Tách riêng…
Thím hai anh ta lại muốn tách ra riêng!
Ông nội anh ta là kiểu gia trưởng cổ hủ nhất, đoàn kết và thịnh vượng trong gia đình là điều đặc biệt quan trọng, nếu ông nội biết vì anh ta và em gái mà thím của anh ta đã trở nên lạnh nhạt với chí chính và muốn tách ra riêng, ông nội nhất định sẽ rất tức giận.
Tuy là con cháu chi chính, nhưng năng lực của bố anh ta chỉ tầm thường, trước đây đã mắc sai lầm trong công việc, xin từ chức, buộc phải rời khỏi hệ thống, ra khơi làm ăn.
Ngược lại, người chú thứ hai của anh ta lại thông minh, có thiên phú và cực kỳ tài giỏi, đã giữ chức vụ cao khi còn trẻ.
Còn có thím hai của anh ta là chuyên gia cấp bảo vật quốc gia, được mọi người kính trọng và có danh vọng cao.
Cả gia đình thím hai đều là dòng dõi nho học, trí thức đủ mọi lĩnh vực.
Gia đình họ Diệp khởi nghiệp từ những chiến công trong quân đội. Ông nội không học văn hóa, đặc biệt coi trọng những người hoạt động văn hóa, ông nội luôn rất tự hào về chú thím hai.
Tựu chung lại, ở nhà họ Diệp, tuy nhà họ là chi chính, nhưng trên thực tế, nhà họ lại gặp bất lợi nhất.
Sở dĩ công ty của chi chính nhà họ Diệp có thể phát triển thuận lợi, trở thành công ty lớn trên đỉnh kim tự tháp Dạ Đô chỉ trong vòng hơn 20 năm, tất cả đều là nhờ có sự nâng đỡ của ông nội và chú hai.
Ông nội đã già rồi, nghe cũng không còn tốt lắm, sau khi ông nội mất, nếu công ty của bọn họ muốn duy trì vinh quang thì cũng chỉ có thể dựa vào chi thứ.
Không phải anh ta tự coi thường bản thân mà là anh ta rất tự giác. Bố anh ta, anh ta, em trai và em gái của anh ta không phải là thiên tài, chỉ siêng năng chăm chỉ mà thôi. Nhưng trên thương trường, sự siêng năng chẳng có ích gì, cùng lắm là giữ vững thành tựu, nhưng thương trường ác liệt, không tiến ắt sẽ lùi.
Nếu không có chỗ dựa vững chắc, với sự cố gắng của chi chính, vinh quang của công ty họ sẽ không tồn tại được lâu.
Hơn nữa, ngoài lợi ích, anh ta còn kính trọng chú hai và thím hai, rất thích em trai và em gái họ.
Anh ta mong rằng gia đình họ có thể sống bên nhau mãi mãi, yêu thương nhau và hạnh phúc cùng nhau.
Nhưng bây giờ, thím hai lại nói muốn tách riêng.
Không đợi chú hai bày tỏ quan điểm của mình, anh ta sốt sắng nói: “Thím hai, cháu biết mọi lỗi lầm đều là lỗi của cháu và Nam Nam. Khi Bắc Bắc tỉnh lại, cháu sẽ cùng Nam Nam nhận lỗi với Bắc Bắc! Cháu cam đoan, sự việc như hôm nay sẽ không xảy ra nữa.”
“Cam đoan? Cậu lấy cái gì để cam đoan?” Tần Ánh Dung từ trước đến nay luôn dịu dàng, hiếm khi lạnh lùng nhìn mọi người: “Diệp Lâm Đông, cậu không biết mẹ và em gái cậu là loại người nào sao? Em gái cậu không thích Bắc Bắc, coi Bắc Bắc như cái gai trong mắt, động một tí là châm chọc chế nhạo mọi lúc mọi nơi, tìm cách gây rắc rối cho Bắc Bắc, nếu Bắc Bắc hơi cứng đầu cãi lại với cô ta, mẹ cậu sẽ nhảy ra bảo vệ em gái cậu, nói rằng Bắc Bắc hỗn láo, không phân biệt lớn nhỏ! Trước đây là do tôi ngốc, tôi không muốn chấp nhặt với các người, bây giờ tôi biết mình sai rồi! Tôi quá dễ dãi, các người khi dễ tôi nên mới dám ăn hiếp con gái tôi như vậy.”
Tần Ánh Dung càng lúc càng tức giận, cả người run lên: “Em gái cậu đã chạy đến nhà chúng tôi bóp cổ con mèo của Bắc Bắc. Nếu cô ta không để chi thứ chúng tôi vào mắt thì sẽ làm ra được chuyện đó sao? Bắc Bắc không Ở nhà, nên cô ta bóp cổ con mèo của Bắc Bắc, nếu Bắc Bắc ở nhà, chẳng phải Bắc Bắc đã bị cô ta bóp cổ sao?”
Diệp Lâm Đông bị chỉ trích, không còn mặt mũi nào nữa.
Môi anh ta giật giật, không thốt nên lời.
Con khốn Diệp Tri Nam kia lại dám đến nhà chi thứ bóp cổ con mèo do em họ nuôi, thím hai của anh ta nói đúng, do cô ta quá kiêu ngạo mà thôi.
Đến nhà người ta và bóp cổ con mèo mà họ đã nuôi gần chục năm, không coi trọng họ chút nào sao?
Nếu ai đó dám đến nhà anh ta và bóp cổ con mèo của anh ta, anh ta có thể còn tức giận hơn cả Tần Ánh Dung.
Anh ta vốn không giỏi ăn nói, biết mình sai nên cũng không dám hé răng nửa lời.
Tần Ánh Dung cũng không hận anh ta, ngược lại có ấn tượng tốt với anh ta.
Diệp Lâm Đông là một người trung thực và tốt bụng, giống như một người anh cả, tuy con gái bà chỉ là em họ của Diệp Lâm Đông nhưng Diệp Lâm Đông rất yêu thương con gái của mình.
Bà ấy không muốn trút hận và giận Diệp Tri Nam lên người Diệp Lâm Đông, sau khi hít thở sâu vài cái, bà nhìn Diệp Mộc Phồn: “Mộc Phồn, em nói nghiêm túc đấy, em muốn tuyên bố trên báo và cắt đứt quan hệ với chi chính, anh đồng ý chứ?”
Bà ấy nhìn vào mắt Diệp Mộc Phồn, ánh mắt kiên định, không có chỗ để quay đầu lại. Truyện Xuyên Nhanh
Bà ấy hy vọng chồng có thể ủng hộ mình.
Nếu chồng bà ấy không đồng ý… Trái tim bà ấy đau nhói dữ dội, bà không muốn nghĩ đến điều đó nữa.
Bà ấy yêu chồng đến mức không muốn xa chồng.
Nhưng bà ấy cũng rất yêu con gái của mình.
Chính sự nhường nhịn và nhu nhược của bà đã khiến con gái bà bị bắt nạt như thế này.
Nhiều năm nay, bà luôn tự xưng mình là người có tu dưỡng, không chấp nhặt với chi chính, còn thuyết phục con cái nhẫn nhịn, không so đo đến người của chi chính.
Nhưng sự kiên nhẫn nhường nhịn của bà không mang lại hòa bình, mà là tai họa.
Con gái bà suýt mất mạng.
Bà ấy không thể chịu đựng được nữa!
Nếu… nếu chồng không đồng ý, bà chỉ có thể đưa các con về nhà bố mẹ đẻ ở.
Bà ấy không muốn ly hôn.
Thực sự không muốn…
Diệp Mộc Phồn do dự.
Tất nhiên ông ấy không muốn chia rẽ gia đình, đặc biệt là theo cách chia tay trong một tuyên bố trên báo.
Nhưng vợ chồng ông ấy yêu nhau hơn 20 năm rồi, ông ấy quá hiểu vợ.
Ông ấy nhìn thấy sự cương nghị trong mắt vợ.
Nếu ông ấy nói không, vợ ông sẽ dẫn theo con và bỏ rơi ông ấy, ngay cả khi không ly hôn với ông ấy.
Lúc đó, gia đình bốn người chỉ còn lại một mình ông ấy… Ông ấy không thể chấp nhận được.
Ông ấy không do dự lâu, gật đầu đồng ý: “Được rồi, chúng ta tách riêng đi! Là lỗi của anh, đã không bảo vệ được mọi người, để em và các con bị ức hiếp.”
Diệp Tri Nam dám đến nhà thi thứ để bóp cổ con mèo của con gái mình, không chỉ bắt nạt con gái mà còn đánh con bé.
Diệp Tri Nam dám kiêu ngạo như vậy chính là không để ông ấy vào trong mắt, nếu không thì làm sao cô ta dám chứ?
Diệp Lâm Đông hoàn toàn chết lặng.
Anh ta vốn tưởng rằng chú hai của mình sẽ không đồng ý.
Chú hai rất hiếu thảo với ông nội và rất kính trọng bố anh ta.
Chú hai nhất định cũng giống như anh ta, biết sự đoàn kết trong gia đình quan trọng như thế nào đối với ông nội, biết rằng ông nội không được muốn thấy chi chính và chi thứ quay lưng với nhau.
Ban đầu anh ta hy vọng rằng chú hai có thể thuyết phục thím hai, nhưng nào ngờ chú hai đã đồng ý.
Anh ta hoảng sợ.
Đây không phải là điều anh ta có thể xử lý.
Anh ta cầm điện thoại di động vội vàng đi tới nơi không có người, bấm gọi bố: “Bố, đã xảy ra chuyện…”
Anh ta lắp bắp kể lại những gì đã xảy ra.
Nghe xong lời này, Diệp Mộc Giản tức giận đến mức suýt ném điện thoại ra ngoài: “Diệp Tri Nam đâu? Sao tao lại nuôi một đứa súc sinh đòi nợ như vậy hả?”