Mục lục
Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại khái là bởi vì… Lý trí nói với ông ấy, ông ấy nên giữ lại đứa con trai ruột thịt của mình, nhưng tình cảm lại chi phối ông ấy, khiến ông ấy đưa ra quyết định giữ lại đứa con gái nuôi.

Rõ ràng ông ấy biết việc giữ con gái nuôi lại là sai, nhưng ông ấy lại làm, có lẽ là vì như vậy, nên trong lòng ông ấy mới luôn có một loại cảm giác bất ổn bủa vây…

Ở nhà họ Tống một đêm, sang ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, Đường Vô Ưu gấp không chờ nổi phải vội nói lời chào tạm biệt.

Nét mặt bà Tống vốn đang tươi vui bỗng chốc cứng đờ, mở miệng: “Đi luôn bây giờ sao, không ở nhà thêm vài ngày nữa à?”

“Không được.” Đường Vô Ưu nói: “Chị của tôi và anh rể sắp cử hành hôn lễ rồi, lần này tôi trở về Dạ Đô gấp mục đích là vì chuyện hôn lễ của chị tôi, tôi phải về giúp chị tôi chuẩn bị hôn lễ mới được.”

Lồng ngực bà Tống như nổ tung.

Đứa con trai út này của bà ấy, cứ hễ mở miệng là chị, câm miệng cũng là chị, trong lòng cậu, sợ là chẳng có một vị trí nhỏ nào cho người làm mẹ như bà ấy đây.

Thấy sắc mặt mẹ trở nên khó coi, Tống Tinh Không vội lên tiếng hòa giải: “Vô Ưu, anh đưa em về.”

Đường Vô Ưu nhìn anh ta cười cười: “Cảm ơn anh cả.”

Đột nhiên, bà Tống nhận ra, đứa con trai nhỏ này của bà ấy đã gọi con trai cả của bà ấy một tiếng anh cả, nhưng cậu vẫn chưa hề gọi bà ấy và chồng một tiếng bố mẹ bao giờ.

Bà ấy càng nghĩ lại càng sốt ruột.

Vốn dĩ cuộc sống đang rất tốt đẹp, tự nhiên biến cố từ đâu xuất hiện, cảm thấy chẳng có gì là vừa ý cả.

Năm đó, sao bà ấy lại để con mình bị bế đi chứ?

Nếu không phải tại chuyện đổi con thế này, đứa con trai út do bà ấy sinh ra sẽ sống bên cạnh bà ấy, cậu cũng sẽ thân thiết với bà ấy như con trai cả và con trai thứ, nào còn chuyện để bà ấy sốt ruột như bây giờ đâu?

Đường Vô Ưu vui mừng khôn xiết rời đi cùng Tống Tinh Không.

Nhìn dáng vẻ vui vẻ ra mặt đó của cậu, không giống như là rời khỏi nhà của mình, mà nhìn trông lại chẳng khác gì chú chim bị nhốt trong lồng sắt lâu ngày giờ được thả ra.

Bà Tống lại càng thêm bực bội.

Sau khi tiễn Đường Vô Ưu đi, bà ấy ngồi trên sô pha trong phòng khách, nước mắt từ từ lăn dài.

Tống Khả Ninh ôm cánh tay bà ấy, an ủi bà ấy bằng chất giọng nhẹ nhàng mềm mỏng.

Nhìn thấy Đường Vô Ưu rời đi, cuối cùng trong lòng cô ta mới yên ổn được chút.

Ngày hôm qua, cô ta sợ muốn chết.

Cô ta sợ cô ta sẽ bị đuổi cổ ra khỏi nhà họ Tống.

Nếu cô ta bắt buộc phải rời khỏi nhà họ Tống, quay trở lại nhà họ Quách, thì coi như nửa đời sau của cô ta sẽ bị hủy hoại!

Cũng may, người rời đi là Đường Vô Ưu, chứ không phải cô ta.

Ông Tống đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy bà Tống ngồi trên ghế sô pha nức nở, ông Tống đau đầu: “Em khóc cái gì?”

“Con trai bỏ đi rồi, chẳng lẽ anh không đau lòng sao?” Bà Tống khóc lóc nói: “Anh ý chí sắt đá đến thế cơ à?”

Ông Tống đau đầu muốn chết được: “Quyết định do chính em đưa ra, là để Vô Ưu rời đi, ngày hôm qua anh đã nói rồi, chúng ta cần phải chấp nhận sự thật, không được oán trách nhau, dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng không được để gia đình mình gà bay chó sủa.”

“Thế nào là quyết định em đưa ra hả?” Bà Tống khóc trông thương tâm vô cùng: “Vô Ưu là con trai chúng ta! Tại sao thằng bé lại không thể ở lại nhà chúng ta chứ? Anh cũng không thử nghĩ cách giữ thằng bé ở lại đi?”

“Nó đã trưởng thành rồi, có tay có chân lại có suy nghĩ riêng của mình, anh giữ nó lại bằng cách nào được đây?” Ông Tống nhíu mày nói: “Vấn đề này chúng ta đã thảo luận qua với nhau rồi, chúng ta không phải trung tâm của thế giới, trên đời này không phải chuyện gì chúng ta muốn là được, sao có thể chiếm hết chuyện tốt cùng lúc được chứ?”

Bà Tống hiểu rất rõ đạo lý này, nhưng mà trong lòng bà ấy lại chịu không nổi.

Đó là con trai của bà ấy đấy!

Đứa con trai xinh đẹp như vậy, ưu tú như vậy!

Tại sao cậu lại không thể ở bên cạnh bố mẹ mình, mà cứ một hai phải đòi chạy ra bên ngoài?

Tất cả là tại con tiện nhân Thư Mộng Lan kia hại mà ra!

Bà Tống hận cực kỳ, đánh mất phong độ và sự cao quý vốn có của mình, nhịn không được chửi Thư Mộng Lan: “Tu Trị, chúng ta không thể buông tha cho Thư Mộng Lan! Em nhất định phải khiến cô ta trả giá đắt!”

Tống Khả Ninh ngồi bên cạnh nghe được mấy lời Thư Mộng Tuệ chửi mắng Thư Mộng Lan, cô ta lộ vẻ mất tự nhiên.

Cô ta đã biết, Thư Mộng Lan là mẹ ruột của cô ta.

Mặc dù cô ta cũng không có ý định nhận lại Thư Mộng Lan, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật cô ta con gái ruột của Thư Mộng Lan.

Giờ bà Tống thẳng miệng mắng Thư Mộng Lan là con tiện nhân trước mặt cô ta, cô ta có chút khó xử.

Thư Mộng Lan là đồ tiện nhân, nhưng trong cơ thể cô ta lại đang chảy dòng máu của Thư Mộng Lan, vậy thì cô ta là cái gì đây?

Bà Tống chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, không nhận ra nét mặt của Tống Khả Ninh đã dần thay đổi, nhưng ông Tống thì thấy, và cũng chỉ biết thở dài trong lòng.

Ông ấy đau lòng cho đứa con gái nuôi này của mình, không muốn để con gái nuôi quay lại nhà họ Quách chịu khổ, nhưng để đứa con gái nuôi này ở nhà họ Tống, cũng là một chuyện khiến đôi bên cùng khó xử.

Ví dụ như, mới vừa rồi vơi ông ấy mắng Thư Mộng Lan một câu, sắc mặt của con gái nuôi ông ấy lập tức thay đổi.

Mẹ nuôi của mình chửi mắng mẹ ruột mình ngay trước mặt mình, rốt cuộc Tống Khả Ninh có cảm nhận thế nào?

Ông ấy không thể biết được.

Nhưng cái cảm giác đó, chắc chắn sẽ chẳng ra gì rồi.

Bọn họ giữ lại đứa con gái nuôi này, là hy vọng một nhà bốn người bọn họ có thể trở về cuộc sống hạnh phúc giống như trước kia, không cần thay đổi gì cả, nhưng thực tế vẫn là thực tế, vẫn có chuyện phải thay đổi.

Dự cảm tối hôm qua của ông ấy đã đúng, phiền toái của nhà này vẫn còn ở phía sau.

Nhưng mà hiện tại họ đã đưa ra sự lựa chọn rồi, có nói cái gì thì cũng đã muộn.

Sau này, họ cũng chỉ có thể giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, đi một bước nhìn một bước, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.

Bà Tống đau lòng, ông ấy cũng khổ sở không kém, mà nhiều hơn tất cả chính là phẫn nộ, phẫn nộ nhà họ Quách.

Ông ấy an ủi bà Tống: “Em yên tâm, tối hôm qua anh đã cho người đi xử lý rồi, cái gia tộc nhỏ như nhà họ Quách, chẳng cần tốn quá nhiều sức, chúng ta trở tay cái là có thể khiến họ biến mất khỏi Dạ Đô này rồi, khiến bọn họ phải khổ sở thất vọng suốt đời, coi như đó chính là sự trừng phạt mà chúng ta dành cho họ.”

Tống Khả Ninh nghe xong, trái tim nhảy thình thịch thình thịch.

Khiến nhà họ Quách biến mất khỏi Dạ Đô?

Người nhà họ Quách đều là người thân của cô ta đấy.

Nếu nhà họ Quách biến mất khỏi Dạ Đô, sau này lỡ như có chuyện gì xảy ra, cô ta không ở lại nhà họ Tống nổi nữa, cần quay về nhà họ Quách thì phải làm sao đây?

Cô ta muốn mở miệng xin xỏ giúp nhà họ Quách, há miệng thở dốc, lời nói dâng lên tới miệng rồi lại không dám nói ra.

Cô ta không dám.

Cô ta sợ sẽ chọc giận bố mẹ cô ta, khiến bố mẹ cô ta tức giận đuổi cổ cô ta về nhà họ Quách.

Cô ta cũng hiểu rất rõ, hiện tại địa vị của cô ta ở nhà họ Tống không còn giống trước kia nữa.

Trước kia, trước mặt bố mẹ cô ta, cô ta muốn cái gì thì sẽ mở miệng nói cái đó, chẳng cần phải kiêng kỵ bất cứ gì cả.

Nhưng hiện tại thì khác, thân phận của cô ta đã thay đổi.

Cô ta không phải con gái ruột của bố mẹ.

Trước kia, cô ta có kiêu căng tùy hứng không kiêng nể gì thì bố mẹ cũng sẽ đều chiều theo ý cô ta.

Nhưng hiện tại thì sao, chỉ cần cô ta dám làm ra chuyện gì không đúng, chọc bố mẹ cô ta giận, bố mẹ cô ta sẽ lập tức đuổi cổ cô ta ra khỏi nhà họ Tống.

Cô ta không hiểu, tại sao cuộc sống lại đối xử tàn nhẫn với cô ta như vậy, ép cô ta gặp phải loại chuyện tàn khốc thế này.

Nếu cô ta là con gái ruột của bố mẹ thì thật tốt biết bao?

Cô ta sẽ không cần phải sống cuộc sống nơm nớp lo sợ, lo được lo mất như thế này nữa, chẳng khác nào đi trên tấm băng mỏng…

Nhà họ Tống đối phó với nhà họ Quách, rất nhanh sau đó nhà họ Quách đã nhận được tin tức này.

Quách Khải quay về tìm ông cụ Quách, nét mặt có phần hoảng loạn: “Bố, không xong rồi, nhà họ Tống đã ra tay với chúng ta, nhà chúng ta chịu tổn thất vô cùng nặng nề, nếu cứ theo tình hình hiện tại, thì chẳng được dăm ba bữa nữa, nhà chúng ta sẽ phá sản.”

“Hoảng cái gì? Bố đã ra tay với cậu ta đâu!” Ông cụ Quách lớn tiếng quát ông ta một tiếng, tức giận nói: “Chuyện năm đó, trong nhà chúng ta, ngoài Thư Mộng Lan ra thì chẳng ai biết chuyện này cả, bố đã bắt con phải ly hôn với Thư Mộng Lan rồi, người nhà họ Tống bọn họ còn không thuận theo không buông tha, nếu bọn họ đã bất nhân đến mức này, thì cũng đừng trách chúng ta bất nghĩa!”

Quách Khải kinh hoảng hỏi: “Bố, bố có cách ứng phó sao?”

Theo quan điểm của ông ta, nhà họ Quách bọn họ đáng ra chẳng có cách nào đáp trả cả.

Đối đầu với nhà họ Tống, một gia tộc giàu có quyền thế bậc nhất, loại gia tộc nhỏ hạng ba như bọn họ chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé thành từng mảnh, nhưng nghe ông cụ nói, thì có lẽ trong tay họ lại đang nắm giữ con át chủ bài.

“Có! Tại sao lại không có được?” Ông cụ Quách cười khẩy: “Bố đã thử tìm người hỏi thăm rồi, Tống Tu Trị và Thư Mộng Tuệ rất thương yêu đứa con gái đó của con, vì đứa con gái đó, bọn họ thậm chí còn từ bỏ đứa con trai ruột của mình, nếu đã như vậy, thì chúng ta cứ tìm tới cửa đòi người thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK