng thiếu mới đúng!

“Khê Khê ngày trước thiếu tiền thật, bây giờ thì không,” Hứa Liên Kiều nói: “Chúng tôi thích kiếm tiền và thiếu tiền không liên quan gì nhau…”

Cô ấy bỗng đổi chủ đề, hỏi Cố Lạc Bạch: “Anh có biết vì sao văn phòng chúng tôi lại gọi là Văn phòng Quảng Hạ không?”

“Tôi từng thấy quảng cáo của văn phòng các cô trên mạng” Cố Lạc Bạch nói: “Văn phòng Quảng Hạ được gọi là Văn phòng Quảng Hạ vì được lấy từ một câu thơ cổ: Ước được nhà rộng muôn ngàn gian, khắp thiên hạ, kẻ sĩ nghèo đều hân hoan.”

Nhưng câu này ý là vì nhân dân phục vụ mà?

Hình như không giống với châm ngôn kiếm tiền mà Hứa Liên Kiều nói tới…

Hứa Liên Kiều nói: “Thầy của Khê Khê mở văn phòng này ra là vì con trai ông ấy đi lạc, ông ấy vừa kiếm tiền vừa tìm con.”

“Sau khi kiếm được tiền, mặc kệ là ít hay nhiều đều sẽ quyên góp một nửa cho những tổ chức từ thiện, ý muốn tích đức, hy vọng ông trời sẽ phù hộ ông ấy tìm được con trai, cho dù không tìm ra thì cũng bảo vệ con trai ông ấy đừng chịu khổ cực ngoài kia.”

“Trước khi thầy Khê Khê tạ thế đã giao văn phòng lại cho Khê Khê, để cho Khê Khê quyết định mọi thứ, nhưng việc giữ một nửa tiền lời một nửa quyên góp này thì chỉ cần văn phòng này còn thì không bao giờ thay đổi được.”

Cô ấy lại nói: “Vậy nên anh thấy đấy, nhân viên văn phòng chúng tôi đều là những người tốt vĩ đại đấy! Mỗi một đồng tiền chúng tôi kiếm ra đều để quyên góp cả, anh nói chúng tôi có đúng là người tốt không?”

Cố Lạc Bạch:”… Nhưng mà, nếu nhà họ Vương trả tiền cho cô, cô lại đưa cho anh tôi bảy phần là như thế nào? Văn phòng không để ý ư?”

“Ồ, tôi là một ngoại lệ,” Hứa Liên Kiều nói: “Nếu văn phòng nhận được việc thì chúng tôi đi làm, chúng tôi chỉ lãnh lương như thường, cuối năm có thưởng, nhưng nếu chúng tôi nhận việc riêng thì chúng tôi và văn phòng chia nhau mỗi bên một nửa, Khê Khê lấy một nửa của một nửa của cậu ấy đi quyên góp, chúng tôi cầm một nửa của mình mà dùng, không liên quan gì tới văn phòng.”

“Văn phòng ngoài tôi ra đều đã ký hợp đồng lâu dài với Khê Khê nhưng tôi không ký, thầy tôi và thầy Khê Khê là bạn thân, tôi được thầy nhờ vả giao cho thầy Khê Khê trông nom.”

“Vậy nên, tuy rằng trên danh nghĩa tôi là nhân viên của văn phòng Quảng Hạ, tiền tôi kiếm ra cũng là một nửa cho nhân viên Quảng Hạ, nhưng thật ra tôi không có kí kết gì với văn phòng cả…”

Cô ấy thở dài: “Nhưng mà cuối cùng thì tôi cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của hai vợ chồng đó, tôi không ký với Khê Khê nhưng lại ký với anh trai anh rồi đúng chứ? Hợp đồng lâu nhất của văn phòng Quảng Hạ cùng lắm hai mươi năm, anh trai anh ký với tôi cả đời đấy, nếu mà nói nguy hiểm thì vẫn là anh cả anh ghê gớm nhất!”

Cố Lạc Bạch: “…Anh trai tôi cũng không ép cô ký, hai người một bên dám đánh một bên chịu đánh ok?”

“Vâng đúng rồi ạ!”, Hứa Liên Kiều nói: “Tôi đùa tí thôi mà, tôi không có oán trách! Chỉ với việc anh trai anh trả thù giúp tôi, ký cả đời tôi cũng cam tâm tình nguyện! Hơn nữa, gốc cây to thì bóng mát cũng to, anh trai anh là chồng Khê Khê, có gì để mà tính toán đâu?”

Cố Lạc Bạch nói: “Tôi thấy…”

Anh ấy vừa nói được một nửa thì điện thoại của Hứa Liên Kiều lại đổ chuông, đành phải nuốt lời về lại.

Hứa Liên Kiều nhìn điện thoại.

Số lạ, chắc là người nhà họ Vương gọi tới.

Cô ấy vẫn bật loa sau khi bắt máy: “Xin chào.”

“Chào bác sĩ Hứa, tôi là Vương Trạch Thần, bố của Hán Phi.” Vương Trạch Thần rất biết điều mà không xem mình như cậu của Hứa Liên Kiều.

Với những chuyện mà em gái ông đã làm, Hứa Liên Kiều chắc chắn hận nhà họ Vương không gì bằng, ông không có tư cách lên giọng cậu chú gì với Hứa Liên Kiều cả.

Giờ ông không cầu xin gì cả, chỉ xin Hứa Liên Kiều cứu con trai ông.

Chỉ cần Hứa Liên Kiều chữa khỏi bệnh cho ông thì đừng nói là không được làm cậu Hứa Liên Kiều, bắt ông quỳ xuống với Hứa Liên Kiều cũng được!

“Bác sĩ Hứa, Lâm Đông đã nói lại với tôi mọi việc rồi,”, Vương Trạch Thần vội nói: “Chỉ cần cô cứu được con trai tôi, tôi sẵn sàng đáp ứng mọi điều kiện!”

Hứa Liên Kiều nói: “Tôi không chắc chắn sẽ trị được cho con trai ông.”

Vương Trạch Thần lại vội đáp: “Phí khám bệnh là một triệu tệ, cho dù cô không chữa được thì tôi vẫn trả đủ một triệu tệ cho cô!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK